Sửa xong máy bay của mình và binh nhì, thiếu tá không quân định đi ngủ. Hắn không hề muốn ăn, chỉ cảm thấy hết sức mệt mỏi.
Mùi hôi trong căn cứ bám vào người, Hoắc Lan Hề quyết định mặc nguyên đồ ngủ bên ngoài. Ngay bên cạnh hai chiếc Taganrog, hắn nằm nghiêng trên mặt đất bùn loãng và lạnh như băng, đá cát bên dưới đâm vào cơ thể gầy gò của hắn. Gập một cánh tay làm gối đầu, người đàn ông quay lưng về phía mọi người.
Mùi của đậu đóng hộp nhiều dầu phảng phất trong không khí, lửa từ vòi của khẩu súng phun lửa đang sưởi ấm cho mọi người.
Quả nhiên đúng như lời người lính già, chênh liệt nhiệt độ giữa ngày và đêm của hành tinh này cực kỳ lớn, gió mạnh thổi vào mặt người như mài giấy nhám. Chẳng bao lâu nhiệt độ không khí đã xuống âm, thậm chí còn có xu hướng ngày càng hạ thấp hơn, Hoắc Lan Hề nằm ở đó vẫn không nhúc nhích, như có vẻ đã đông cứng trên mặt đất. Lang Xuyên không kìm được mà lo lắng, chỉ sợ dù là thiếu tá không quân ‘lạnh nhạt’ cũng không chịu nổi nhiệt độ thấp như vậy.
Khoảng một năm rưỡi về trước bọn họ mất đi tiếp tế từ Địa Cầu, nhưng thực phẩm dự trữ trong căn cứ không gian cực kỳ phong phú, còn có cả rượu. Đám lính già tụ lại uống rượu say xỉn, sau đó lại co ro trong cái áo măng-tô hôi rình, chơi mấy trò cờ bạc đơn giản, đôi lúc trêu chọc lẫn nhau, lời nói ra thì tục tĩu thô bỉ.
Lão lính già răng thưa ban ngày còn định đánh nhau với thiếu tá không quân, lúc này đang được thần bài bạc độ, vừa sờ lên lá bài vừa nói: “Thằng binh nhì kia nói đế quốc bắt chúng nó bay vào vũ trụ là vì Bacchus III bị quân Melon tập kích, bọn chúng làm gỏi hệ thống phòng thủ không gian cũ, cướp sạch tài nguyên kim loại hiếm trên hành tinh quặng, rồi giết hết người ở đó…”
Nhưng khi một ông già mũi tẹt khác nghe thấy, ông ta lại đột nhiên khóc lớn.
“Khóc mẹ mày chứ! Đ*t mẹ muốn thành đàn bà à?” Lão già răng thưa vớ lấy hòn đá ném về phía đối phương, ông già kia không kịp phản ứng bị trúng chảy máu đầy đầu, ngồi xổm trên mặt đất tiếp tục khóc nức nở.
Một người khác tiếp lời: “Hình như em trai lão ấy đào quặng ở Bacchus III, là người thân duy nhất còn lại trên đời này của lão ấy…”
“Có thế thôi mà cũng giãy đành đạch lên thế hả? Mẹ nó tao còn tưởng nó ngứa *** chứ!” Lão lính già răng thưa bốc được một lá Át Cơ đã mòn, đắc ý quẹt nước mũi, sau đó lại bôi xuống đất, “Nhưng mà tao không hiểu, tại sao lũ quái vật trên Melon lại đi cướp bóc Bacchus III? Tài nguyên kim loại trên đó cũng có phải vàng bạc gì đâu? Không đáng!”
“Chắc chắn lũ quái vật này quá ngu xuẩn, chúng nó không hiểu được tiền tài tuyệt vời đến thế nào.”
“Đôi Át thêm một đôi K, đ*t mẹ tao lại thắng rồi! Chúng mày mau quỳ xuống sủa trước mặt tao, sau đó bú thằng nhỏ của tao luôn!” Ném con Át Cơ xuống đất, lão lính già khua tay múa chân hô lên với cậu binh nhì ngồi gần đó vừa quay đầu lại, “Ha, thằng nhóc có muốn làm tí không? Mồm đám già khọm này toàn mùi đậu, liếm hàng cho tao không sướng!”
Mấy lão già kêu gào ầm ĩ, nhiệt tình mời chàng trai trẻ tham gia ván bài của mình. Nhưng tâm tư Lang Xuyên không ở nơi đây. Cậu để lại cho người lính mù một ánh nhìn cảm kích, sau đó rón rén đi về phía Hoắc Lan Hề.
Giờ không thể coi như đã hiểu rõ, nhưng cũng không còn hoang mang như trước nữa.
Dường như thiếu tá không quân đã ngủ, vẫn không nhận ra có người đang lại gần mình.
Lang Xuyên ngồi bên cạnh Hoắc Lan Hề, do dự một lát mới nằm xuống. Cậu nổi lên ý xấu, luồn đôi bàn tay bị đông lạnh tới đỏ bừng vào trong áo sơ mi của đối phương, vuốt lên cơ bụng rắn rỏi vững chãi.
Nhưng vừa mới sờ vào cậu đã nhảy dựng lên, vì không khác gì mò tay vào lửa. Có vẻ như hắn bệnh rất nặng, cơ thể run rẩy, nhiệt độ chưa bao giờ cao đến thế.
Lang Xuyên thấy mũi mình cay cay, bàn tay lại luyến tiếc không muốn rời khỏi cơ thể này. Ngón tay của cậu chạm tới rãnh chia giữa cơ bụng của hắn, như đang đếm từng mảnh ruộng.
Cậu muốn xin lỗi vì lời nói bậy bạ ban ngày của mình, nhưng mấp máy môi mấy lần, rốt cuộc vẫn không nhả được chữ nào.
Ngón tay luyến lưu vuốt ve cơ bụng đối phương, Lang Xuyên áp mặt lên vai Hoắc Lan Hề, muốn xem bệnh tình của hắn – nhưng người đàn ông kia lại vùi mặt vào khoảng gấp giữa khuỷu tay mình, như thể đang cố ý né tránh ánh nhìn của cậu.
Rõ ràng là chưa ngủ.
“Đồ hẹp hòi.” Lang Xuyên bĩu môi, lại tiếp tục để tay mình du ngoạn trên bụng Hoắc Lan Hề, ngón tay lượn lờ vuốt lên phần lông kéo xuống háng. Nhưng ngay khi cậu muốn tiến dần xuống dưới, thiếu tá không quân lại giữ chặt tay cậu.
Đôi mắt dưới hàng mi cong vẫn đang nhắm, hắn vẫn không nhúc nhích, như thể chưa tỉnh.
“Đồ hẹp hòi!” Biết đối phương cố tình giả ngủ, chàng trai trẻ mắng mấy câu, sau đó bỗng đảo đôi con ngươi xanh vàng, nở nụ cười, “Tôi có thể để anh giả vờ ngủ, nhưng tôi không muốn!”
Lang Xuyên chạy mấy bước về phía người lính mù, nhỏ giọng hỏi ông: “Tôi muốn mời một người đẹp khiêu vũ, ông có thể đệm nhạc cho tôi không?”
“E là hơi khó, người ở đây không thích nghe cái gì ngoài những lời oán thán và chửi tục.” Người lính già nhún vai, ăn ngay nói thật, “Chỉ cần tôi thổi kèn harmonica là đám già khọm kia sẽ ỏng eo: ‘Thổi mẹ mày chứ thổi! Đ*t mẹ muốn làm đàn bà à?’.”
Lang Xuyên ngẩng đầu, tiếp tục đảo mắt. Đôi con ngươi màu vàng kim pha xanh lá toát ra vẻ hoạt bát thông minh, sau đó lại xoay người chạy biến.
Những bước giậm chân phát ra nhịp điệu, tư thế bỏ chạy y như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ. Cậu đi tới trước mặt lão lính già bốc được con Át Cơ khi nãy, nói: “Tôi và ông chơi một ván, nhưng quy tắc là do tôi đưa ra, nếu tôi thua, tôi không những quỳ xuống trước mặt ông sủa tiếng chó, tôi sẽ còn liếm dương v*t cho ông.”
Lão già dục vọng còn chưa cạn vội vã đồng ý, còn nở nụ cười suồng sã đáng khinh: “Nếu tao thua cũng chẳng sao, tao cũng sẽ liếm thằng nhỏ cho mày!”
“‘Kẻ yếu thì hay nói, tôi có bản lĩnh và sức mạnh.’, giờ chúng ta hãy tôn vinh ý chỉ của Thượng Đế, so sánh bản lĩnh và sức mạnh với nhau.” Lang Xuyên vươn tay về phía vòi phun của khẩu súng phun lửa, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ động giữa ngọn lửa bừng bừng như đang gảy đàn – cậu đã từng dùng chiêu này để hù dọa tên “tù trưởng” cực kỳ thông minh khôn khéo, đương nhiên giờ dùng để dọa mấy lão già chưa trải sự đời này lại càng dễ dàng. Lang Xuyên hấp háy mắt cười nói, “Tôi không những có bản lĩnh và sức mạnh, tôi còn không thể bị thương, giờ đến lượt ông.”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Súng phun lửa sẽ thiêu người ta thành tro trong nháy mắt, không ai dám mạo hiểm thử.
“Được rồi, ông thua, mấy người đều thua.” Lang Xuyên rút tay ra khỏi ngọn lửa, nghĩ không ai phát hiện ra mà cười toe toét, còn vẩy mạnh tay – nhiệt độ quá cao, lòng bàn tay của cậu bị tổn thương. Nhưng vết thương sẽ lành ngay lập tức, còn cơn đau kia thì thấu thẳng vào lòng.
“Thằng nhóc, mày cởi quần ra đi.” Thua cũng không hề ủ rũ, lão lính già răng thưa nhếch miệng cười, “Tao sẽ cố gắng bú thật tốt, cho mày phê tận nóc.”
Lang Xuyên lắc đầu: “Tôi muốn khiêu vũ, muốn có người hát và đệm nhạc cho tôi.”
Chàng trai trẻ với ánh mắt mãnh liệt nhìn qua đám lính già tóc bạc một lượt, vẫn không hề nhụt chí mà hỏi, hey, mấy người biết hát không? Biết đánh nhịp không? Biết hay không cũng không sao, chỉ cần gõ mấy hộp đậu rỗng này thành tiếng là được, sau đó hát theo tôi.
“Ông đứng ở đây, còn ông nữa. Dám chơi dám chịu, nếu không phải đàn bà thì các ông phải nghe tôi chỉ huy!” Chẳng biết tìm được một cái còi hiệu ở đâu, Lang Xuyên vừa thổi còi “bíp bíp” vừa khua tay ra lệnh, “Nghỉ, nghiêm, xếp hàng ngay ngắn!”
Một khi thấy ai không chịu phối hợp, cậu cũng chẳng nể nang gì mà véo tai, đánh mông người đó. Mấy lão già chửi bới liên tục, nhưng tất cả đều không thể làm gì với thằng nhóc điên điên dở dở này.
Cậu lệnh cho đám lính già xếp thành hàng chỉnh tề như đang canh gác, đứng ngay sau thiếu tá không quân đang nghiêng người ngủ, chỉ huy bọn họ cất tiếng hát – cậu đã từng hát cho hắn nghe, dù cho hát có ngang phè sai nhịp.
Em bằng lòng làm cánh chim nhỏ,
Bay tới bên cạnh nơi anh,
Đại bàng không e sợ điều gì,
Bay thật nhanh về phía trước…
Nếu như bị anh đánh chết,
Em sẽ đáp xuống cạnh chân anh…
Ngọn gió lang thang gửi một bản nhạc du dương tới, cuối cùng người lính mù cũng thổi chiếc kèn của mình.
Chàng trai trẻ mỉm cười với người lính mù, như đang muốn nói: Nhớ kỹ ông nợ tôi một khoản.
Đã lâu không nghe thấy tiếng nhạc. Có người lính lặng lẽ bẻ ngón tay, bọn họ nhận ra mình đã xa cách thứ âm nhạc tuyệt vời này mười năm trời, có khi còn lâu hơn nữa.
Tiếng kèn harmonica tươi sáng và réo rắt quẩn quanh khắp núi non cằn cỗi tĩnh lặng, nghe vào tai lại càng đáng quý hơn.
Từng nụ cười nở ra như bị bệnh nặng lâu năm giờ mới khỏi, mấy lão già bắt đầu lớn giọng hát vang, giúp vui cho chàng trai trẻ như một đám khùng. Ban đầu tiếng hát còn chệch choạc, nhưng càng hát càng to và rõ ràng, càng hát càng đều hơn, chẳng bao lâu sau đã kết nối với nhau vang dội khắp mây trời, hát cho đến khi nước mắt cũng đong đầy trong đáy mắt bọn họ.
Hoắc Lan Hề vẫn luôn giả vờ ngủ, nhưng giờ cũng không ngủ nổi nữa.
Hắn chưa từng để những lời nhục mạ châm chọc của người ngoài trong lòng, nhưng lại không thể mắt điếc tai ngơ trước tiếng ca như vậy.
Ngay cả chiến tranh cũng không nên để những thứ tốt đẹp mất đi, tỷ như âm nhạc, hay như hi vọng.
Hoắc Lan Hề đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Lang Xuyên. Người này mới vừa chạy băng băng trên bờ biển như con hoẵng trong rừng vào buổi sáng, giờ đây lại khua tay múa chân, làm chỉ huy lâm thời của dàn hợp xướng. Quân trang của cậu bẩn y hệt đám lính già, nhưng nụ cười lại ngốc nghếch vô tư chẳng chút lắng lo, gương mặt cũng sáng ngời sạch sẽ.
Thiếu tá không quân bỗng nhận ra, không một ai có thể là người nắm giữ được chàng trai này. Cậu ngỗ ngược bất tuân, người khác cũng không thuần phục nổi. Cậu như con rắn giảo hoạt khó chơi, khi muốn chạy thì không ai ngăn được, mà khi quấn quýt lấy ai thì người đó đừng hòng chạy thoát.
Cảm nhận được ánh nhìn từ đằng sau, Lang Xuyên xoay người đi về phía Hoắc Lan Hề. Cậu gập tay trước ngực, ra vẻ cực kỳ tao nhã, khom người với thiếu tá không quân: “Người đẹp ơi, có thể mời anh khiêu vũ không?”
Gió nhẹ nhàng thổi ngược lại, thiếu tá không quân vẫn không nói câu nào, nhưng gương mặt tái nhợt tiều tụy dường như lại dần dần tan băng.
Bỗng nhiên, ánh đỏ nhấp nháy trên bầu trời đêm, tựa như chùm pháo hoa nở rộ.
Hệ thống phòng thủ cũ kỹ chặn được vài quả, nhưng rất nhiều tên lửa lọt lưới bay vào khiến cho bầu trời đêm trở nên sáng như ban ngày.
Tiếng ca ngừng lại. Thỉnh thoảng có mấy quả bom nổ vang bên cạnh, mấy lão lính già ôm đầu chạy trốn.
“Quân Melon tới rồi! Bọn chúng tới rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT