Trên Odyssey, người với người vẫn còn đang tranh luận không ngừng về tín hiệu được dịch ra. Đồng Nguyên thì một mực muốn báo lại nội dung Phí Lý Mang dịch ra cho Cận Tân, Phí Lý Mang lại cật lực can ngăn.

“Cái tên Cận Tân đó quá hẹp hòi! Cho tới giờ vẫn không chịu chấp nhận sự xuất sắc của Hoắc Lan Hề, chắc chắn cậu ta sẽ phóng đại chuyện này lên, cậu ta sẽ đẩy Hoắc Lan Hề vào chỗ chết!” Nhà khoa học cào lên mái tóc vốn đã rối tung, gào to về phía đội trưởng đội cận vệ, “Cậu không thể chỉ dựa vào mấy câu còn chưa rõ ràng kia mà đẩy Hoắc Lan Hề vào tuyệt cảnh như vậy!”

“Im mồm! Sao anh dám nói lời bất kính với sĩ quan tổng chỉ huy!” Đội trưởng đội cận vệ cũng có vẻ kích động và tức giận, cậu ta cao giọng nói, “Biểu hiện mấy ngày nay của Hoắc Lan Hề đã rõ vấn đề rành rành! Nhiều ngày trôi qua tới tận bây giờ, các người đều cho rằng tôi bị ghen tuông làm mờ lý trí, nhưng rốt cuộc hôm nay sự thật cũng rõ ràng, dù anh ta có liên quan tới cái chết của anh trai tôi hay không thì anh ta cũng đã không bình thường từ ba năm về trước rồi!”

Gân xanh vằn vện trên gương mặt ngăm đen anh tuấn, Đồng Nguyên càng nói càng kích động, thay vì cho rằng đó lòng tin tưởng và nhiệt thành của một người em dành cho anh, mọi người đều chỉ nói rằng cậu ta đoán bừa do vô tâm và ghen tức, ngay cả chính cậu ta cũng dần tin tưởng việc mình nhắm vào Hoắc Lan Hề là do ma xui quỷ khiến, là do ôm ghen ghét trong lòng.

Cô bé Junie đứng sau đám người, cô bé đã cắt tóc ngắn ngủn, mặc một bộ quân trang rộng thùng thình, y như một đứa bé trai có khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt lại phát ra sự nhẫn nhịn không hợp tuổi.

Đồng Nguyên nhìn thấy cô bé ngập ngừng ngoài cửa thì quát lớn: “Junie, em vào đây! Em nói cho những người này nghe, là ai giết cha em!”

Junie đi vào phòng, bình thản mở miệng trước bao nhiêu người: “Là Hoắc Lan Hề.”

Không ai có thể nghi ngờ một cô bé vừa mất cha, những quân nhân còn ôm ảo tưởng cuối cùng về thiếu tá không quân giờ cũng không còn lên tiếng, cả phòng chỉ huy chìm trong im lặng.

Junie không chớp mắt nói tiếp: “Lúc đó tôi trốn trong rương gỗ, nhìn ra ngoài từ cái lỗ hổng trên nắp rương. Hắn ta xoay người nhặt thuốc thử mà ba tôi làm rơi dưới đất, tôi thấy mặt của hắn ta.” Cô gái ngừng một lát, gương mặt bình tĩnh quá mức làm người lớn ở đó đều thấy sợ hãi, “Chính là Hoắc Lan Hề, là anh hùng vĩ đại trong mắt mọi người.”

“Tôi phải báo cáo tất cả những gì nghe được hôm nay cho sĩ quan tổng chỉ huy!” Đồng Nguyên bước nhanh về phía máy tính, hạ lệnh với những nhân viên chiến hạm đang ngồi trước màn hình, “Nối máy cho tôi về Roeste.”

“Chắc chắn… chắc chắn có hiểu lầm gì đó…” Phí Lý Mang cố gắng ngăn đối phương lại, ôm tâm lý thử lần cuối mà hét lên, “Đồng Nguyên, nể tình chúng ta là bạn bè, điều tra cho rõ ràng đã rồi nói sau!”

“Anh?” Đội trưởng đội cận vệ xoay người nhìn nhà khoa học, đôi mắt sáng loáng nửa khép nửa mở đầy khinh bỉ, bóng ma thăm thẳm quấn lấy giữa hai hàng lông mày. Rõ ràng người đàn ông này đang do dự, đang cân nhắc trọng lượng của hai chữ “bạn bè” này, nhưng cuối cùng tình cảm vẫn phải lùi bước nhường cho lý trí dẫn đầu, Đồng Nguyên cắn răng nói, “Con rệp như anh sao xứng làm bạn tôi! Tôi là quân nhân, là người quân nhân trung thành tuyệt đối với sĩ quan tổng chỉ huy!”

Thấy hạm viên lọ mọ ngập ngừng, Đồng Nguyên dùng một tay đẩy cô ta ra, đang định tự mình nối máy liên lạc với Địa Cầu thì tín hiệu báo động trên radar đã cắt ngang hành động của cậu ta.

“Nguy rồi!” Hạm viên hô lớn, “Máy bay chiến đấu của Melon đang hướng về Pontus II với số lượng lớn, đoạn thông tin tấn công chúng ta bắt được ban đầu là chính xác, nhưng lần này khác với nhiều lần gây rối trước đó, bọn họ đang tấn công thật sự!”

Vũ Liệt tiến lên, hạ lệnh: “Thống kê số lượng máy bay địch, phân tích tình thế giao chiến!”

“Hàng ngàn hàng vạn, khó có thể đếm hết!” Hai tay gõ trên bàn phím, tiếng lạch cạch vang lên liên tục, những hạm viên lắc đầu, “Hiện tại chỉ có thể xác định được một điều duy nhất, đó là lần này chắc chắn người của hành tinh Melon không giả vờ tấn công, mà có vẻ như bọn chúng đang dốc toàn lực!”

Tình thế vô cùng bất lợi, đồng tử mỹ miều của Vũ Liệt co lại đầy nghiêm túc, cô ta nói: “Lập tức thông báo cho Hoắc Lan Hề, lệnh cho anh ta mau chóng quay trở lại điểm xuất phát!”

“Không thể liên lạc với thiếu tá Hoắc! Chắc hẳn là sóng xung kích từ vụ nổ sao từ vừa rồi đã làm hỏng thiết bị liên lạc trên Taganrog!”

“Trên Pontus II vẫn còn binh lính và thợ mỏ của chúng ta, không thể để bi kịch như Bacchus III tái diễn, nhất định phải nghĩ ra cách bay đến cứu viện!” Tuy nguy cơ như lửa sém lông mày, Vũ Liệt vẫn bình tĩnh giơ tay chỉ huy, “Lập tức phân tích so sánh sức mạnh hai bên, đưa ra chiến lược chiến đấu tốt nhất!”

Hệ thống máy tính nhanh chóng đưa ra câu trả lời thông qua sự so sánh 1-1 giữa quân số và hỏa lực của hai bên: Nếu hai bên đối đầu trực diện, tỷ lệ chiến thắng của Odyssey chưa đến hai mươi phần trăm.

Sắc mặt nữ đại tá trở nên nặng nề, đôi hàng mi xếch như đỉnh núi cũng cau chặt đến mức thẳng lại. Đây không phải cuộc chiến cân sức, cái giá của việc mạo hiểm có thể là toàn quân bị diệt.

Sau vài giây do dự, Vũ Liệt quyết đoán hạ lệnh: “Xuất kích!”

“Không được!” Đồng Nguyên đứng dậy, nghiêm mặt ngăn cản, “Đại tá Vũ Liệt, lần này Odyssey tới là để chấp hành nhiệm vụ phòng thủ, không hề nhận được lệnh chủ động xuất kích. Huống hồ trận chiến này vốn không có phần thắng, dù là chiến hạm đứng đầu đế quốc nhưng trang bị và vũ trang cho người trên Odyssey cũng hoàn toàn không đủ để đối kháng với đám quân Melon đang xâm lược trên quy mô lớn!”

“Cậu định làm rùa đen rụt đầu hay sao?”

“Không, tôi muốn khuyên chị cân nhắc thật kỹ.” Ngừng một chút, Đồng Nguyên nhướng mày, “Sĩ quan tổng chỉ huy bảo tôi đi theo giám sát, chắc chắn tôi sẽ chịu trách nhiệm cho mọi thứ trên Odyssey! Ít nhất cũng phải báo cáo lại cho Bộ Tư lệnh Không quân trước khi xuất kích.”

“Hiện giờ chúng ta đang ở ngoài vũ trụ, không nhất thiết việc gì cũng phải xin chỉ thị từ quân bộ.” Vũ Liệt từ chối đề nghị của đối phương một cách chắc nịch, sau đó tiếp tục hạ lệnh cho cấp dưới của mình, “Tăng tốc tối đa, mục tiêu là Pontus II!”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, chính đại tá ngài đã từng nói trước khi xuất phát, ngài sẽ là người định đoạt mọi chuyện trên tàu, còn quyết định có cho phi công xuất kích hay không là ở trung tá Cố Lâm.” Đồng Nguyên bỏ qua ánh mắt trừng trừng của Vũ Liệt, nện gót giày quân đội đi tới trước mặt Cố Lâm, nhìn anh ta bằng ánh mắt cố gắng cứu vãn, “Từ trước đến giờ chiến tranh vẫn là chuyện của cánh đàn ông, trung tá Cố, mời ngài chỉ huy trước tình hình hiện tại!”

Cố Lâm sầm mặt không nói lời nào. Gương mặt nhíu mày mím môi như pho tượng thạch cao được đắp nặn, cực kỳ giống với thiếu tá không quân.

Đội trưởng đội cận vệ tin tưởng trung tá không quân cũng trung thành với sĩ quan tổng chỉ huy sẽ đứng về phía mình, nhưng lại hoàn toàn không ngờ được là mình đoán sai.

Sau vài phút suy nghĩ, Cố Lâm bỗng cười sang sảng: “Làm quân cảnh vệ cho sĩ quan tổng chỉ huy đồng nghĩa với việc không có cơ hội rời khỏi Roeste, tôi đã muốn dạy dỗ lũ quái vật Melon đó trong vũ trụ từ lâu, đây là cơ hội ngàn năm có một, sao tôi có thể bỏ lỡ chứ!”

Trung tá không quân nhìn thẳng vào đội trưởng đội cận vệ còn đang bàng hoàng, bảo đảm bằng giọng chắc chắn: “Nếu Hoắc Lan Hề thật sự gây nguy hiểm cho đế quốc, tự tay tôi sẽ bắt cậu ta. Nhưng hiện tại…” Sau một khoảng lặng đầy ẩn ý, anh ta thân thiện vỗ vào vai người trước mặt, “Trung thành không phải là nhắm mắt lẽo đẽo theo đuôi, khi nào cậu hiểu được điều đó thì mới thật sự cắt được cuống rốn của mình.”

Đồng Nguyên ngẩn người, cảm giác nhục nhã mãnh liệt khiến cậu ta không đứng vững nổi, luống cuống rời đi.

Vũ Liệt cũng giãn lông mày cười lớn, cô cũng đã cho người thanh niên kia lời khuyên tương tự, tiếc là đối phương mãi mãi không hiểu được. Cô nửa đùa cợt nửa khiêu khích Cố Lâm: “Tôi với Hoắc Lan Hề đã hợp tác nhiều năm rồi, cuối cùng chúng tôi vẫn giành chiến thắng trong những chiến dịch có tỷ lệ thắng còn thấp hơn lần này – anh ta vẫn chỉ mới là thiếu tá, anh thì sắp được thăng lên làm đại tá rồi đấy!”

“Cô khỏi khích tôi.” Cố Lâm cười, “Nói thật thì đến giờ tôi vẫn yêu nhất là huân chương, danh dự và lời khen của người khác, tôi vẫn luôn quan niệm đó là chí tiến thủ của đàn ông, nhưng cho tới giờ những thứ này đều chưa từng tồn tại trong mắt Hoắc Lan Hề.”

Đối với một người đàn ông như anh ta, việc thừa nhận tài nghệ kém cỏi hơn người kia chẳng khác nào sống không bằng chết, nhưng một khi nói ra được rồi, anh ta lại cảm thấy thoải mái thông suốt. Từ lúc bước lên Odyssey đến giờ, trung tá không quân chưa từng cảm thấy linh hồn mình nhẹ nhõm như lúc này, hoàn toàn không còn rào cản hạn chế, anh ta nói, “Chỉ với sự tập trung vượt xa người thường, cậu ta cũng đã là một anh hùng.”

Trong không gian vô tận, luồng hạt năng lượng cao va chạm với những chùm sáng biến đổi liên tục, bóng tối mênh mông vô bờ bật ra những sắc độ xanh lá khác nhau, lộng lẫy tràn trề sức sống.

Chiến hạm khổng lồ lao vào chính giữa, tiến lên phía trước bằng tốc độ cao nhất.

Đội trưởng đội cận vệ ngồi một mình trong khoang cá nhân, ngực phập phồng đau đớn, hơi thở hổn hển.

Một cô bé lặng lẽ đi tới bên cạnh cậu ta, bàn tay mềm mại đặt lên vai như một người bạn lâu năm.

Đồng Nguyên quay sang nhìn Junie, sau một hồi lâu nhìn không chớp mắt, cậu ta hỏi: “Em có hận anh ta không? Người đàn ông cướp đi thân nhân duy nhất của em ấy?”

Cô gái mười hai tuổi cúi người về phía trước, hôn lên môi người kia.

Trước cái nhìn kinh ngạc sững sờ của người đàn ông, cô gái bình thản mở miệng: “Anh hận nhiều thế nào, em cũng không hề thua kém.”

Junie đưa tay sờ vào thắt lưng Đồng Nguyên, ngón tay nhỏ trắng cầm lên báng súng lạnh ngắt. Cô bé nở nụ cười ngọt ngào, trở về với dáng vẻ động lòng người đúng tuổi: “Có thể tặng cho em khẩu súng này không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play