Hình ảnh một người đàn ông xuất hiện trên màn hình, mái tóc dài màu vàng nắng, quân trang thuần một sắc đỏ, và khuôn mặt tuấn tú mũi cao mắt sâu.
Chàng trai trẻ đảo mắt trước màn hình, mất kiên nhẫn hỏi: “Tại sao ngày nào cũng phải video call cho anh?”
“Vì gặp cậu khiến tôi vui vẻ.” Sĩ quan tổng chỉ huy ở nơi Địa Cầu xa xôi nở nụ cười, đuôi mắt xinh đẹp kia thoạt nhìn như tia nắng chiếu sáng cả phòng chỉ huy, “Chẳng phải chức trách của một binh nhì là khiến sĩ quan tổng chỉ huy thấy hài lòng hay sao?”
Lang Xuyên vẫn không kiên nhẫn đảo mắt: “Nhưng tôi không vui, ngày nào cũng gặp anh làm tôi thấy rất phiền.”
“Ồ, sao cậu không nghĩ tôi vốn có thể trói cậu bên tôi như chim trong lồng, giờ lại rộng lượng thả cho cậu bay vào vũ trụ, chỉ mỗi thế thôi cũng đủ để cậu phải báo đáp rồi.”
“Được rồi, đúng là tôi phải cảm ơn anh vụ đó.” Lang Xuyên bĩu môi, bỗng như nhớ ra cái gì đó mà bật dậy nói với người đàn ông trong màn hình: “Tôi muốn điều khiển máy bay chiến đấu chấp hành nhiệm vụ, nhưng mà bọn họ toàn ca hát nhảy múa ở đây thôi!”
“Tự cậu nghĩ cách, gặp chuyện gì cũng khóc lóc mách lẻo, y như đàn bà -“
Sĩ quan tổng chỉ huy còn chưa dứt lời thì chàng trai trước màn hình đã ôm đầu chạy ra. Cận Tân đứng trong cao ốc Empire State nhìn thấy Hoắc Lan Hề ở trên Odyssey, hẳn là vừa mới xong nhiệm vụ quay lại phòng chỉ huy, bất ngờ lại bắt gặp hai người đang “liếc mắt đưa tình” ở đây.
Một tháng này Hoắc Lan Hề dành phần lớn thời gian để quăng mình nơi không gian giữa những vì sao ngoài chiến hạm, mà Lang Xuyên vừa thấy hắn là bỏ chạy, hai người chưa bao giờ thật sự giáp mặt dù ở trên cùng một con tàu. Mũ giáp kẹp bên hông, Hoắc Lan Hề không chút do dự đi tới trước màn hình, gật đầu chào sĩ quan tổng chỉ huy: “Trưởng quan.”
Cận Tân hơi nheo mắt quan sát người đàn ông trước mắt, một tháng không gặp, dường như người này đã thay đổi, sự thay đổi mà người ta không thể định hình thành lời. Đôi mắt sâu xa trở nên lạnh hơn, đường nét đôi môi cũng thu lại sâu hơn, nhìn hắn có vẻ rất mỏi mệt, nhưng tư thế đứng vẫn thẳng tắp, như thể phía sau hắn không phải sống lưng sẽ cong sẽ gãy mà là một tấm thép luôn dựng thẳng.
“Trông anh có vẻ rất tiều tụy, sức khỏe thế nào?”
“Rất ổn.”
“Cố Lâm là một kẻ kiêu ngạo, hi vọng anh ta chưa khiến anh khó chịu.” Cận Tân cười, “Tôi lại nghe nói mọi người ở trung đội V1 nghi ngờ người anh hùng là anh, bọn họ nói thiếu tá không quân không gì không làm được cùng lắm chỉ là một con rùa đen, một khi gặp phải người tài giỏi xuất chúng hơn thì sẽ rúc vào trong mai – nếu trong lòng anh có bức xúc gì thì có thể nói với tôi, tôi chỉ muốn biết, có phải anh và Cố Lâm ở chung với nhau có ổn hay không?”
Bao nhiêu châm chọc cũng chẳng gợi lên thay đổi nào nơi người đàn ông này, gương mặt của thiếu tá không quân tựa như đồng hoang sau cơn tuyết đổ, hắn chỉ đáp lại đơn giản: “Rất ổn.”
“Vậy cục cưng nghịch ngợm của tôi thì sao, cậu ấy không gây phiền phức gì cho anh chứ?” Dừng một chút, Cận Tân lại nhíu mày cười, “Có một thời gian cậu ta cứ kè kè lấy anh như Thiểm Linh, hiện tại lại thấy anh là trốn, anh không muốn biết lý do à?”
Im lặng khoảng mấy chục giây, Hoắc Lan Hề mới trả lời: “Việc đó không quan trọng.”
“Nghe có vẻ như anh không quan tâm tình nhân của mình có sà vào vòng tay người đàn ông khác hay không nhỉ, nếu vậy thì sao không đi tìm chị tôi về -“
Nghe thấy tiếng có người lại gần, Hoắc Lan Hề đơn phương ngắt kết nối cuộc gọi video, hắn không rảnh nghe Cận Tân nói tào lao, việc khẩn cấp trước mắt là báo cáo tin tức quân sự cho Vũ Liệt.
Nhiệm vụ lần này của Odyssey là vận chuyển một bộ hoàn chỉnh của hệ thống phòng thủ mới mang tên “Tấm khiên Medusa” tích hợp radar đa chức năng khống chế, hệ thống máy tính quản lý chiến đấu, đạn tự hành* tầm cực xa và vũ khí laser tầm ngắn lên từng căn cứ không gian. Diện tích bao phủ của “Tấm khiên Medusa” càng lớn thì sức chiến đấu càng tăng, có thể tránh được thảm kịch Bacchus III tái diễn khi người của hành tinh Melon tấn công ồ ạt và tranh thủ thời gian cho quân cứu viện Địa Cầu.
*Đạn tự hành hay phi đạn là hệ thống đạn dẫn đường chính xác tự di chuyển đến mục tiêu và tác động vào đường đi trong khi di chuyển để hiệu chỉnh, bắn chính xác. Đạn tự hành được chế tạo cho nhiều mục đích khác nhau: đạn tự hành diện đối diện và không đối đất (đạn đạo, hành trình, chống hạm, chống tăng…), đạn tự hành đất đối không (và chống tên lửa đạn đạo), đạn tự hành không đối không và vũ khí chống vệ tinh.
Sĩ quan tổng chỉ huy bác bỏ mọi ý kiến bay vào vũ trụ, nhưng phản đối trong nội bộ không quân chưa từng bình ổn – bởi vì theo cách này, một số lượng lớn các vùng cấm bay sẽ được thêm vào không gian, ngoại trừ lực lượng vận tải dành riêng cho quân chủ đế quốc được tự do đi lại, những tài nguyên khoáng sản quý giá đó sẽ không được phép vận chuyển trở lại Trái Đất nếu không được phép, và đương nhiên sẽ không đến tay lực lượng không quân của họ.
Những binh sĩ của trung đội V17 lần lượt được chia thành nhiều nhóm nhỏ để chấp hành nhiệm vụ, nhưng chỉ huy dẫn đầu họ luôn chỉ có một mình thiếu tá không quân. Hoắc Lan Hề vừa kết thúc một cuộc chiến cùng lính của mình, tiêu diệt toàn bộ tốp quân Melon dò đường. Trận chiến này khá thuận lợi, không phải trả giá thương vong, nhưng thần kinh căng thẳng cộng với tốc độ bay quá nhanh trong vài giờ đã khiến tất cả binh lính bị phản ứng tiêu cực, một số bị ù tai và chóng mặt, một số bị đau đầu và nôn mửa.
Nhưng đám người của trung đội V1 lại đang khiêu vũ.
Tiếng nhạc xuyên qua mấy tầng sàn bên trên truyền tới, bọn họ vui chơi quên lối về, từ lúc rời khỏi Trái Đất, cuộc sống cuồng hoan mơ màng vẫn chưa từng dừng lại.
“Vậy mà chúng nó còn lo mở tiệc nhảy múa! Cái lũ đấy cả ngày không khiêu vũ thì cũng tiệc tùng, chúng nó nghĩ đang đi du lịch vũ trụ hay sao, đây là chiến tranh!” Hạ Cách Nhĩ phẫn nộ khua tay khi Vũ Liệt đang bước vào, lặp lại lần nữa, “Đây là chiến tranh! Là chiến tranh!”
“Làm tốt việc của mình đi.”
“Thiếu tá, như vậy không công bằng!” Trung úy tóc vàng vẫn ôm bụng tức la lối, “Tại sao chúng ta phải vào sinh ra tử hết lần này tới lần khác, lũ V1 lại say túy lúy? Tại sao toàn bộ nhiệm vụ đều do mình thiếu tá anh hoàn toàn, mà người tranh công trước mặt các vị trưởng lão trong hội nghị đàm phán hòa bình của sĩ quan tổng chỉ huy lại là trung tá Cố Lâm! Tôi nghe thấy lũ V1 kháo nhau, sau khi kết thúc nhiệm vụ lần này, trung tá Cố Lâm sẽ được thăng lên thành đại tá!”
“Nói xong chưa?” Dù Hạ Cách Nhĩ có khóc lóc kể lể như lên án, Hoắc Lan Hề vẫn không thay đổi sắc mặt. Thấy đối phương gật đầu, hắn hờ hững nói, “Nói xong rồi thì về nghỉ, trách nhiệm của cậu còn chưa kết thúc.”
“Tôi cũng chẳng muốn tính toán so đo như đàn bà, nhưng mà -“
Thiếu tá không quân đã mất hết kiên nhẫn với mấy màn lải nhải của trung úy tóc vàng, hắn lạnh giọng cắt lời đối phương: “Thế thì câm miệng.”
Có lẽ vì từ đầu đến cuối Hoắc Lan Hề đều tỏ ra hết sức nhượng bộ nên Cố Lâm cũng không hùng hổ ra vẻ như ban đầu nữa, đôi lúc cũng sẽ hạ mình chủ động lấy lòng. Mỗi một binh sĩ của trung đội V1 đi tới thì trên người đều có mùi rượu, hai má cũng ửng đỏ màu cồn. Binh sĩ chào thiếu tá không quân rồi nói: “Thiếu tá, trưởng quan bảo tôi tới mời các vị cùng đi ăn mừng.”
“Không cần…” Hoắc Lan Hề đang định từ chối, lại nhận ra đám cấp dưới của mình lại không hẹn mà cùng liếc nhìn về phía có tiếng nhạc, sau đó lại đưa mắt nhìn nhau, muốn nói mà không dám.
“Thiếu… Thiếu tá…” Hạ Cách Nhĩ lên tiếng đầu tiên, đám lính còn lại cũng ngẩng đầu nhìn về phía cấp trên của họ – ngay cả khi thay phiên nhau thực hiện nhiệm vụ, bọn họ vẫn cảm thấy mệt mỏi uể oải, từng gương mặt thanh niên đều nhuốm màu ủ rũ, ánh mắt tỉnh táo nhưng lại giăng đầy tơ máu.
Vừa rồi còn ra vẻ thù hằn với người ở trung đội V1, lúc này lại trưng ra vẻ mặt khát khao muôn phần. Dù sao cũng đều là những chàng trai đôi mươi, không thể sống được cuộc đời cấm dục. Bọn họ cũng muốn nhảy múa, muốn say khướt, cũng muốn cười lớn làm ồn, gà bay chó sủa.
Ngừng một lát, Hoắc Lan Hề gật đầu với đám lính: “Mấy cậu đi đi.”
Nhưng đám lính còn chưa kịp xoay người thì đã bị thiếu tá không quân gọi giật lại: “Chờ chút.”
Đôi mắt màu xám xanh cực nhạt đảo qua từng gương mặt, đám trẻ con thấp thỏm nín thở đứng yên tại chỗ, sợ cấp trên của mình sẽ thu lại lệnh vừa ban.
“Chỉ cho phép uống rượu, không được sinh sự -” Sắc mặt thiếu tá không quân bỗng thay đổi, hắn dừng lại một lúc mới nói tiếp, “Nghe thấy chưa?”
“Tuân lệnh! Thiếu tá!” Đám lính trẻ dẫn đầu bởi Hạ Cách Nhĩ không phát hiện ra vẻ mặt kỳ lạ của cấp trên nhà mình, đồng loạt kính chào rồi chạy đi nhanh như chớp. Bọn họ xô đẩy chen chúc nhau, vui như chim được sổ lồng.
Đám lính của trung đội V17 còn chưa đi xa thì nhân viên trên chiến hạm phụ trách radar thăm dò đã lên tiếng: “Kỳ lạ quá, chúng ta lại bắt được tín hiệu từ hạm đội của quân Melon!”
“Tín hiệu cho thấy bọn chúng đang hướng về hành tinh quặng Pontus II.” Một nhân viên hạm đội khác ngồi trước thiết bị thăm dò nói tiếp, “Từ sau khi hành tinh quặng Bacchus III bị cướp bóc đồ sát, quân Melon liên tục tới gây rối. Nhưng số lượng hạm đội và máy bay chiến đấu được phái tới mỗi lần không nhiều, nhưng chắc chắn bọn chúng đang ấp ủ âm mưu to lớn hơn, tiếc là chúng ta không thể giải mã thêm!”
“Tôi đi xem thế nào.” Hoắc Lan Hề xoay người bước đi, lại bị Vũ Liệt đằng sau gọi lại.
“Thiếu tá, sắc mặt anh không ổn lắm, anh đã không ngủ tử tế suốt hai tuần rồi, để lính của anh đi thôi.”
“Không, bọn họ đã liên hoan, tôi đã phê duyệt rồi…” Hắn thật sự vô cùng mệt mỏi, cơ thể con người đã đạt cực hạn, bả vai lại tự nhiên quặn đau ngay đúng lúc này, là cơn đau xé gan xé phổi kia. Hoắc Lan Hề không quay lại quá nhiều khi nói chuyện, hắn không muốn để lộ khuôn mặt vặn vẹo, mồ hôi đầm đìa vì đau ra trước mắt người ngoài, nhưng tất cả đều nhìn ra hắn không ổn.
Màu mắt nhạt đến kinh hãi, hốc mắt lại như bị nhúng trong máu tươi. Dù nắm chặt hai tay, bả vai thiếu tá không quân vẫn khống chế được mà run rẩy, giọng nói cũng trở nên quái gở: “Tín hiệu báo động trước có thể chính là bẫy… Nhiều máy bay cùng đi sẽ dễ để lộ hành tung, một mình tôi… một mình tôi đi là được…”
“Dù thế nào chăng nữa, anh cũng không được phép đi!” Vũ Liệt cao giọng, cố gắng ngăn đối phương không được làm theo ý hắn, “Tôi ra lệnh cho anh giờ phải đi nghỉ ngơi, không được rời khỏi Odyssey trong vòng một tuần! Đây là mệnh lệnh, thiếu tá Hoắc!”
“Tôi chống lệnh.” Hoắc Lan Hề không dừng bước, rời đi không quay đầu lại. Có điều hắn không tiến tới khoang đặt máy bay chiến đấu mà lập tức trở về phòng ngủ của mình.
Trước khi bị cơn đau đáng sợ này hủy hoại, hắn nhất định phải tiêm cho mình một mũi.
Cấp dưới không mời thiếu tá không quân tới vũ hội, trung tá Cố Lâm dứt khoát tự mình ra tay. Anh ta xuống khoang đáy của Odyssey thì thấy cửa chưa đóng, liếc qua là biết không gian nhỏ hẹp.
Khoang dưới ban đầu chỉ là kho chứa đồ, sau khi tạm thời biến thành ký túc xá của phi đội V17 thì độ ẩm ướt và chật hẹp vẫn chẳng thể thay đổi. Phòng chứa đồ dọn dẹp đơn sơ một chút xong thì cũng coi như sạch sẽ, nhưng xét cho cùng thì vẫn một trời một vực so với giường cao gối mềm ở khoang hạng trên, một nơi quá chật hẹp khiến Cố Lâm cũng không nhịn được mà nhíu mày. Anh ta vẫn nhớ rõ lệnh của sĩ quan tổng chỉ huy – nhiệm vụ của anh không phải phối hợp với Hoắc Lan Hề, lại càng không phải giúp đỡ anh ta, chỉ cần anh tìm mọi cách làm anh ta khó chịu là được. Mệnh lệnh như vậy chắc chắn đã gây ảnh hưởng xấu tới tôn nghiêm người lính của Cố Lâm, nhưng chính vì anh ta là lính, anh ta mới không thể lắc đầu nói ‘Không’ trước mệnh lệnh của Cận Tân.
Ánh đèn dây tóc lạnh lẽo chiếu trên đỉnh đầu, Hoắc Lan Hề ngồi trên cái giường gấp đơn sơ. Trên giường là quân phục không quân màu xanh đậm và hai ống thuốc tiêm, người đàn ông vừa mới mặc lại sơ mi, còn chưa kịp cài hết cúc.
“Cho tôi… Cho tôi năm phút…” Một mũi tiêm đủ để khiến một con voi bị mổ bụng bình tĩnh lại, nhưng thiếu tá không quân lại tiêm cho mình hai mũi – hiệu quả của loại thuốc giảm đau cực mạnh này càng ngày càng chậm, mà cơn đau trời long đất lở kia lại ngày càng mạnh mẽ hơn. Hắn cúi gằm mặt, hai tay siết chặt chống xuống đầu gối, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, màu xanh đáng sợ cũng lan ra trên da. Tiếng thở dốc ồ ồ phát ra từ cổ họng hắn, như một con thú bị thương khiến người ta sợ hãi, “Năm phút nữa… Tôi sẽ xuất phát…”
Chất lỏng ấm nóng trào ra từ vành mắt hắn, nhỏ xuống đầu gối. Quần quân phục màu xanh đậm lập tức bị giọt máu đỏ loang ra, sau đó lại là một giọt nữa.
Hoắc Lan Hề xoa mặt như đang lau nước mắt, nhưng Cố Lâm vẫn nhìn thấy, anh ta thấy mắt người đàn ông này đang chảy máu. Bàng hoàng không thôi, trung tá không quân hô lên: “Cậu thế này không thể ra ngoài tuần tra nữa! Cũng không thể tiếp tục tham gia chiến đấu -“
“Tôi rất ổn… Năm phút thôi là được rồi…”
“Tình trạng cơ thể cậu như này còn bay thế nào được nữa?!” Hai hàng lông mày nặng nề nhíu chặt, khiến gương mặt của người đàn ông cường tráng cũng vặn vẹo theo, Cố Lâm còn không nhận ra sự phẫn nộ trong giọng nói của mình, “Cậu rất không ổn, cậu không tự nhận ra hay sao? Tôi phải báo lại với trung tâm chỉ huy không quân, tạm dừng toàn bộ nhiệm vụ bay của cậu!”
Hắn vẫn mắt điếc tai ngơ trước lời khuyên can của người khác, lặp đi lặp lại theo ý mình: “Năm phút thôi, chỉ cần năm phút thôi…”
“Đ*t mẹ nó cậu đang chảy máu đấy! Cậu đang muốn chết!” Việc đối phương không nghe khuyên ngăn khiến lửa giận của trung tá không quân lại bùng lên. Cố Lâm gần như mất kiểm soát mà gào lên, “Cậu đang suy tính cái gì? Cậu không cần quyền lực, không cần đàn bà, cậu liên tục không màng tính mạng như thế rốt cuộc là vì cái gì? Danh dự anh hùng à? Cậu đã là phương hướng mà toàn bộ nhân loại kính ngưỡng, dù giờ cậu có giải ngũ vì bị thương thì cũng chẳng tổn hại chút nào tới thanh danh của cậu. Rốt cuộc cậu vì cái gì?”
“Vậy cậu thì sao?” Hoắc Lan Hề ngẩng đầu, đôi mắt nhuốm máu bình thản nhìn thẳng vào người đàn ông trước mắt, “Cậu vì cái gì?”
Một câu hỏi đơn giản, thậm chí còn là tự mình hỏi trước, nhưng Cố Lâm lại nhận ra mình không thể trả lời. Ước nguyện ban đầu khi nhập ngũ của anh ta là ánh mắt của đám phụ nữ, sự ngưỡng mộ của người khác chính là động lực để anh ta không ngừng tiến lên, sau đó anh ta nhớ lại những ngày còn ở Học viện Quân sự Saint-Clair, thỉnh thoảng sẽ có các nữ quân nhân đến học viện quân sự vào những ngày quan trọng, đám con trai lúc nào cũng vui đến độ nhảy nhót ăn ngủ không yên, cố hết sức thể hiện bản thân, cực kỳ chăm chỉ dù là huấn luyện trên mặt đất hay huấn luyện thực hành bay. Chỉ mình Hoắc Lan Hề là không có hứng thú với nữ quân nhân xinh đẹp, hắn chủ động nhường lại cơ hội tiếp xúc thân mật với những nữ quân nhân kia, thậm chí ngày mà quân chủ đế quốc đích thân tới thăm học viện quân sự để trao huân chương danh dự cho các học viên xuất sắc, hắn cũng vắng mặt.
Lý do là, tôi quên mất.
Đây là sinh viên xuất sắc nhất trong lịch sử của Học viện Quân sự Saint-Clair từ ngày thành lập tới giờ, nhưng cũng là đầu gỗ hồ đồ ngu xuẩn nhất, là núi băng không có tình cảm, không chỉ với phụ nữ, dường như Hoắc Lan Hề cũng chẳng cảm thấy hứng thú với bất cứ chuyện gì.
Chỉ trừ bay.
“Ai rồi cũng sẽ chết đi, nhưng không phải ai cũng đã từng sống thật sự.” Không nhận được câu trả lời của đối phương, thiếu tá không quân lại tự nói. Cơn đau kịch liệt đã dịu đi, nhưng nhiều ngày mệt mỏi làm hắn vẫn không ngăn được hơi thở gấp gáp, câu nói cũng đứt quãng, “So với vũ trụ vĩnh hằng và mênh mông, con người rất bé nhỏ, sinh mệnh rất ngắn ngủi… Có lẽ tôi sẽ may mắn sống được trên mặt đất năm mươi năm, có lẽ một giây sau tôi đã thịt nát xương tan trên bầu trời… Nhưng chỉ cần còn sống một ngày thôi, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian…”
“Cậu…” Cố Lâm còn muốn lên tiếng nhưng đột nhiên lại im bặt. Cuối cùng anh ta cũng hiểu, khuyên bảo người đàn ông này không những không có tác dụng, hơn nữa vốn chính là một dạng sỉ nhục.
Cúi đầu im lặng vài phút, Cố Lâm mới ngẩng lên nhìn thẳng vào Hoắc Lan Hề, nói: “Được rồi, đi đốt, đi đập phá, đi chứng minh bản thân thật sự sống đi! Nhưng hiện tại tôi là cấp trên, tôi không cho phép anh chấp hành nhiệm vụ một mình. Tôi sẽ cho Damon chờ lệnh ở khoang phóng, cậu ta được mệnh danh là phi công xuất sắc nhất V1, để cậu ta đi với cậu – nếu ngay cả yêu cầu này mà cậu cũng từ chối, tôi sẽ lập tức báo cáo với trung tâm chỉ huy không quân, tước chức của cậu!”
Bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân vội vàng, dường như là tên nào đó lén nấp bên ngoài chạy đi.
Hoắc Lan Hề ngẩn ra, sau đó bật cười. Khóe môi mềm mại cong lên, hắn lại dùng mu bàn tay quẹt máu trên mặt mình, gật đầu với Cố Lâm: “Cảm ơn.”
Khi thiếu tá không quân đi tới khoang phóng thì cậu lính tên Damon kia đã chờ trong máy bay của mình ở đằng sau.
Không nhiều lời, Hoắc Lan Hề ngồi vào khoang điều khiển của mình, hỏi binh sĩ đi theo sau qua thiết bị liên lạc: “Chuẩn bị xong chưa?”
Đối phương trực tiếp khởi động động cơ thay cho câu trả lời.
Hai chiếc máy bay chiến đấu nối đuôi nhau rời khỏi khoang phóng, nhưng Hoắc Lan Hề hoàn toàn không biết người đi theo mình nào phải phi công xuất sắc nhất V1 – có lẽ tương lai thì sẽ, nhưng hiện tại thì hoàn toàn không thể.
Damon thật sự đang không ngừng giãy giụa trong một góc tối, vùng vẫy cố thoát khỏi sợi dây trói chặt mình. Cậu ta chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó nhảy lóc cóc ra khỏi góc. Vì miệng bị nhét dị vật không thể phát ra tiếng, tên này chỉ có thể thầm nguyền rủa trong lòng hết lần này tới lần khác: Lang Xuyên chết tiệt! Thằng khốn chết tiệt!Hết chương 55.
Lời tác giả: “Ai rồi cũng sẽ chết đi, nhưng không phải ai cũng đã từng sống thật sự.” – Trích từ bộ phim điện ảnh “Trái tim dũng cảm”*.
*Trái tim dũng cảm (tiếng Anh: Braveheart) là bộ phim sử thi, hành động được công chiếu vào năm 1995 của đạo diễn kiêm diễn viên Mel Gibson. Bộ phim đề cập đến cuộc đời của hiệp sĩ William Wallace người đã lãnh đạo nhân dân Scotland đấu tranh giành độc lập trước sự đô hộ của nước Anh dưới Triều đại của Vua Edward I của Anh ở thế kỷ XIII.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT