Odyssey sắp xuất phát, là siêu chiến hạm số một đế quốc, sức chứa có thể đạt tới năm ngàn người trong tình huống đầy đủ quân số và vũ khí, không khác nào một thành phố bay. Nhưng hạm trưởng Vũ Liệt chưa từng để chiến hạm của mình rơi vào trạng thái bão hòa, trừ cô còn có hơn bốn trăm hạm viên, cùng nhau lên đường giải cứu Bacchus III, Hoắc Lan Hề và hai trăm chàng trai tới từ trung đội V17 là “lữ khách duy nhất” của cô ta.
Nhưng lần vào vũ trụ này khác với những lần trước, số hạm viên đi theo đã tăng lên đến gần năm trăm người – V17 của Hoắc Lan Hề là trung đội phi công ít người nhất đế quốc, nhân số V1 của Cố Lâm gấp hắn mấy lần. Cùng đi theo còn có nhà khoa học Phí Lý Mang, cô bé Junie và con chó của thiếu tá không quân, thậm chí đội trưởng lực lượng phòng vệ quốc gia cũng theo lệnh đi lên chiến hạm này.
Mục đích của Đồng Nguyên vốn là giám sát Lang Xuyên, sĩ quan tổng chỉ huy lo lắng cơ thể chàng trai trẻ không thể thích ứng với hoàn cảnh ngoài vũ trụ, cũng lo cậu và Hoắc Lan Hề sẽ cháy lại tình xưa. Nhưng thiếu tá không quân là mũi nhọn không gạt đi nổi trong lòng cậu ta, còn nhà khoa học ngu xuẩn kia lại là bụi bặm trên giày lau không sạch. Vừa thấy hai người bọn họ, đội trưởng đội cận vệ đã lập tức quên luôn nhiệm vụ của mình.
Trong Odyssey không có màu xanh lá, không có màu xanh lá nghĩa là không hề có sức sống, Phí Lý Mang đánh giá như vậy.
Y lén mang theo vài gốc bí ngô lên trồng trên chiến hạm, rất nhiều nụ hoa vàng nở trên dây leo xanh mượt, tràn trề sức sống.
Giống như cô bé Junie mười hai tuổi vậy.
Trong mắt một đám binh lính trẻ tuổi, cô gái còn cắm ống thở trong mũi này vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài mềm mại sáng bóng, đôi mắt xanh biển to tròn, lúc nháy mắt có cảm giác như đang muốn nói, khiến ai cũng muốn bắt chuyện với cô bé. Nhưng Junie mới mất cha như đã được trui rèn chỉ sau một đêm, gương mặt tái nhợt không chút hồng hào, luôn mím chặt môi không phản ứng với người khác. Cô nhìn chằm chằm khẩu súng giắt bên hông những người lính, nhìn không chớp mắt rất lâu, sau đó bỗng hô lớn: “Tôi muốn nhập ngũ! Tôi muốn nổ súng vào kẻ thù!”
Đám lính đều cảm thấy một cô bé xinh đẹp thế này thì nên bế trẻ con mới đúng, thế là có người lên tiếng đầu tiên: “Nhưng em là một cô bé, một cô bé tóc dài sao có thể cầm súng chứ?”
Junie bước lên hai bước, rút con dao nhỏ bên hông một binh sĩ ra. Cô linh hoạt rút vỏ dao, thoăn thoắt cắt bỏ mái tóc mình. “Vậy giờ tôi cắt hết mái tóc dài này.” Ngón tay chuyển động liên tục, chẳng bao lâu đã cắt hết tóc xuống, cô nói, “Nếu tôi cắt hết tóc của mình, ai biết tôi là nam hay nữ nữa?”
“Những người khác hỏi em là ai, em trả lời thế nào?”
“Ngại quá, tôi là quân nhân.” Junie đứng thẳng người, thể hiện tư thế chào quân đội tiêu chuẩn với đám lính trước mặt, khuôn mặt vẫn còn chưa rũ bỏ nét ngây ngô giờ đây đang thật sự nghiêm túc.
Tiếng cười khúc khích truyền tới từ ngoài căn phòng, thiếu tá không quân đang định đi kiểm tra máy bay chiến đấu của mình, còn chưa đẩy cửa ra đã bị người khác đẩy ngược lại lên tường.
“Tôi nghĩ nếu Cận Á rời đi rồi, sẽ có tia lửa vượt qua cấp bậc lóe lên giữa chúng ta chứ.” Sau cái hôn cuồng nhiệt, Vũ Liệt thở dài lắc đầu, người đàn ông này còn không hiểu tình yêu hơn cả đầu gỗ, bảo sao vợ chưa cưới của hắn bỏ đi.
Đường cong mờ nhạt hiện ra nơi khóe miệng, Hoắc Lan Hề nho nhã từ chối ý tốt của Vũ Liệt:”Tôi vẫn chưa định bắt đầu một mối quan hệ tình cảm mới.”
“Cho xin đi, tôi cũng không định tìm một tên đầu gỗ làm người yêu của mình.” Tuy đang mặc quân trang nhưng Vũ Liệt cởi cúc trên, cơ thể đàn bà đầy đặn lộ ra sống động, tựa như mùa xuân không ngăn được làm người ta hoa mắt. Cô ta luồn tay ra sau lưng Hoắc Lan Hề, chậm rãi trượt xuống mông hắn, tuy là hành vi quyến rũ nhưng lại làm cực kỳ mượt mà, không hề gượng gạo. “Cả đời này trừ Đồng Thanh ra tôi sẽ không yêu thêm bất cứ người đàn ông nào nữa, nhưng tôi là một người phụ nữ, không thể thiếu nước tưới và sự nuôi dưỡng của đàn ông. Hiện tại anh đang thiếu đi một người đàn bà, mà tôi lại cần một người đàn ông, tôi nghĩ chúng ta chính là duyên trời tác hợp đấy.” Thấy Hoắc Lan Hề hơi nhíu mày, Vũ Liệt lại bổ sung, “Hay là anh định nói với tôi, anh chỉ nhìn được mà không dùng được?”
Thiếu tá không quân không có ý định chấp nhận đề nghị “bạn giường” này, hắn nghiêm túc lắc đầu: “Cô nghĩ thế cũng được.”
“Tôi thà đi tìm gậy mát-xa cho rồi.” Người đàn bà này nói chuyện vừa thẳng vừa thoải mái, cô ta đấm một cái lên vai Hoắc Lan Hề, bản thân thì nở nụ cười.
Chiến hạm hơi xóc nảy, không đùa cợt với đối phương nữa, đại tá Vũ Liệt nghiêm mặt nói: “Tôi rất lo lắng về nhiệm vụ lần này, hơn tất thảy những lần trước đây. Chỉ huy của hai đội đều rất xuất sắc, nhưng nếu hai người luôn bất đồng và tự làm những gì bản thân cho là đúng thì sẽ làm suy yếu sức mạnh của toàn đội. Tôi và trung tá Cố Lâm từng hợp tác một lần, đó là một tên khá ổn, nhưng điều kiện tiên quyết là không ai chỉ tay năm ngón với anh ta.”
“Tôi hiểu ý cô.” Hoắc Lan Hề rộng lượng gật đầu, “Chỉ cần không xuất hiện mâu thuẫn nghiêm trọng trong quân sự, tôi sẽ nghe theo lời anh ta.”
“Anh nghĩ được như vậy là tốt nhất -“
Một binh sĩ không mời mà tới, đẩy cửa phòng thiếu tá không quân ra, cậu ta thở hồng hộc, lắp bắp nói: “Xảy… Xảy ra chuyện… Xảy ra chuyện rồi…”
“Nói chậm chút.”
“Đánh… Đánh nhau rồi!”
Odyssey vừa mới rời khỏi Địa Cầu, V17 và V1 đã xung đột với nhau. Đầu đuôi câu chuyện là có hai binh lính tranh nhau một phòng giải trí, hai người nảy sinh mâu thuẫn, chẳng bao lâu sau đã kéo theo những tên lính khác trong trung đội. Lính của hai trung đội đều là thanh niên trai tráng, không thích nể nang gì nhau, đấu võ mồm anh tới tôi đi một hồi đã biến thành vung tay vung chân.
Khi Vũ Liệt và Hoắc Lan Hề đuổi tới nơi thì phòng giải trí đã loạn hết cả lên, những thiết bị giải trí không còn ở đúng chỗ nữa, khắp nơi toàn là thanh niên lao vào đánh nhau, quy mô đã lên đến cả trăm người, vẫn còn có thêm binh sĩ mới tham gia cuộc chiến nội bộ này.
Hạ Cách Nhĩ vung nắm đấm về phía một binh sĩ V1, trên mặt cậu ta đã có màu, hốc mắt tím đen, mũi chảy máu, thế nhưng ý chí chiến đấu vẫn sục sôi, miệng còn gào lên liên tục: “Bọn tao mới mạnh nhất đế quốc, lũ ăn hại chúng mày thấy thì phải né cho xa ra!”
“Dừng tay!” Vũ Liệt hô một tiếng về phía đám binh lính đang vật lộn, nhưng rõ ràng không ai nghe theo lệnh cô. Hạm viên cố gắng tiến tới can ngăn cũng bị liên lụy, một người đáng thương không biết bị ai đấm cho hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
“Pằng!” một tiếng, tiếng súng vang lên.
Hoắc Lan Hề nổ súng về phía trần nhà trên đỉnh đầu đám người, một bóng đèn sợi tóc trúng đạn rơi xuống lập tức làm đám người đang nhao nhao phải im lặng.
“Thiếu… Thiếu tá…” Hạ Cách Nhĩ quay cái mặt muôn màu muôn vẻ của mình qua, nâng tay áo lên quẹt máu mũi.
Tên lính V1 rơi xuống thế hạ phong thấy thằng nhóc trước mặt quay đi thì lập tức nhấc một cái ghế tập bụng lên đập về phía cậu ta – ngay giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, lại có thêm một tiếng súng vang lên.
Đạn laser xẹt qua lỗ tai, tên lính kia kinh hoàng mở to hai mắt, khuôn mặt đã be bét máu đỏ.
“Thả xuống.” Hoắc Lan Hề lên đạn, chỉ vào cái ghế tập trong tay đối phương, “Còn cử động nữa, tôi sẽ bắn chết luôn.”
“Các người đang làm gì đấy! Tụ tập đánh nhau sẽ chịu xử phạt theo luật quân sự!” Vụ ồn ào này kinh động tới chỉ huy Cố Lâm của trung đội V1. Một người đàn ông mặc quân phục xanh lam bước tới, cơ thể cường tráng, vóc dáng cao ráo, mặt mày nghiêm túc ngẩng đầu sải bước, nhưng so với vẻ khắc chế lạnh như băng của Hoắc Lan Hề thì Cố Lâm với làn da ngăm đen lại hoàn toàn khác biệt, mỗi câu nói, cử chỉ thậm chí ánh mắt đều như gió cuộn biển gầm, tựa như chiếc tù và sắp thổi.
“Tôi thay mặt người của mình xin lỗi cậu và trung đội V17.” Cố Lâm đi tới trước mặt Hoắc Lan Hề, hơi khom người trước hắn, “Dù sao Odyssey cũng là địa bàn của cậu, chúng tôi không nên tu hú chiếm tổ chim khách như vậy.”
Hoắc Lan Hề không đáp lại lời xin lỗi của đối phương, hắn thu súng lại bước tới nói với Hạ Cách Nhĩ: “Thu dọn chỗ này sạch sẽ, không có lần sau.”
“Chờ chút, thiếu tá!” Cố Lâm đằng sau gọi giật hắn lại, “Vì để tránh những thanh niên máu nóng ở đây xảy ra xung đột lần nữa, tôi nghĩ chúng ta cần phải phân chia lại khu vực hoạt động của hai trung đội.”
Hoắc Lan Hề xoay người, nheo mắt lại nghe đối phương nói tiếp: “Nếu Odyssey có sáu tầng, như vậy vào lúc không có nhiệm vụ chiến đấu, đề nghị của tôi là trung đội V1 sẽ ở ba tầng trên, khu vực hoạt động của V17 các vị sẽ bao gồm boong dưới và ba tầng bên dưới. Thế nào?”
“Đang nói vớ vẩn cái gì đó?!” Điều kiện quá hà khắc, Hạ Cách Nhĩ không nhịn được mà lên tiếng không quan tâm đến cấp bậc, “Ba tầng dưới bao gồm cả khoang đáy chủ yếu toàn dùng để chất vật tư, máy bay chiến đấu và vũ khí hạng nặng, sao lại bắt toàn bộ bọn tôi ở dưới được?”
Cố Lâm hơi mấp máy môi nhưng đôi mắt vẫn sắc lẻm không chút đùa giỡn: “Tuy chúng ta ở hai trung đội bay hoàn toàn khác biệt, nhưng hiện tại đều có một mục tiêu thống nhất, tiếp tục sinh ra mâu thuẫn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức chiến đấu của hạm đội. Nói thẳng ra thì, tôi không yên tâm lắm về phi công V17 mấy cậu, vậy nên tôi hi vọng sau này phàm là những nơi trung đội V1 có mặt thì V17 có thể nhượng bộ lui binh.”
“Đ*t mẹ nó ông anh đừng có tham lam vô độ như thế!” Hạ Cách Nhĩ định xông lên đằng trước làm cho ra ngô ra khoai nhưng lại bị Hoắc Lan Hề phất tay cản lại.
“Lùi về!” Hoắc Lan Hề lạnh giọng quát lên với cậu lính tóc vàng, sau đó gật đầu với người đàn ông trước mặt, “Được, làm theo anh nói.”
“Thiếu tá!” Những chàng trai trẻ khác trong trung đội V17 trăm miệng một lời hô lên, bọn họ thật sự không phục, cũng không cam lòng chắp tay nhường địa bàn của mình như thế.
“Ngoài ra, còn một chuyện nữa tôi muốn xác nhận với cậu. Chỉ có một chỉ huy cao nhất cho mỗi đơn vị chiến đấu đúng không?”
Hoắc Lan Hề gật đầu không biến sắc: “Đương nhiên.”
“Có một hệ thống cấp bậc rõ ràng trong chế độ quân đội đế quốc, vậy nên tôi sẽ phục tùng đại tá với mọi chuyện trên chiến hạm này.” Cố Lâm cúi người gật đầu với Vũ Liệt, sau đó lại thẳng lưng quay sang Hoắc Lan Hề, “Nhưng một khi bay ra bên ngoài, tất cả mọi người ở đây buộc phải tuân theo mệnh lệnh của tôi, đương nhiên bao gồm cả cậu, thiếu tá Hoắc.”
Hoắc Lan Hề trả lời không cần suy nghĩ: “Được.” Sau đó lại định xoay người rời đi.
“Thiếu tá Hoắc!” Trước mặt hơn một trăm binh sĩ từ hai trung đội, trung tá Cố Lâm ra vẻ kiêu ngạo phô trương, hoàn toàn không thèm nể nang, “Nếu chúng ta đã đạt tới nhận thức chung, chẳng lẽ cậu không nên cúi chào cấp trên khi rời đi hay sao?”
“Mày -“
Nếu không phải Hoắc Lan Hề cương quyết đưa tay chặn trước mặt, Hạ Cách Nhĩ chắc chắn sẽ xông lên trước đấm thằng khốn mang quân hàm trung tá này. Thiếu tá không quân buộc cấp dưới của mình lui ra bằng ánh mắt uy hiếp, sau đó xoay người lại phía sau – hắn đứng rất thẳng, có lẽ không một ai có thể mặc quân phục không quân mà đẹp được như hắn. Hắn nâng tay chào đối phương, vẻ mặt bình thản, tư thế tiêu chuẩn.
“Tôi nghĩ như vậy sau này chúng ta sẽ hợp tác dễ dàng hơn nhiều.” Cố Lâm hài lòng nở nụ cười, vỗ vai Hoắc Lan Hề đầy ẩn ý, “Không thể lùi bước nhượng bộ trong cuộc chiến phân “cao thấp” giữa đàn ông với nhau, lần này tôi xin phép ‘ở trên’ cậu trước vậy, thiếu tá.”
Tiếng cười sang sảng. Còn đám con trai V17 thì méo xẹo cả mặt, lệnh từ cấp trên khiến bọn họ không dám làm càn, chỉ đành trừng mắt thị uy trước lũ người khiêu khích một cách phí công. Tên lính bị đối phương chĩa súng vào khi nãy giơ ngón giữa về phía sau lưng thiếu tá không quân, cố tình nói theo kiểu dở dở ương ương: “Bọn tao là bộ đội cảnh vệ của sĩ quan tổng chỉ huy, đương nhiên phải đứng đầu đế quốc, đương nhiên phải ở ‘top’…”
Lang Xuyên cũng bị tiếng ồn ào kéo tới đây, cho đến khi nhận ra Hoắc Lan Hề đang tiến tới gần mình thì đã không còn chỗ trốn nữa.
Cậu nâng tay che kín hai mắt, như một tên ngu ngốc lừa mình dối người.
Thiếu tá không quân dừng lại trước mặt chàng trai trẻ trong phút chốc, bọn họ cao lớn, anh tuấn và sừng sững đối mặt với nhau, sau đó một trong hai người không nói một lời mà đi mất.
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Lang Xuyên quay đầu lại, bàn tay vẫn đang đặt trên mặt, lặng lẽ nhìn quanh qua khe hở giữa những ngón tay.
Cuộc hành trình đằng đẵng chỉ vừa mới bắt đầu, bọn họ dạo chơi nhàn nhã ở một nơi ngày càng cách xa Trái Đất, máu anh hùng cũng tuôn chảy khắp toàn thân. Tự do ca hát.
Bao nhiêu phấn chấn nhiệt tình ban đầu bay biến hết sạch, Lang Xuyên nằm nhoài trên cửa sổ của Odyssey ngắm nhìn Địa Cầu, giống như đang đứng trên mũi thuyền quay đầu nhìn lại về phía bến bờ xa xăm. Hành tinh màu xanh này đã phải chịu đủ lửa chiến suốt bao năm, chỉ có thể nhìn thấy vài điểm xanh lác đác vẫn đang kiên cường bất khuất tỏa ra sức sống giữa khắp chốn hoang tàn.
Vũ trụ bao la rộng lớn như tử cung của người mẹ, còn Địa Cầu là thai nhi bé nhỏ trong bọc nước ối. Vẻ đẹp vừa bình an lại tráng liệt ấy khiến người ta muốn khóc.
Lang Xuyên nhìn chằm chằm về phía tinh cầu xa xôi, mãi cho đến khi nó bị một tấm màn đen nuốt chửng. Nước mắt phủ kín sương mờ trên đôi con ngươi vàng xanh, lại đang phác lên hình dáng một người đàn ông trong bóng tối. Chàng trai trẻ thầm lặp đi lặp lại tên người đàn ông đó, cậu nói với anh ta rằng:
Hứa Lãng Hà, nhìn Địa Cầu như thế này đẹp thật đấy, anh không gạt tôi, tôi cũng không nuốt lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT