Sau khi nhanh chóng rời khỏi Odyssey, Hoắc Lan Hề lập tức nhận ra người đi theo sau không ổn. Tốc độ của người nọ lúc nhanh lúc chậm, đường bay mơ hồ không rõ ràng, thậm chí còn có mấy lần suýt va chạm vào những mảnh rác vũ trụ.

Đây là một cuộc bay vào không gian thật sự, máy bay dân dụng dưới Địa Cầu không khác nào ốc sên bò nếu so sánh với chiếc máy bay chiến đấu này.

Chàng trai trẻ vốn không muốn phát ra tiếng để đối phương biết mình tồn tại, nhưng ngay trong khoảnh khắc đôi cánh sắp dang rộng, cậu đã hòa làm một với vũ trụ. Nhiệt huyết cuồn cuộn sôi trào trong từng thớ mạch, sự kích động khó nén khiến cậu quên mất mà hô to: “Tôi đang bay! Tôi đang bay!”

Hoắc Lan Hề nghe thấy âm thanh này. Lại thêm một mảnh rác vũ trụ đập vào máy bay của Lang Xuyên, cú va chạm mạnh khiến thiết bị liên lạc cũng mất tín hiệu tạm thời. Những màn nguy hiểm liên tục xảy ra, thiếu tá không quân buộc phải rống lên với chàng trai bên kia thiết bị liên lạc: “Cậu quay về ngay! Việc cậu đang làm không phải bay, đúng là làm bừa!”

Lang Xuyên bám sát máy bay chiến đấu đằng trước, sự cố chấp chỉ mình cậu mới có lộ ra trong giọng nói: “Tôi đã nói muốn đuổi kịp anh, giờ tôi đang làm thế đây!”

“Tôi lệnh cho cậu về điểm xuất phát ngay!”

Thái độ cương quyết của thiếu tá không quân khơi dậy sự bức xúc của chàng trai trẻ, cậu đáp lại bằng giọng y hệt: “Anh không thể ra lệnh cho tôi, anh không phải cấp trên của tôi, lại càng không phải là chúa tể của tôi!”

Hai chiếc máy bay chiến đấu sóng vai tiến lên, người đàn ông có chất giọng trầm trong tai nghe im lặng hồi lâu, sau đó mới nói: “Đuổi theo tôi? Nếu cậu đuổi kịp, vậy tới đi!”

Không nghe ra được từ giọng nói trầm trầm lạnh như băng ấy, hắn bị châm lửa.

Máy bay Taganrog dẫn đầu hướng về phương xa như một tia lửa, chỉ trong chớp mắt, một chiếc máy bay khác cũng không chịu tụt lại phía sau, theo sau một cách sít sao.

Không ai có thể đuổi kịp được đường bay của Hoắc Lan Hề khi hắn cố tình phô diễn tài năng của mình, Lang Xuyên vừa mới lên vũ trụ lại càng không thể. Dốc hết sức theo sau được một đoạn đường, Lang Xuyên nhận ra mình dần bị bỏ xa. Cậu liên tục gọi tên thiếu tá không quân dưới tình thế cấp bách, nhưng đối phương không những không giảm tốc chờ cậu, ngược lại còn bay xa hơn.

“Chết tiệt, Hoắc Lan Hề, chờ tôi!” Thấy không còn cách rút gần khoảng cách nữa, Lang Xuyên nản chí cúi đầu, lại bỗng nhìn thấy thiết bị dẫn đường bằng radar dùng để khóa vật thể bay trước mặt. Cậu không nghĩ ngợi gì đã lập tức phóng tên lửa.

“Chết tiệt!” Thiếu tá không quân nhận ra mình đang bị tên lửa đuổi theo buộc phải thay đổi đường bay, hắn điều khiển máy bay lên cao xuống thấp, dùng tốc độ bay gần mức tối đa vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, sau đó phanh gấp quay đầu một trăm tám mươi độ, lớn mật đối mặt với tên lửa đang phi tới.

Hắn phóng tên lửa trên chiếc Taganrog, hai quả tên lửa va chạm vào nhau trực diện bùng lên thành ngọn lửa, sau đó nổ tung ngay trước mắt hắn.

Cuộc tấn công bằng tên lửa thu hẹp khoảng cách giữa hai người, chàng trai trẻ lại tiếp tục đuổi theo, cậu cười lớn kéo cần điều khiển, đưa máy bay chiến đấu của mình lao về phía thiếu tá không quân. Bọn họ tùy ý lao lên, lộn nhào giữa vũ trụ vô tận, cuồng nhiệt như một cuộc làm tình.

Cho đến tận khi cả hai đều kiệt sức, mới không hẹn mà cùng ngừng lại.

“Cậu nhìn đi.”

Lang Xuyên thở hổn hển, tầm mắt hướng về phía trước theo lời của Hoắc Lan Hề.

Trước mắt bọn họ có một quả cầu lửa khổng lồ, tỏa ra ánh hào quang như một vụ nổ hạt nhân. Quả cầu lửa kia vẫn đang không ngừng bành trướng, máy bay chiến đấu xóc nảy liên tục giữa làn sóng xung kích dữ dội mà nó mang tới, những đám mây và bụi sáng chói bao phủ khắp bốn phía làm người ta không mở mắt được.

“Đây… Đây là cái gì?”

Thiếu tá không quân không đáp lại, nhưng hệ thống máy tính phân tích trên Taganrog đã cho chàng trai trẻ câu trả lời: “Đây là một vụ nổ do sao từ* sinh ra cách bạn mười ngàn năm ánh sáng, vỏ ngoài của sao từ được bao phủ bởi một lớp sắt cứng đặc dày một ki-lô-mét, đường kính hơn mười chín ki-lô-mét và khối lượng gấp một phẩy bảy lần Mặt Trời. Sự quay cực nhanh hết ngày này qua năm khác khiến chất lỏng dẫn điện bên trong khuấy động tạo ra một trường điện từ mạnh, cuối cùng lớp vỏ sắt cứng không thể chịu được áp lực nữa và một vụ nổ xoắn ốc đã xảy ra … “

*Sao từ là một dạng sao neutron với từ trường mạnh đến 10 11 tesla, lớn hơn từ trường của Trái Đất khoảng 2.500.000 tỉ lần.

Lang Xuyên nhìn Hoắc Lan Hề bên cạnh từ trong khoang điều khiển của mình. Còn cách hai lớp mũ giáp, cậu thấy được đôi mắt hắn không chớp.

“Rốt cuộc anh đang… nhìn cái gì?”

Lúc này ánh mắt đóng băng quanh năm kia lại ánh lên nước mắt, giọng nói của hắn cũng nghẹn ngào xúc động, hắn đáp: “Mẹ tôi.”

Lang Xuyên không nói nữa, nhìn chằm chằm không chớp về phía luồng sáng mạnh không chớp mắt giống như Hoắc Lan Hề. Ngọn lửa còn lại vờn quanh không tán, bụi kim loại ngưng tụ thành một đám mây mù tuyệt đẹp, chiếc mũ bảo hiểm bằng chất liệu đặc biệt hầu như chẳng cản được ánh sáng mạnh làm hỏng mắt, nhưng hai người đàn ông trong khoang điều khiển vẫn không thể ép bản thân nhắm mắt lại.

Đây là một cảnh đẹp khó có thể đo đạc, nó vĩ đại hơn cả sự ra đời, và lẫy lừng hơn cả sự hủy diệt.

Bao nhiêu sợ hãi, lo lắng và mê man đều trở nên nhỏ bé không đáng kể trước cảnh tượng này. Bọn họ trôi nổi trong vũ trụ, nhìn thấy mình bên cạnh nhau, bọn họ nhìn một ngôi sao từ tàn lụi như ngóng trông Mặt Trời mọc, đồng thời sâu sắc rung động trước vẻ đẹp bao la của vũ trụ.

Đám người trên Odyssey cũng cảm nhận được vụ nổ sao từ cách mười ngàn năm ánh sáng kia.

Phí Lý Mang ngồi trong góc phòng chỉ huy, nghịch ngợm một cái máy gì đó trông cực kỳ khó coi. Khi đợt sóng xung kích của vụ nổ sao từ ập đến, thân tàu rung chuyển cực kỳ dữ dội, cái tên cúi đầu không để ý lập tức bị đập vào cái máy kia, một cái túi lớn lập tức phồng lên trước trán.

Đội trưởng đội cận vệ nghe thấy tiếng chửi bới của nhà khoa học thì ghét bỏ nhìn qua chỗ khác, nhưng rồi vẫn không khống chế được sự tò mò trong bụng mà đi tới cạnh y.

“Này đồ con rệp! Đang làm gì đấy?”

“Đây là một cái ‘máy phiên dịch sinh vật’ dành riêng cho dơi. Nó có thể thu thập các tiếng kêu tương tác và tiếng vọng để định vị Sonar* thông qua việc phân biệt điện thính giác thân não** giữa dơi mũi quạ và dơi mũi quạ vàng, sau đó phiên dịch đối ứng 1-1 một cách cực kỳ tinh vi và chính xác để trở thành ngôn ngữ mà con người nghe hiểu.” Phí Lý Mang không ngẩng đầu lên, vừa tập trung điều chỉnh máy móc của mình vừa chậm rãi trả lời, “Dù sao thì nói với cậu xong cậu cũng chẳng hiểu, cậu quá ngu ngốc.”

*Sonar là một kỹ thuật sử dụng sự lan truyền âm thanh để tìm đường di chuyển, liên lạc hoặc phát hiện các đối tượng khác ở trên mặt, trong lòng nước hoặc dưới đáy nước, như các cá, tàu bè, vật thể trôi nổi hoặc chìm trong bùn cát đáy, v.v.

*Điện thính giác thân não (auditory brainstem response- ABR) là phương pháp đo điện sinh lý (electrophysiology), giúp đánh giá tình trạng của ốc tai (ước lượng ngưỡng nghe của trẻ) và đường dẫn truyền thính giác từ ốc tai lên não (xác định bệnh lý dẫn truyền thần kinh thính giác).

Đồng Nguyên sa sầm, giọng đanh lại: “Nhưng cái phát minh bỏ đi này của anh thì có tác dụng gì? Anh lại còn mang nó lên chiến hạm nữa!”

“Đương nhiên là có tác dụng!” Phí Lý Mang ngẩng đầu liếc nhìn Đồng Nguyên, đôi mắt sau gọng kính hồng lóe lên vẻ xem thường, “Vì đám côn trùng chết giẫm lúc nào cũng thích ăn mấy tiểu thư rau dưa của tôi, vậy nên tôi lắp ‘máy phiên dịch sinh vật’ này trong ‘Vườn Địa Đàng’, sau đó dựa vào việc bắt chước tiếng kêu và tiếng vọng của loài dơi mà định vị Sonar hấp dẫn chúng tới, chúng sẽ trở thành người bảo vệ cho ‘Vườn Địa Đàng’, làm thịt đám côn trùng chết tiệt kia.” Nhà khoa học lại cắm đầu vào cái máy, lẩm bẩm nói nốt, “Vừa mới đây thôi, tôi đã phát hiện tín hiệu trao đổi của quân Melon mà chúng ta bắt được gần như có chung tần số với tiếng kêu của loài dơi – chỉ cần cho tôi chút thời gian thôi, tôi có thể dịch được ngôn ngữ của người hành tinh Melon ra -“

“Cái… Cái gì?!” Đồng Nguyên chấn động, vội vàng chạy tới ngồi cạnh Phí Lý Mang, “Cái này của anh… Cái này của anh thật sự có thể dịch được ngôn ngữ của bọn Melon?!”

“Tuy tôi không biết lái máy bay, cũng không biết chiến đấu, nhưng chỉ cần có thể cống hiến vì quốc gia của mình, tôi sẽ dốc toàn lực. Phải biết là chỗ này của tôi thông minh!” Phí Lý Mang đưa tay gõ lên đầu mình, sau đó lại híp mắt nhìn đối phương, “Ít nhất thì thông minh hơn rất nhiều não của đội trưởng đội cận vệ ngu si tứ chi phát triển.”

Nếu không phải cái câu “dốc toàn lực” kia làm người nghe sôi trào nhiệt huyết, chắc chắn Đồng Nguyên sẽ lại muốn đánh Phí Lý Mang. Cố nén cơn giận, cậu ta cao giọng: “Anh dựa vào đâu mà nói tôi ngu si tứ chi phát triển!”

“Không những tôi biết cậu ngu si tứ chi phát triển, mà tôi còn biết kích cỡ thằng em của cậu luôn.” Phí Lý Mang chép miệng, giọng nói khẽ run lên một cách mất tự nhiên, “Cũng rất… rất to…”

“Con rệp này!” Đồng Nguyên không thèm tranh cãi với người này, quay lại chủ đề chính, “Tại sao đám người Melon đó lại muốn xuất kích một cách rời rạc, liên tục quấy rối những hành tinh quặng của chúng ta? Bọn chúng định thử nghiệm uy lực của hệ thống phòng thủ mới của chúng ta hay còn toan tính nào khác? Nếu bọn chúng ham muốn tài nguyên trên hành tinh quặng, như vậy rất có thể chúng đang chế tạo vũ khí tấn công số lượng lớn, chúng đang lên kế hoạch cho một cuộc xâm lược quy mô lớn hơn – anh thật sự có thể hiểu chúng đang nói gì à?”

“Đã bảo rồi, cho tôi ít thời gian.” Chiếc máy phát ra tiếng bíp bíp rồi lại gần như im lặng sau một đợt tạp âm chói tai. Phí Lý Mang buồn bã gãi đầu, tiếp tục điều chỉnh một thiết bị hình xoáy ốc tai, anh bỗng hỏi, “Sao cậu cứ gây khó dễ cho Hoắc Lan Hề thế? Tôi không biết cậu ta có phải anh hùng hay không, nhưng cậu ta là tên đầu gỗ còn chậm chạp hơn cả cậu, chắc chắn sẽ không liên quan tới cái chết của anh cậu đâu.”

Nhắc đến cái chết của Đồng Thanh, Đồng Nguyên bỗng chìm trong im lặng. Cậu ta cúi thấp đầu, đôi mày vừa đen vừa thẳng che khuất ánh nhìn, đôi con ngươi ảm đạm lại buồn bã.

Máy lại phát ra tiếng bíp bíp, đội trưởng đội cận vệ chậm rãi mở miệng: “Chị ấy là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy.”

“Chị ấy?” Phí Lý Mang há miệng ngẩn ra một lúc, cuối cùng mới hiểu được, “Cậu đang nói đại tá Vũ Liệt hả?”

“Chị ấy là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy, và tôi không nghĩ rằng đời này sẽ gặp người phụ nữ nào xinh đẹp hơn…” Mê đắm đơn phương ngọt ngào lại cay đắng, lúc này đội trưởng đội cận vệ đã hoàn toàn mất đi vẻ oai hùng phấn chấn những ngày qua, trở thành một chàng thanh niên rơi vào lưới tình mà buồn đau khổ sở, “Ngày tôi đi thăm Đồng Thanh thì đúng lúc anh ấy gặp tai nạn khi đang huấn luyện, sau đó tôi nhìn thấy chị ấy… Lúc đó chị ấy còn chưa phải hạm trưởng xuất sắc nhất đế quốc mà chỉ là một nữ binh nhì quả cảm dũng mãnh. Tôi cực kỳ kinh ngạc khi một người phụ nữ bế một người đàn ông mà vẫn có thể bước phăm phăm như bay, chị ấy đi tới trước mặt tôi, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, nhưng chị ấy lại gào lên bảo tôi giúp… Chị ấy lớn hơn tôi mấy tuổi, nhưng điều đó không quan trọng, người phụ nữ này dù tóc có bạc đi thì vẫn xinh đẹp hơn những cô gái đang độ xuân thì, về điều này thì tôi hoàn toàn khẳng định… Về sau chị ấy lại nghiễm nhiên trở thành vợ chưa cưới của Đồng Thanh, tôi chỉ có thể giấu đi chút tình cảm này, giữ mãi trong lòng…”

Lời nhắn cuối cùng mà anh trai để lại không đủ để trở thành bản án định tội thiếu tá không quân, cậu ta tiếc nuối xót xa cho tình cảm không thể thẳng thắn thừa nhận kia, cũng vì một khắc nào đó mà chợt nảy sinh ác ý hổ thẹn vạn lần.

“Tôi thậm chí còn nảy ra ý nghĩ tàn nhẫn trong đầu, nếu Đồng Thanh chết trong chiến tranh, tôi sẽ có thể danh chính ngôn thuận thay thế anh ấy, Vũ Liệt sẽ trở thành người đàn bà của tôi – cũng chẳng bao lâu sau, ý nghĩ kia lại thành sự thật… Lời nguyền rủa của tôi thành sự thật…”

“Ong mật có bay cao mấy cũng chẳng thể với tới đại bàng vậy nên sẽ mãi mãi không có được tầm nhìn của loài chim đó.” Vậy mà cái tên luôn lộn xộn lại có thể nói ra một lời nghiêm túc, Phí Lý Mang nói với Đồng Nguyên, “Thành kiến và hận thù của cậu không thể đánh bại tín ngưỡng của cậu ta đâu, ngoại trừ bầu trời, Hoắc Lan Hề sẽ không để bất cứ chuyện gì trong lòng hết…”

Đồng Nguyên không lên tiếng, ghé mặt lại gần Phí Lý Mang hơn, khẽ nói: “Lo mà chỉnh tiếp cái máy của anh đi, đồ con rệp xấu xí…”

Hai người đàn ông cứ thế kề cận nhau cả một đêm, cả hai cùng im lặng, chỉ còn cái máy trong tay đôi khi còn phát ra tiếng lạo xạo, phảng phất như tiếng lòng bị ai lay động.

“Hô! Nhìn hai người trông y như một đôi!”

Tiếng cười sang sảng của người phụ nữ vang lên phía sau hai người đàn ông, cô ta không quan tâm hai người cùng theo đuổi mình đối đầu với nhau, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị.

“Cuối cùng… Cuối cùng cũng thành công rồi!” Số liệu trên máy hiển thị bình thường, Phí Lý Mang vui sướng la lớn, y quay ra đằng sau liếc mắt nhìn Đồng Nguyên, đối phương cũng nhìn lại y với vẻ mặt phấn chấn.

Tình cảm của con người kỳ diệu khôn lường như thế đấy, đôi khi cảm thấy khoảng cách giữa họ đủ để kéo dài cả ngàn năm, có khi lại dễ dàng được lấp đầy chỉ trong một sớm một chiều.

“Giờ… Chỉ cần nhập tín hiệu chúng ta bắt được vào ‘Máy phiên dịch sinh vật’ này… Như thế này…”

Tất cả mọi người đều căng thẳng nín thở nhìn chằm chằm vào cái thứ kỳ dị như mọc ra vô số ốc tai.

“Máy phiên dịch sinh vật” chậm rãi thè “lưỡi”, phát ra một chuỗi ngôn ngữ con người trầm và rõ ràng:

“Biến dị sẽ bắt đầu, người địa cầu anh dũng can đảm kia sẽ không còn là trở ngại với chúng ta nữa, anh ta sẽ bị chúng ta đồng hoá…”

“Biến… Biến dị gì cơ?” Nhà khoa học vò mái tóc xoăn của mình, đảo mắt hỏi, “Người địa cầu anh dũng can đảm kia là ai?”

Phí Lý Mang thì vẫn vò đầu bứt tai mờ mịt như trước, nhưng Vũ Liệt và Đồng Nguyên thì đã biến sắc từ lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play