Thông tin DNA của Hoắc Lan Hề được phát hiện ra trên người Ngụy Bách Luân, có vẻ lúc phản kháng bác sĩ đã gây thương tổn được cho thiếu tá không quân. Đồng Nguyên một mực chắc chắn chứng cớ quá xác thực, nhưng Cận Tân lại khăng khăng không cho phép đối phương gây thêm phiền phức.
“Anh ta sắp bay rồi, tôi không muốn tự dưng kiếm chuyện ngay lúc này. Người của hành tinh Melon đã xâm lược Bacchus III, có lẽ không lâu nữa sẽ tiếp tục xâm lược những hành tinh quặng mỏ hoặc căn cứ vũ trụ khác. Vì sự an toàn của đế quốc, một hệ thống ngăn chặn xâm nhập hoàn toàn mới phải được đưa vào không gian, trước khi hoàn thành trên mọi hành tinh quặng và căn cứ không gian thì không được công bố nguyên nhân tử vong của Ngụy Bách Luân.”
“Nhưng Hoắc Lan Hề chính là hung thủ, về điểm này thì tôi hoàn toàn tin tưởng. Gần đây tính anh ta trở nên rất quái đản, mới đây thôi còn suýt nữa bóp chết tôi…”
Sĩ quan tổng chỉ huy thô lỗ cắt ngang đội trưởng đội cận vệ của mình: “Sau này cậu nên nói ‘Tuân lệnh’ thì sẽ tốt hơn đấy!”
“Nhưng ngài cứ tin tưởng Hoắc Lan Hề như vậy mãi à? Không cần biết lý do tại sao anh ta giết Ngụy Bách Luân, trạng thái tâm lý của anh ta cực kỳ đáng ngại, ngay từ lúc anh trai tôi chết đã vậy rồi.”
“Không, tôi không tin anh ta.” Nhớ lại lời cha mình dặn Cận Á, Cận Tân nheo mắt lại, gã cảm thấy vừa tức giận lại vừa đau đớn trước chuyện này, mà rõ ràng sự phẫn nộ ấy lại đổ thêm lên đầu thiếu tá không quân. “Người cha sắp chết kia của tôi còn muốn trông cậy vào đứa con rể tiêu chuẩn đó có thể dẫn dắt nghị viện phế truất tôi, sao tôi có thể tin tưởng một người có thể kéo mình xuống khỏi ngai vàng bất cứ lúc nào?” Dừng một chút, gã khẽ thở dài, “Nhưng cậu có thể trông đợi vào lũ vô dụng này không? Một đám chỉ biết truy cầu tiền tài, quyền lực và đàn bà, nắm trong tay lực lượng không quân tinh nhuệ, nhưng lại để đồng bào của mình uổng mạng ngoài vũ trụ! Cậu còn muốn để thảm kịch trên Bacchus III tái diễn nữa hay sao?”
“Thế thì ít nhất phải phái người đi cùng anh ta, anh ta rất quái gở, tôi không yên tâm khi giao toàn bộ bầu trời của con người cho một mình anh ta.”
“Cậu đi quá giới hạn rồi đấy.” Sĩ quan tổng chỉ huy nhìn đội trưởng đội cận vệ đầy ẩn ý, ánh mắt đáng sợ đến mức đối phương phải dựng thẳng lưng nhận sai. Hài lòng trước phản ứng như vậy, Cận Tân nhếch môi vỗ lên vai Đồng Nguyên, “Tôi biết ý cậu, tôi cũng đã có tính toán về chuyện này, tôi sẽ cho Cố Lâm dẫn theo V1 của anh ta đi cùng Hoắc Lan Hề -“
“Tôi cũng muốn đi!”
Một giọng nói trong trẻo không biết vang lên từ đâu, ngay sau đó có một mái tóc đen rối tung ló ra từ dưới gầm bàn. Sau khi rời khỏi bệnh viện, cậu bị ép ở lại bên cạnh Cận Tân, nhưng điều không hề thay đổi so với lúc trước là cậu vẫn thích nằm co ro dưới gầm bàn ngủ. Cậu nghe được phần sau của cuộc đối thoại giữa sĩ quan tổng chỉ huy và đội trưởng đội cận vệ, lại như nghe thấy tiếng chuông tế lễ gọi hồn người trở lại, chàng trai trẻ vò đầu, bò ra nói: “Tôi cũng muốn đi!”
“Mày… không được nghe lén tao nói chuyện, nghe lén sĩ quan tổng chỉ huy nói chuyện ngang với hành vi phạm tội!” Cái kiểu không màng lễ nghi cấp bậc và sự càn quấy của Lang Xuyên khiến người ta hết sức đau đầu, Cận Tân cũng phật ý, nhưng giọng nói không quá cứng nhắc, “Cậu mới vừa tiếp cận đào tạo bay chưa lâu, tuy vũ trụ rộng lớn bao la nhưng cũng trùng trùng nguy hiểm, cậu còn chưa phù hợp để tham gia tác chiến.”
“Báo cáo trưởng quan! Tôi không chỉ là một thành viên của trung đội V1, tôi còn là người xuất sắc nhất trong số đó!” Lang Xuyên bất chấp chê bai của đối phương, cậu đứng thẳng người, chào theo nghi thức quân đội một cách chuẩn chỉ, “Dù cân nhắc mặt nào đi nữa, tôi cũng có thể bay vào vũ trụ!”
Cánh tay giơ lên không chịu buông xuống, Cận Tân vươn tay ra kéo Lang Xuyên, lực dồn vào cổ tay không ít nhưng vẫn không thể dẹp cái tư thế chào quân đội tiêu chuẩn này. Đôi con ngươi vàng xanh lấp lánh sáng ngời, chàng trai này đang tỏ rõ quyết tâm của mình bằng cách ấy.
Sĩ quan tổng chỉ huy phất tay với đội trưởng đội cận vệ của mình, ý bảo đối phương rời đi trước. Đợi đến khi Đồng Nguyên thức thời đóng cửa lại, Cận Tân mới lững thững bước vài bước tới sau Lang Xuyên, dùng một tay ôm cậu vào ngực. Cánh tay chào của chàng trai trẻ vẫn chưa buông, trong khoảnh khắc cậu không kịp chống cự lại.
“Tôi có đầy đủ lý do để không cho phép cậu bay vào vũ trụ, nhưng tôi quyết định cho cậu một cơ hội, trao đổi vài thứ với cậu.” Cận Tân siết chặt cánh tay không cho người trong ngực giãy giụa nhúc nhích. Gã kề cằm lên cổ cậu, giọng nói mềm mại đậm mùi mờ ám, “Tôi muốn cậu dâng hiến nhiệt tình cho tôi, nhưng hiện tại xem ra cái này cũng không dễ dàng gì. Tôi không muốn để cho cậu với Hoắc Lan Hề sớm sớm chiều chiều đầu gối tay ấp, vậy nên nếu cậu muốn bay vào không gian, nhất định phải đưa cho tôi thứ gì đó để chứng minh lòng trung thành của cậu…”
Gông cùm đằng sau bỗng nhiên thả lỏng, Lang Xuyên xoay người, nhìn thẳng vào mắt Cận Tân và hỏi: “Anh muốn làm tình với tôi, đúng không?”
“Xem ra cậu không ngu như tôi tưởng.” Cận Tân nhếch môi, “Hoắc Lan Hề dạy dỗ tốt đấy, cậu hẳn là đã biết cách phục vụ đàn ông thế nào rồi.”
Chàng trai trẻ hếch cằm, đôi mắt sáng lấp lánh đảo tròn liên tục, một lúc lâu sau thì đột nhiên gật đầu: “Được thôi, chẳng sao cả!”
Cậu nhảy lên người đối phương, cặp chân dài vòng quanh thắt lưng Cận Tân, cậu tự tay kéo cổ gã lại, cúi đầu hôn lên môi gã.
Sức nặng bất thình lình khiến Cận Tân không kịp đề phòng, nhưng chẳng bao lâu sau đã đắm chìm trong nhiệt tình của Lang Xuyên. Gã ôm chặt cậu, tham lam tuần tra mọi ngóc ngách trong khoang miệng cậu, đầu lưỡi linh hoạt không bỏ qua bất cứ chỗ nào. Nụ hôn cuồng nhiệt lại kéo dài, cho đến khi cánh tay không đỡ được cơ thể một người đàn ông nữa, gã muốn đẩy Lang Xuyên ngã xuống bàn, nhưng không ngờ lại bị đối phương đè xuống đất, cưỡi lên người.
Gáy đập xuống đất, sĩ quan tổng chỉ huy không kìm được mà chửi một tiếng. Tên kia thoăn thoắt lột sạch quần lót và quần ngoài của chính mình, sau đó ngồi lên hông đối phương. Theo từng nhịp đong đưa của cơ thể, bờ mông nhỏ mềm kia cũng ma sát qua dương v*t gã. Cận Tân cũng miễn cưỡng chấp nhận tư thế cưỡi này, gã cảm nhận được máu toàn thân đang dồn về thân dưới của mình, dục vọng ngẩng đầu như một con rắn sẵn sàng nhào tới.
“Cậu mau lên… Mau ngồi lên…” Cận Tân vươn tay cởi sơ mi của Lang Xuyên, đến khi bờ ngực trần lộ ra hoàn toàn, ngón tay liền ve vuốt điểm nhô lên trước ngực cậu, day miết lúc nhẹ lúc nặng cực kỳ chuẩn. Chẳng bao lâu sau đầu ngực tinh tế kia lập tức cứng ngắc, căng đến mức đỏ bừng. Áo sơ mi hờ hững sau lưng, bả vai gầy và xương quai xanh tạo ra một đường cong mê người. Đối diện với cảnh tượng trước mắt, Cận Tân không chịu nổi mà lại thúc giục lần nữa, “Mau lên, mau ngồi lên…”
Lang Xuyên dịch mông về phía đùi Cận Tân, bắt đầu vươn tay cởi quần gã, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc thứ đồ nóng bừng bừng kia đã nằm gọn trong năm ngón tay.
Gã khao khát muốn thăm dò cửa động mềm mại đó, khao khát muốn tinh hoàn của mình quật lên cái mông trắng mịn vểnh cao. Chút kích thích này rõ ràng đã làm huyết mạch gã sôi trào, nhưng lại vẫn như gãi nhầm chỗ ngứa. Cận Tân rướn lên hôn vào cổ Lang Xuyên, luồn tay xuống dưới nách nâng cậu lên, giục giã cậu mau chóng ngồi lên dương v*t mình.
Nhưng chàng trai trẻ lại đẩy ngược sĩ quan tổng chỉ huy nằm xuống.
Cậu cúi đầu, tập trung toàn bộ ánh nhìn xuống giữa háng, vươn tay xoa nắn thằng em nửa ngủ nửa tỉnh của mình – không lâu sau cũng làm nó ngẩng đầu, biến thành kích cỡ không hề tầm thường. Ngón tay tuốt theo nhịp điệu, miệng cũng không an phận mà hổn hển: “Tôi không có gan mạo phạm trưởng quan, vậy nên phải nói rõ với anh trước -” Môi đỏ răng trắng vừa trẻ con lại vừa ngọt ngào, chàng trai trẻ cười với người đàn ông dưới thân, “Lúc vừa tiến vào sẽ hơi đau, có khi anh sẽ khóc đấy!”. Bạn đang đọc 𝘵r𝙪yện 𝘵ại _ Tr𝖴ⅿT r𝙪yện.vn _
“Cái… Cái gì?” Khi Lang Xuyên lật người gã lại, đặt thứ cứng rắn kia ngay trước mông của mình, Cận Tân mới nhận ra tình hình cực kỳ không ổn. Gã muốn nhổm dậy, muốn bật người kết thúc cuộc làm tình hoang đường này, nhưng lại phát hiện sức mạnh của người đằng sau lớn kinh người, hoàn toàn không thể tránh ra.
Quân trang thuần đỏ vẫn còn chưa cởi, quần quân phục và ủng da màu đen vẫn còn y nguyên, chỉ để lộ hai mép mông trắng nõn, quan sát kỹ thì cũng coi như cơ thể nở nang, da thịt mịn màng, đường cong mông cũng đẹp. Có lẽ không gì làm người ta hưng phấn hơn khi đè một người lính hay là sĩ quan tổng chỉ huy của cả một đất nước dưới thân, Lang Xuyên cười khanh khách đầy đắc ý, thấy Cận Tân liên tục giãy giụa thì vung tay tét một cái lên mông gã.
Tiếng “bôm bốp” vang lên không ngừng, dấu tay lập tức hằn lên da thịt trắng nõn, cơn đau rát lập tức truyền khắp toàn thân. Sĩ quan tổng chỉ huy chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy run rẩy toàn thân, giữa hai chân nóng lên, vậy mà lại bắn ra.
“Lang Xuyên!” Cận Tân nổi giận đùng đùng, không còn giữ hình tượng nữa mà chửi loạn lên, “Thằng quái vật chó má này, mau cút xuống khỏi người tao!”
“Không đấy! Tôi không xuống đấy! Là do anh cứ khăng khăng muốn làm tình với tôi còn gì, tôi cùng lắm chỉ là một thằng binh nhì, sao dám chống lại mệnh lệnh từ trưởng quan.” Lang Xuyên đặt thằng em mình trước lối vào, còn cố tình lượn lờ cọ xát như tra tấn đối phương.
Tiếng gõ cửa bỗng phá tan chuyện phong nhã kích tình của hai người đàn ông, giọng của người máy Sumer vang lên ngoài cửa: “Thiếu tá không quân Hoắc Lan Hề tới, anh ta đang chờ ngài cho vào.”
“Hoắc, Hoắc Lan Hề!” Vừa nghe thấy cái tên này, chàng trai vốn còn đang ngang tàng không sợ trời đất lập tức bật dậy khỏi mặt đất, điên loạn chạy quanh một vòng, sau đó bốc đống quân phục la liệt trên sàn nhà trốn về phía sau giá sách.
Trước khi nghi ngờ được xua tan, cậu vẫn không thể đối mặt với hắn.
“Cho anh ta… Cho anh ta vào đi!” Chỉ mành treo chuông. Áp lực trên người biến mất, sĩ quan tổng chỉ huy toát mồ hôi lạnh, thở hồng hộc không ngừng. Sợ cái tên như quái vật kia sẽ tiếp tục đè lên người mình nữa, gã la lớn, “Ngay lập tức!”
Cận Tân đứng dậy sửa sang lại quân trang của mình, vừa ngồi xuống thì Hoắc Lan Hề đẩy cửa vào.
Ánh mắt lập tức bị thu hút bởi dấu vết màu trắng trên mặt đất, thiếu tá không quân khẽ nhíu mày, sau đó mới chuyển tầm mắt về phía người đàn ông trong phòng – mái tóc màu nắng nhễ nhại mồ hôi, ướt sũng rối tung dính vào trên mặt Cận Tân. Người đàn ông này tinh xảo như điêu khắc, lúc này má lại đỏ ửng, hơi thở hổn hển, càng để lộ ra vẻ xinh đẹp chấn động lòng người.
Quân trang rúm ró y như gương mặt đầy nếp nhăn của một ông già đầy. Cận Tân vươn tay chỉnh lại nhưng vẫn không làm nó phẳng ra được, gã lúng túng nói với nói với Hoắc Lan Hề: “Anh tới tìm tôi… làm gì?”
“Trước khi chết Ngụy Bách Luân từng nhờ tôi chăm sóc cô con gái Junie của mình, khi đó tôi đã đồng ý với anh ta, vậy nên tôi muốn đưa cô bé đó theo mình vào vũ trụ.”
“Ồ… Được, được.” Cận Tân nâng tay vuốt lại mái tóc, húng hắng mấy tiếng để giấu đi vẻ chật vật, “Anh không có gì muốn nói về cái chết của bác sĩ Ngụy à?”
Thiếu tá không quân trả lời không cần nghĩ, chắc như đinh đóng cột: “Không có.”
“Ồ… Được được.” Thái độ khác thường của sĩ quan tổng chỉ huy làm Hoắc Lan Hề lại vô thức nhìn xuống đống tinh dịch trên mặt đất kia, sau đó hắn lại thấy một vạt áo trắng lộ ra đằng sau giá sách –
Chàng trai đứng sau giá sách bị lộ, bản thân lại vẫn không biết gì.
“Cái… Cái đó…” Cận Tân nhận ra tầm mắt Hoắc Lan Hề dừng lại nơi đống tinh dịch, vốn định lên tiếng giải thích thì ý xấu bỗng nổi lên – gã đàn ông xinh đẹp giơ tay vuốt qua khóe môi, ý cười ẩn sau đuôi mắt, giọng nói cũng như đang thỏa mãn, “Cậu ta được anh dạy dỗ rất khá, tôi rất hài lòng.”
Sau giá sách phát ra ít tiếng động, nhưng sau đó lại lập tức yên tĩnh trở lại.
“Cơ thể cậu ta rất mềm, còn nóng nữa, mùi vị khi cậu ta vặn vẹo đong đưa dưới thân tôi rất ngon lành…”
Vẫn không hề có bất cứ biểu cảm nào, thiếu tá không quân bình thản chào sĩ quan tổng chỉ huy, sau đó xoay người rời đi.
Lang Xuyên chui ra khỏi giá sách, dán lỗ tai lên cửa – cậu nghe thấy tiếng bước chân xa dần, ngực quặn lên đau đớn như bị từng nhát búa nện vào.
Cận Tân liếc mắt với cậu: “Này! Anh ta đi rồi!”
“Có phải vẫn muốn làm xong chuyện kia thì tôi mới được bay vào vũ trụ không?” Lang Xuyên thẳng người lên quay đầu lại, dang hai tay ra đi về phía Cận Tân. Chẳng biết là thật hay đang giả ngây giả dại, ánh mắt vô tội chớp chớp mắt nhìn người kia, đôi con ngươi còn sáng hơn hàng ngàn hàng vạn ngôi sao, “Tới đây đi, làm tình với tôi nào…”
Sĩ quan tổng chỉ huy suýt nữa đã bị đâm thật toát mồ hôi lạnh, nghĩ lại vẫn chưa hết sợ hãi. Gã cắn răng nhìn tên cợt nhả trước mặt một lát, cuối cùng mới nghiến răng nghiến lợi rặn ra mấy chữ: “Cậu đi với anh ta đi, đừng để tôi nhìn thấy cậu thêm lần nào nữa…”Hết chương 53.
Hai cái thằng này cứ ở với nhau là toàn tấu hài:))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT