*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Camera được lắp ở khắp mọi nơi, Ngụy Bách Luân ngẩng đầu nhìn một cái trong số đó, từ khi bước vào nơi này, anh đã biết nhất cử nhất động của mình đều nằm dưới sự giám sát của hệ thống máy tính. Người Roeste may mắn nhất nhưng cũng bất hạnh nhất, may mắn là vì bọn họ không cần phải đấu tranh sinh tồn như người hạ đẳng, nhưng bất hạnh là bọn họ mất đi thứ quý giá nhất trên đời, sự tự do.
Người lính đã biến thành quái vật bị trói gô trên bàn mổ, lão già Maule tóc bạc cúi đầu bận rộn trước bàn thí nghiệm. Bác sĩ Ngụy khẽ thở dài, lại nghe thấy ông ta đang thều thào như tự nói với chính mình: “Bút ký của ông cố từng để lại một câu không hiểu được hàm ý, ‘Hang động làm người ta xót thương không xua đuổi được loài dơi xâm lược, nhưng những hạt giống này đã bật ra khỏi mảnh đất nơi bạn và tôi đang sống…’ Ông cố, ông nội, cha của tôi đều mang theo dòng họ ‘Maule’ dâng hiến cả đời mình cho ‘Sắc xanh ngày tàn’, đến chết bọn họ vẫn chưa thể tìm được loại enzyme kia… Vậy nên tôi đã đưa ra luận điểm với sĩ quan tổng chỉ huy, thông qua hàng loạt phản ứng biến dị của người lính này, có thể thấy virus ngoài Trái Đất có thể gây đột biến vùng mã hóa* và nhiễm sắc thể của sinh vật, sức mạnh của nó là điều không thể nghi ngờ, có lẽ điều mà cụ cố tôi muốn biểu đạt có liên quan tới ‘Sắc xanh ngày tàn’…”
*Vùng mã hóa ở gen là chuỗi nucleotit của ADN mang thông tin di truyền về sản phẩm mà gen đó quy định. Sản phẩm này là phân tử ARN, trong đó chủ yếu và quan trọng nhất là mARN vì nó mang thông tin của protein.Quái vật trên bàn mổ phát ra tiếng thở phì phò đau đớn, toàn bộ cơ thể của cậu ta được cắm đầy những ống nhựa có độ dày khác nhau để duy trì nhịp tim và nhịp thở, cậu ta đã không còn nói được nữa. Nhưng chức năng ngôn ngữ của cậu ta vẫn còn chưa biến mất hoàn toàn, cậu ta vẫn liên tục van xin những người kia chấm dứt sinh mệnh của mình.
Đôi khi cái chết sẽ buông xuống vô cùng nhân từ, không phải cướp đi, mà như cứu rỗi. Ngụy Bách Luân không thể dời mắt khỏi người thanh niên đáng thương này, xuyên qua gương mặt biến dị vặn vẹo, anh gần như đã nhìn thấy tương lai của người đàn ông kia.
Một tương lai ghê tởm lại đau lòng.
“Cũng giống như việc chúng ta sử dụng peptone cao thịt bò* làm môi trường nuôi cấy vi khuẩn E. coli**, người lính bị nhiễm bệnh này có thể cung cấp cho chúng ta đầy đủ lượng virus ngoài Trái Đất. Sĩ quan tổng chỉ huy nói virus này có thể được đặt tên là Maule, viết tắt là M, coi như lời khen ngợi với gia tộc Maule chúng tôi… Ha ha, điều này thật sự khiến cho người ta kích động, đúng không…” Maule hơi ngẩng đầu, tỉ mỉ quan sát một ống thuốc lỏng màu xanh biếc trong tay, miệng không ngừng lại, “Điều làm người ta phấn chấn hơn chính là sĩ quan tổng chỉ huy đã nghe theo đề nghị của tôi, cậu ta định lựa chọn sử dụng một vài bé trai hoặc bé gái từ mười hai đến mười bốn tuổi để tiến hành thí -“
*Peptone là hỗn hợp các polypeptide và các axit amin được tạo ra bởi quá trình thủy phân protein. Dù được sản xuất từ bất kỳ nguyên liệu gì, peptone vẫn có 3 thành phần chính: các peptide, protein, axit amin tự do. Trong đó peptone được làm từ thịt còn có tên gọi khác là cao thịt, thích hợp cho các phòng lab, có một số loại vi sinh cần môi trường nuôi cấy là cao thịt, dinh dưỡng cao.**Vi khuẩn Escherichia coli là một vi khuẩn thường sống trong ruột của người và động vật. Hầu hết các loại vi khuẩn E. coli được biết đến với tác hại là nguyên nhân gây ra tiêu chảy tạm thời và thoáng qua, hay một số những nhiễm trùng nặng đường ruột dẫn đến bệnh cảnh nặng hơn với tiêu chảy, đau bụng và sốt.Ngụy Bách Luân vô cùng kinh hãi, lên tiếng cắt lời đối phương: “Ý của ông là… muốn tiến hành loại thí nghiệm tàn khốc này trên người những đứa trẻ đó?”
“Độ tuổi này vừa đúng thời điểm bắt đầu quá trình chuyển hóa của cơ thể con người từ giai đoạn dậy thì đến trưởng thành, so với đám tử tù bị nhốt trong nhà ngục Fimbul hay bất cứ nhà tù nào khác thì đám trẻ đó thích hợp để làm thí nghiệm hơn nhiều… Tôi vẫn luôn nghiên cứu ghi chép của cụ cố, gần đây mới nhận ra thuốc thử dùng để thí nghiệm của chúng ta không giống một trăm phần trăm so với trăm năm về trước, điều này có lẽ cũng là lý do mà việc thí nghiệm hoàn toàn không tiến triển…” Maule mở mắt đẩy kính trên sống mũi, ông ta hoàn toàn không nhận ra sự phẫn nộ trong lời nói của người đàn ông đằng sau, còn hưng phấn giơ cao lọ thuốc thử trong tay mình mà nói, “Nhưng thứ này hoàn toàn khác! Tôi đã cải tiến, đây là ống duy nhất cho đến hiện tại, là ống duy nhất giống hệt! Chỉ cần lũ trẻ tới đây là lập tức có thể dùng nó để thí -“
Sau một tiếng động, phòng thí nghiệm trở về với vẻ yên tĩnh vốn có. Ngụy Bách Luân đỡ Maule bị đánh ngất xỉu nằm xuống đất, sau đó lại ngẩng đầu liếc nhìn một cái camera giám sát.
Anh biết đám cảnh vệ phụ trách theo dõi luôn lười biếng, nhưng lúc này nhất định phải tranh thủ thời gian.
Ngụy Bách Luân tiến tới trước mặt người lính bị lây nhiễm kia, nâng tay vuốt lên trán cậu ta. Vị bác sĩ không hơn đối phương bao nhiêu tuổi giống như một người cha nhân hậu, hoặc giả là một linh mục từ bi. Sau khi nghe hết chuỗi thanh âm kỳ dị làm người ta sợ hãi phát ra từ trong họng đối phương, anh ngắt thiết bị duy trì hô hấp của cậu ta.
Đôi mắt màu xám đục đau khổ mở to vì sự suy kiệt nhanh chóng của cơ thể, nhưng chẳng bao lâu sau, nụ cười bình thản lại hiện lên trên gương mặt xấu xí cùng cực kia. Mí mắt của con quái vật nặng nề chớp hai cái, dừng một lát lại chớp hai cái nữa… Lặp đi lặp lại, như đang muốn nói: Cảm ơn…
Ngụy Bách Luân vẫn luôn nắm chặt tay người lính trẻ, nắm lấy bàn tay như móng vuốt của quái thú, cho đến khi mí mắt của cậu ta không còn cử động nữa, tim cũng gần như ngừng đập.
Nước mắt anh trào ra: “Thật sự xin lỗi, tôi đã hành động quá muộn…”
Đám vệ binh nghe thấy hệ thống cảnh báo thì nối đuôi nhau tiến vào phòng thí nghiệm, nhưng lại chỉ nhìn thấy bãi nước mủ trên mặt đất.
Maule nằm ở một bên vẫn còn chưa tỉnh, người lính bị lây nhiễm kia thậm chí còn chẳng để lại nổi lớp da.
Sự tình khẩn cấp, anh vốn có thể nắm bắt cơ hội để trốn thoát, nhưng thân là một người cha, Ngụy Bách Luân bỗng nhớ đến cô con gái bệnh nặng ở trong nhà ngay khi chạy ra khỏi trung tâm thí nghiệm.
Không có anh, thì sinh mệnh cô bé đáng thương kia cũng khó mà duy trì.
Trái tim gần như xuyên thủng lồng ngực, nhưng gương mặt nho nhã vẫn bình tĩnh như trước. Ngụy Bách Luân nắm chặt lọ thuốc thử màu xanh biếc đã bị niêm phong, chỉ một lọ duy nhất, cầu nguyện rằng Hoắc Lan Hề sẽ tới trước khi lũ vệ binh đuổi đến. Tuy anh vẫn không thể xác định thuốc thử sau khi được Maule thay đổi có thể ngăn chặn sự biến dị trên người Hoắc Lan Hề hay không, nhưng nếu chúng thật sự có thể tác động với nhau để tạo ra kỳ tích, có lẽ vẫn nên thử một lần.
“Tôi muốn anh tới nhà của tôi, tôi có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói với anh, liên quan tới vết thương ở vai của anh… Còn nữa, tôi muốn nhờ anh, nếu tôi gặp chuyện ngoài ý muốn, nhất định phải chăm sóc cho Junie, con gái của tôi…”
Bác sĩ Ngụy thuận lợi liên lạc với thiếu tá không quân, vừa cúp máy thì giọng bé gái vang lên đằng sau: “Ba à, sao thế?”
“Ba? Ba ơi, ba làm sao vậy?” Ống thở vẫn còn cắm trên mũi, cô bé Junie lại gần cha mình. Giọng con bé nức nở, vì quá kích động mà bắt đầu thở gấp, hai má phúng phính cũng căng đến độ đỏ bừng, “Ba, ba mau nói cho con biết… Có chuyện gì vậy? Tại sao lại nói… xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
“Không… Không phải…” Ngụy Bách Luân ngồi xổm xuống trước mặt con gái, cố gắng để nhìn thẳng vào con bé. So với mấy tháng trước, Junie đã cao hơn rất nhiều, gương mặt đang dần dậy thì ngày một xinh đẹp hơn, đường nét gương mặt cũng thay đổi trở nên nữ tính và trưởng thành.
Đây là cô bé mà anh mang về từ Quận 11, nhưng thoáng cái đã biến thành một cô gái xinh xắn. Cô bé mười hai tuổi tựa như bông Weigela mùa hè, với diện mạo ngày nào cũng làm người ta vui vẻ. Ngụy Bách Luân nhìn con gái mình không chớp mắt, tựa như một người làm vườn với sự kiêu ngạo vô tận, đối diện với bông cẩm tú rực rỡ chỉ thuộc về mình.
“Không… Không phải…” Mắt anh đỏ hoe, ngừng một lát mới nghẹn ngào nói tiếp, “Ba chỉ là… Chỉ là phải đi tới một nơi rất xa…”
“Không đưa con theo được sao?” Junie dẩu môi, tỏ ra tổn thương nói, “Ba muốn để con lại một mình à, làm vậy là ích kỷ lắm…”
“Không, ba muốn đưa con theo, muốn mãi mãi ở bên con… Nhưng mà không được, Junie à, không được…” Ngụy Bách Luân nâng tay vuốt ve gáy con gái, ngón tay lướt trên mái tóc vàng tuyệt đẹp của con bé, giọng anh vừa ấm áp vừa mềm mại, nhưng ánh mắt lại kiên định vô cùng, “Ba quá yêu… quá yêu con… Yêu đến mức không đành lòng thấy những bé trai bé gái tầm tuổi con gặp nguy hiểm, ba không thể ngồi yên mặc kệ được…”
Rõ ràng, có một số việc đã xảy ra, Junie nhận ra trong lời cha nói ngập tràn ý tứ chia xa, cũng nhạy bén cảm nhận được bóng ma nguy hiểm đang ngày một cận kề: “Được rồi, ba đi đi…” Cô bé hít một hơi thật sâu từ ống thở ô-xy rồi ép mình cố rặn ra một nụ cười, “Sắp sinh nhật con rồi, con sắp tròn mười hai tuổi, con là người lớn, con có thể tự chăm sóc cho mình…”
Cô bé muốn anh yên tâm, dù ba có đi xa, dù ba có lên thiên đường.
“Thứ lỗi cho ba… Thứ lỗi cho ba không thể cùng con trưởng thành…” Người đàn ông quỳ xuống ôm chặt lấy con gái mình, “Ba chỉ đang làm… Đang làm việc mà mình cho là đúng đắn…”
Tiếng người đúng lúc vang lên bên ngoài cửa, người đàn ông cuối cùng cũng không giấu được nét hoảng hốt trên mặt, anh bảo con gái mình trốn trong một cái rương gỗ lớn ở góc phòng khách, cũng dặn cô bé tuyệt đối không được phát ra tiếng.
Trên rương gỗ có một lỗ hổng để thông khí, vừa khéo cô bé có thể nhìn ra ngoài phòng khách thông qua nó.
Sau khi thấy rõ gương mặt người ngoài cửa từ camera, Ngụy Bách Luân mới yên lòng.
Là bạn của anh, là thiếu tá không quân.
Khoảng một tiếng sau, Đồng Nguyên dẫn đội vệ binh tới phá tan cửa nhà bác sĩ Ngụy – lễ nghi và sự giáo dục bậc cao để lại cho Roeste một bác sĩ kiệt xuất nhất, nhưng người này lại là phản đồ của đế quốc. Đương nhiên Đồng Nguyên đã nhận lệnh “bịt miệng” từ Cận Tân, nhưng sau khi vào cửa lại thấy vốn không cần đến chính mình ra tay nữa.
Ngụy Bách Luân đã chết. Anh ngửa mặt lên trên, ngã xuống đất, bụng bị thủng một lỗ to bằng nắm đấm, máu tươi và ruột nhoe nhoét đầy đất.
“Mọi thứ rối tung hết lên rồi! Trưởng quan, Ngụy Bách Luân đã chết…” Đồng Nguyên vừa báo cáo lại cho Cận Tân vừa cẩn thận kiểm tra hiện trường – rõ ràng vết thương của Ngụy Bách Luân không phải do dao hay súng ống gây ra, trái lại còn giống như bị người ta dùng tay đâm thủng cơ thể, móc nội tạng ra vậy.
“Cứu… Cứu với!”
Âm thanh khác thường bỗng vang lên trong phòng, một tên vệ binh giơ súng lên, lớn tiếng nói: “Mau đi ra! Đừng hòng trốn!”
“Cứu với! Cứu cháu với!” Dường như nhận ra có người vào phòng, giọng nói yếu ớt kia cũng mạnh dạn hơn, “Cháu ở đây, cứu cháu với!”
Nắp thùng gỗ hơi nặng, Junie bị bệnh nên không thể tự mở ra.
Đồng Nguyên nương theo tiếng gọi tìm ra chỗ nấp của đối phương, cậu ta nhấc nắp rương lên, nhìn thấy một cô bé ôm đầu gối ngồi co quắp trong rương gỗ.
Trên mặt cô bé giàn giụa nước mắt, có cả vết ngón tay ấn chặt. Trong tình huống như thế, cô bé chỉ buộc phải liều mạng tự bịt miệng mình mới có thể tránh cho tiếng khóc đớn đau bật ra.
Đồng Nguyên nheo mắt lại nhìn Junie, hỏi: “Cháu có biết ai giết cha mình không?”
Cô bé vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái hoảng sợ, nhưng lại cực kỳ bình tĩnh đáp lời: “Hoắc Lan Hề.”
Hết chương 52.
Có một số việc đã xảy ra, và nó xảy ra đồng thời với nhiều người, theo những cách khác nhau.