Cận Tân bước vào phòng bệnh thì thấy Lang Xuyên ngồi dưới đất. Cậu dùng chăn bọc kín lấy mình như một cái dimsum, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt và một đôi mắt mở to mê hoặc.
“Sao phải làm vậy?” Sĩ quan tổng chỉ huy nghe từ miệng đội trưởng đội cận vệ của mình, biết Lang Xuyên cấm Hoắc Lan Hề ngoài cửa. Việc này làm gã rất hài lòng, hài lòng đến mức có thể thoải mái không truy xét về cảnh mình nhìn thấy ngày hôm ấy nữa. Gã tiến lên vươn tay mở chăn của Lang Xuyên ra, nhưng tên kia lại không phối hợp mà xoay người, hoàn toàn không chịu giải thoát bản thân khỏi trạng thái như bọc tã này.
“Ngày đó người cậu toàn máu là máu, tim của tôi cũng bị cậu làm cho ngừng đập…”
“Cận Á bỗng nhiên rời đi không báo trước, chỉ thu xếp hành lý qua loa, lại chẳng để lại lời nào. Nghe vậy chẳng lẽ cậu không thấy vui à?”
Dù sĩ quan tổng chỉ huy có cố gắng thân thiện nói chuyện với chàng trai trẻ cái gì thì đối phương vẫn không mảy may phản ứng. Ánh mắt Lang Xuyên ngẩn ngơ hướng về phía trước, không hề chớp mắt, cả người đung đưa theo biên độ rất nhỏ, y hệt một đứa trẻ con mất hồn.
“Cậu cũng đã hoàn toàn bình phục, còn trốn ở đây làm gì? Tôi đưa cậu ra ngoài một chút.” Dừng một lát, Cận Tân nhíu mày cười, gã nói tiếp, “Tôi dẫn cậu đi xem vũ trụ.”
Chàng trai vẫn luôn thất thần quay đầu qua hướng có âm thanh, cuối cùng cũng nhoài người ra khỏi chăn như phá vỏ trứng chào đời, đôi mắt vàng kim xanh lá xoay tròn, sau đó cậu bỗng đứng dậy.
Chiếc chăn bông mở ra tựa như nụ hoa đầu hè, để lộ cơ thể chỉ thuộc về thiếu niên mười bảy tuổi, trắng trẻo không tỳ vết.
“Cậu… Tại sao cậu không mặc quần áo…” Vết sẹo trên ngực đã hoàn toàn biến mất. Cận Tân đảo mắt, lại không tự chủ được mà hướng xuống phía dưới – thứ đồ nghịch ngợm treo bên dưới háng, chàng trai trẻ đi qua đi lại trong phòng, đôi chân trần giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng vang bèm bẹp. Cậu vò đầu rối tung, càng chạy càng nhanh, tựa như một người đã bị lạc và nhốt ở nơi này quá lâu, đang nóng lòng tìm một lỗ thủng để thoát ra.
“Lang Xuyên! Lang Xuyên!” Cận Tân gọi cậu mấy tiếng nhưng vẫn không ngăn cản được, chỉ có thể nhìn đối phương đi tới đi lui trước mắt mình, vừa như gặp ma cũng giống như đang phát điên, miệng vẫn còn lẩm bẩm phải nhớ gì đó, nghe như tên thiếu tá không quân, lại như chính tên của mình. Cuối cùng người này đi tới trước mặt gã, bỗng dừng lại. Cơ thể trắng nõn trần truồng đối diện mình, đôi mắt vàng xanh chiếu thẳng vào đáy mắt, sĩ quan tổng chỉ huy bỗng cảm thấy tai nóng bừng, run giọng nói, “Cậu thần kinh như thế… sẽ khiến tôi thấy rất phiền…”
“Chúng ta đi thôi! Đi xem vũ trụ!” Vừa dứt lời, cậu cứ định trần truồng như thế đi ra ngoài cửa.
“Cậu không thể tồng ngồng như vậy mà đi ra ngoài được!” Cận Tân kịp thời chặn lại trước cửa, quẳng ánh mắt đầy uy hiếp về phía những y tá xung quanh.
“Tại sao không thể? Tôi vừa mới ra đời mà!” Lang Xuyên dang rộng hai tay làm dáng đang bay lượn, quạt lên xuống mấy cái và nói, “Bầu trời ở đây, tôi muốn lướt đi xem, chim cũng không theo kịp tôi!”
“Đồ điên!” Cận Tân chửi cậu một tiếng, sau đó cũng chẳng còn cách nào, chỉ lắc đầu như bất lực. Gã cởi bộ quân phục màu đỏ của sĩ quan tổng chỉ huy trên người xuống khoác lên cho chàng trai trẻ. Màu đỏ lửa lại càng khiến đôi mắt vàng xanh kia nổi bật hơn, sĩ quan tổng chỉ huy không kìm lòng được mà kéo đối phương vào ngực mình, đặt tay lên mông cậu – một bàn tay gần như bao trọn bờ mông tròn nhỏ, ngón giữa còn tiến vào rãnh mông.
Phần nếp thịt mềm mại suýt nữa đã phải mở cửa đón khách, Lang Xuyên kịp thời đẩy đối phương ra.
Cận Tân nhíu mày mỉm cười, cọ nhẹ tay lên cằm nói: “Mặc bộ quân phục này vào, cậu phải ra dáng sĩ quan tổng chỉ huy một chút.”
Lang Xuyên ngẩng đầu cân nhắc một lát, sau đó hếch cằm, nhìn lên trần nhà mà đi tới.
“Này! Đâm vào tường bây giờ!”
Lang Xuyên quay đầu nhìn lướt qua Cận Tân, bĩu môi nói: “Chẳng phải giống anh lắm à? Cứ thích ra cái vẻ vênh váo tự đắc.” Nói xong cậu lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng trần nhà, “vênh váo tự đắc” bước về phía trước. Trông cái dáng nghênh ngang, bả vai hất lên hất xuống chẳng giống sĩ quan tổng chỉ huy chút nào, rõ ràng là côn đồ đầu đường xó chợ.
“Tôi chưa bao giờ như vậy! Cậu làm thế là cố tình bôi nhọ!”
“Không không không, anh đúng là như thế, chuẩn không cần chỉnh!” Lang Xuyên lại quay phắt lại, nghiêm trang gật đầu với Cận Tân, “Anh cho rằng ai cũng kính sợ cái điệu bộ này của anh, thực ra trông ngu chết đi được!”
Hai người đôi co mấy câu như thật, chính Cận Tân cũng cảm thấy buồn cười, gã nhìn xuống dưới, chỉ vào giữa háng Lang Xuyên: “Được rồi, coi như là tôi trông ngu xuẩn như cậu vừa làm đi, nhưng ít nhất tôi chưa bao giờ để bộ phận sinh dục của mình lắc lư tơ hơ như thế!”
Theo tiếng nhắc nhở này của đối phương, chàng trai trẻ cũng nhìn xuống thân dưới của mình, cái thứ hư đốn kia hoàn toàn không chút xấu hổ, nửa ngủ nửa tỉnh, quy đầu đỏ thẫm ướt át như cây nấm sau mưa. Cuối cùng Lang Xuyên cũng ý thức được việc bản thân trần truồng như thế là không thỏa đáng, cậu kẹp chặt hai chân, khom eo xuống, một tay che mông một tay che háng, vừa quay lại liếc xéo Cận Tân tỏ vẻ kháng nghị vừa nhấp nhổm bước đi như giẫm trên đống lửa.
Cận Tân cũng không đưa Lang Xuyên vào vũ trụ thật mà dẫn cậu tới viện bảo tàng Quân sự Hàng không của đế quốc.
Nhưng chàng trai trẻ vẫn được nhìn thấy khoảng không vô tận thần bí như ý muốn. Cậu ngồi trong khoang điều khiển của máy bay tiêm kích Bis, ánh đèn xung quanh bỗng vụt tắt, dải ngân hà được mô phỏng bằng hệ thống máy tính hiện ra trước mặt. Cảm giác sống động như thật, như cậu đang thực sự lái một chiếc máy bay chiến đấu trong vũ trụ, và thậm chí phải kéo cần điều khiển bất cứ lúc nào để tránh né những mảnh thiên thạch lao tới. Mỗi khoảnh khắc đều tuyệt vời không thể tả, hàng ngàn hàng vạn bụi sao vờn quanh cậu, tâm trạng uể oải ủ rũ cuối cùng cũng hoàn toàn trở nên ngập tràn sức sống trở lại.
Chúng là bạn của cậu, người thân của cậu, tình nhân của cậu, hay là chính cậu.
Cận Tân bật lại đèn trong không gian mô phỏng, bao nhiêu ảo ảnh xoay quanh Lang Xuyên như chợt tan biến. Chàng trai trẻ còn luyến lưu vừa bước ra khỏi buồng điều khiển thì đã bị một thứ mới mẻ của người kia lôi kéo sự chú ý.
Một cái xác của người Melon được đựng trong chiếc bình thủy tinh khổng lồ. Vảy xanh mốc, khuôn mặt cực kỳ xấu xí, Cận Tân không thích mấy thứ buồn nôn thế này nên chỉ đứng ở một chỗ xa xa, nói: “Các nhà khoa học đã mất nhiều công sức mới giữ lại được lớp da của con quái vật này, toàn bộ bên trong của nó đã nhũn thành mủ ngay khi tử vong.”
Nhưng thái độ của Lang Xuyên đối với con quái vật kia lại hoàn toàn trái ngược. Cậu dán mặt lên mặt kính của bình chứa, nhắm hai mắt lại: “Anh ta mất đi phương hướng rồi, anh ta buồn lắm. Tôi cảm nhận được.”
Chàng trai trẻ hoàn toàn không lộ ra bất cứ cảm xúc xem thường hay e sợ nào trước con quái vật vừa xấu xí vừa đáng sợ này, ngược lại còn ngập tràn sự thương hại.
“Được rồi, đây chỉ là một con quái vật thôi.” Cận Tân kéo Lang Xuyên ra khỏi bình thủy tinh, giữ lấy người cậu và nói, “Rồi sẽ có một ngày cậu phải đối đầu trực diện với loài quái vật này, cậu phải biết đồng cảm với quái vật là tàn nhẫn với loài người, người của hành tinh Melon, còn cả đám quái thai dị dạng ở Kerryland nữa, trách nhiệm của cậu chính là tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.”
Lông mi Lang Xuyên khẽ run, cậu ngây ra nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của người đàn ông trước mắt. Cậu không đồng ý với lời Cận Tân nói, nhưng lại chẳng thể mở miệng phản bác.
“Hôm nay tôi đưa cậu tới đây không phải để nói mấy chuyện nghiêm túc này, chúng ta cùng chơi cái gì đó thoải mái, so với điều khiển máy bay chiến đấu rong ruổi trong vũ trụ thì còn – a, chết tiệt!”
Hai người đối diện nhau rất gần, ai ngờ một trong hai chẳng biết liếc mắt thấy gì mà đột nhiên tiến lên phía trước, cụng thẳng cái đầu cứng đanh của mình vào mũi của người kia – chiếc mũi anh tuấn đỏ bừng, sĩ quan tổng chỉ huy khom người không chịu nổi, dùng tay bịt kín chiếc mũi: “Cậu… Cái đồ chết tiệt này…”
Không quan tâm tới việc đối phương bị ăn một cú của mình, Lang Xuyên chạy về phía vách tường treo đầy ảnh chụp, chỉ vào một tấm trong số đó: “Tôi đã gặp người đàn ông này, vào ngày đó ở quảng trường sông Đông.”
Trong ảnh là một phi công khôi ngô, đôi mắt kiên định như sắt thép, bên trên lông mày bên phải còn có một cái bớt hình tròn màu đỏ.
Nếu không nhờ cái bớt này, không ai có thể liên tưởng hai người là một. Chàng trai trẻ vẫn nhớ những lời ba hoa khoác lác của người kia, ai cũng coi thường nghĩ gã ta là một tên điên nghiện rượu, cậu nhớ rõ trước ngực người đó có một tấm huân chương chiến công phi hành, còn bị mất một chân.
Cận Tân xoa cái mũi tiến lên, dừng lại trước tấm ảnh mà Lang Xuyên chỉ: “Người này từng là một trong những phi công xuất sắc của đế quốc, chiến công không hề thua kém Hoắc Lan Hề bây giờ, ông ta cùng thời với Andreas. Nhưng trong một lần chấp hành nhiệm vụ, ông ta trái lệnh cấp trên tự tiện xông ra, cuối cùng gây ra thương vong nghiêm trọng, bản thân thì gãy một chân, cũng bị trục xuất khỏi quân đội. Về sau tôi nghe nói ông ta trở nên điên điên khùng khùng, ngày nào cũng say túy lúy, nói năng bừa bãi.”
“Vậy tức là, các người bỏ rơi ông ấy, phải không?” Chàng trai trẻ cụp mắt khi nghe thấy tên thiếu tá không quân, trong đầu của cậu vẫn đang phủ kín sương mù, lúc này lại càng cảm thấy bất an mơ hồ.
Những cảm xúc ấy viết lên rõ ràng trên gương mặt thanh tú, hoàn toàn không thoát khỏi tầm mắt của sĩ quan tổng chỉ huy. E rằng cái tên “Hoắc Lan Hề” không thể tránh được, Cận Tân quyết đoán tự mình đi dọc theo bức tường, ngón tay thon dài chạm vào từng bức ảnh.
“Đây là tường vinh danh công trạng, toàn bộ những người có biểu hiện xuất sắc trong cuộc chiến giữa nhân loại và người của hành tinh Melon đều sẽ được ghi lại ở đây -” Tiếng giày quân đội văng vẳng trong không gian trống trải, gã đứng trước một tấm ảnh, quay đầu mỉm cười, “Bao gồm cả Hoắc Lan Hề mà cậu thích.”
Dường như người đàn ông trong ảnh đang bị người khác làm phiền, công việc trên tay còn chưa ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía ống kính lại pha lẫn sự mất kiên nhẫn rõ ràng.
“Thợ ảnh kia tới trung đội V17 tìm Hoắc Lan Hề theo lệnh của cha tôi… À không, khi đó anh ta còn chưa phải là thiếu tá, nhưng cái thái độ không để ai vào mắt đã chẳng khác gì hiện tại. Thợ ảnh xui xẻo kia vì muốn chụp lại một tấm ảnh của thiếu tá không quân không màng danh lợi mà phải vắt hết óc, trốn trốn tránh tránh, cuối cùng còn suýt bị đánh…” Thấy ánh mắt Lang Xuyên đã hoàn toàn tập trung vào bức ảnh Hoắc Lan Hề, cảm giác phật ý bỗng dâng lên nơi ấn đường của Cận Tân, gã dừng một lúc lâu mới nói tiếp, “Cha tôi luôn muốn xây dựng một hình tượng anh hùng để truyền cảm hứng cho những người trẻ tuổi tham gia chiến tranh, thế là Hoắc Lan Hề xuất hiện. Ông ta đã dùng đủ mọi hình thức, không tiếc công sức để truyền bá huênh hoang rằng người đàn ông này dũng cảm và không sợ hãi như thế nào, xuất sắc toàn năng bao nhiêu, và đúng là có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi lựa chọn nhập ngũ vì ngưỡng mộ anh ta. Cậu cũng có thể coi là một trong số đó…”
Nhưng Lang Xuyên lại làm ngơ trước những lời này, cậu đối diện với người đàn ông trong bức ảnh một lát, bỗng nhiên thấy mũi mình cay cay.
“Anh tránh ra! Các người tránh hết ra!” Nhân lúc bản thân sắp bị đôi mắt xám xanh kia lừa gạt hoàn toàn, cậu ôm đầu ngồi xổm xuống góc tường, để bản thân như đang rúc vào một cái kén vô hình.
“Con người mãi mãi sẽ không giậm chân tại chỗ. Không có Andreas, khắc có Hoắc Lan Hề, không có Hoắc Lan Hề, thì còn có cậu. Mũi tên có sắc bén đến mấy rồi cũng sẽ đến ngày mòn gỉ, không có ai là không thể bị thay thế địa vị…” Còn chưa nói xong, giọng đội trưởng đội cận vệ của gã đã vang lên qua thiết bị liên lạc.
Cảm xúc trên gương mặt tuấn mỹ mơ hồ không rõ, sĩ quan tổng chỉ huy không nói một lời nghe hết đối phương báo cáo. Sau một khoảng im lặng rất lâu, cuối cùng Cận Tân cũng lộ ra một nụ cười lạnh từ trạng thái hoàn toàn bất động: “Tại sao lại luôn có những kẻ ngốc tự cao tự đại muốn trở thành kẻ thù của toàn bộ đế quốc nhỉ?!” Gã hạ lệnh với Đồng Nguyên bên kia, “‘Chỉ người chết mới mãi giữ bí mật’, nếu Ngụy Bách Luân không muốn tham gia kế hoạch này, cậu đi bắt anh ta về đây, lúc cần có thể trực tiếp xử bắn không cần báo cáo!”Hết chương 51.
Bữa tiệc của chị tác giả lại bắt đầu rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT