Hơn nữa, ngay cả khi bị đánh, Kim Phi cũng không thể thắng kiện.  

Huyện lệnh là con rối của Chu sư gia, cho dù Lưu Giang và những người khác có phải là thổ phỉ hay không, thì quả thực Chu sư gia là kẻ định đoạt.  

Hơn nữa, theo luật Đại Khang, dân thường không thể vượt cấp kiện tụng, ngay cả khi Kim Phi đưa vụ việc lên cấp quận cao hơn hoặc Châu thành Tây Xuyên, cũng sẽ chẳng ai quan tâm đến y đâu.  

Nói cách khác, Chu sư gia đã ăn chắc Kim Phi rồi!  



Đó là lý do tại sao hắn chẳng sợ gì.  

"Thế nào Kim tiên sinh, bây giờ đã nghĩ kỹ chưa?"  



Chu sư gia trưng ra bộ dạng thắng lợi: “Ta không biết ngươi đánh Lưu Giang như thế nào, nhưng dù ngươi có giỏi cỡ nào cũng không đấu lại được ta, trừ phi ngươi muốn làm loạn!  

Nhân đây, ta cũng muốn nhắc tiên sinh là dân thường tư mộ binh tráng đinh cũng là phạm pháp".  

"Chính xác".  

Kim Phi gật đầu đồng ý.  

Từ xa xưa, việc nhân dân không chống lại quan lại đã là một trong những tín ngưỡng của người dân.  

Không phải không có lý do.  

Vào thời điểm đó, chỉ cần Chu sư gia cho đám Lưu Giang cái danh lưu dân, Kim Phi không những không thể nhận được phần thưởng vì đã giết được bọn thổ phỉ, mà còn phải chịu trách nhiệm vì giết lưu dân mà không có lý do.  

Nhẹ thì bị đi đày, nặng thì có thể bị gi3t chết tại chỗ.  

"Nể mặt Hầu gia, ta không làm khó tiên sinh, chỉ cần làm theo yêu cầu vừa rồi của ta, giao chiến lợi phẩm lấy được ở núi Thiết Quán ra, rồi bồi thường ta năm ngàn lượng bạc…"  

Nói đến đây, Chu sư gia đột nhiên vỗ đầu: “Ôi trời, xem đầu óc ta kìa, sao lại quên guồng quay tơ với núi Thiết Quán được nhỉ?  

Nhưng giờ nhớ ra cũng chưa muộn, thêm vào là được".  

"Kim tiên sinh, nghe cho kỹ đây, giao chiến lợi phẩm và tiền bồi thường ra, sau đó đưa người của ngươi ra khỏi núi Thiết Quán, thả Lưu Giang ra, giao lại guồng quay, ta sẽ nể mặt Hầu gia, tha cho ngươi một mạng, cũng không truy cứu việc tiên sinh lén tư mộ tráng đinh nữa, tiên sinh thấy sao?"  

Chu sư gia lạnh giọng nói: “Nể mặt ngươi mới gọi ngươi là tiên sinh đấy, không nể mặt thì ngươi cũng chỉ là một con kiến, ta tiện tay cũng có thể dí chết!  

Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu không đừng trách ta phái binh lính đến trấn áp làng Tây Hà, đến lúc đó Khánh Hầu có đến cũng không thể nào cứu nổi ngươi đâu!"  

Bốp bốp bốp!  

Kim Phi nắm lấy Khánh Mộ Lam đang sắp nổi điên lên, mỉm cười vỗ tay tán thưởng Chu sư gia: "Kế sách của Chu sư gia quả thật lợi hại, nhưng Chu sư gia, ngươi có thể đã bỏ qua một chuyện!"  

"Chuyện gì?"  

Chu sư gia bất giác nhíu mày.  

"Ta không phải thường dân, mà là nam tước do Hoàng thượng tự mình phong tặng!"  

Kim Phi lấy ra một tấm lệnh bài từ trong tay, ném lên bàn: "Sư gia có thể kiểm tra".  

"Cái gì?!"  

Chu sư gia nắm lấy lệnh bài, biến sắc.  

Mạo danh quý tộc là tội nặng đáng bị chém đầu, trừ phi Kim Phi bị ấm đầu, nếu không y sẽ không đóng giả quý tộc đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play