*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì vậy, nếu Kim Phi dám xuất thẻ bài, nó chắc chắn phải là đồ thật.  

"Chết tiệt, không phải là Hoàng thượng rất coi trọng tước vị sao, sao có thể ban tước vị cho một tên dân thường như Kim Phi chứ?"  

Tim Chu sư gia đập loạn nhịp.  



Hắn biết mình đã tính toán sai.  

Không phải hắn không đủ thông minh, mà là hắn thực sự không ngờ Kim Phi là một quý tộc.  

Do ý định làm suy yếu giới quý tộc của hoàng đế, những năm gần đây có rất ít quý tộc mới.  



Những người bình thường được ban tặng tước vị, sẽ khua chiêng gõ trống cho tất cả mọi người đều biết, nhưng Kim Phi quá im hơi lặng tiếng, ngoại trừ việc xem thông tin của Khánh Mộ Lam và A Mai, huyện Kim Xuyên không ai biết Kim Phi là quý tộc.  

Bao gồm cả Quan Hạ Nhi.  

Chứ đừng nói đến Chu sư gia.  

Đại Khang có một hệ thống cấp bậc nghiêm ngặt, quý tộc và thường dân hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.  

Ngay cả khi Kim Phi chỉ là nam tước có cấp bậc thấp nhất, y cũng có rất nhiều đặc quyền.  

Ví dụ, ngay cả khi phạm tội, huyện phủ cũng không có quyền bắt và xét xử, nhiều nhất sẽ báo cáo lên trên, đợi Bộ Lại cũng Bộ Lễ chỉ thị mới có thể bắt giữ.  

Ví dụ, quý tộc cũng có quyền tuyển dụng vệ sĩ và đến kinh để nộp đơn kiện.  

Tuy rằng không thể gặp được hoàng đế, nhưng với quan hệ giữa Kim Phi và Khánh Hoài, vẫn rất có thể gặp được Khánh quốc công.  

Khi đó, chỉ cần Khánh Quốc công nói bừa một câu, hắn cũng sẽ chết như chơi.  

"Chu sư gia, ngươi bây giờ còn muốn nghiền chết ta không?"  

Kim Phi hỏi với vẻ chế nhạo.  

"Tiên sinh quá lời rồi, vừa rồi tiểu sinh chỉ đùa với tiên sinh thôi".  

Chu sư gia cẩn thận đặt lại lệnh bài trên bàn: "Lưu Giang hiếp đáp đồng hương, người dân đã sớm oán than từ lâu, hành động lần này của tiên sinh đúng là vì dân trừ hại, khiến lòng người cảm khái vô cùng, ta về sẽ nói huyện lệnh dâng tấu lên triều đình, ghi nhận công đức của tiên sinh!”  

"Không cần guồng quay tơ của ta nữa à?"  

Kim Phi chế nhạo hỏi: "Không cần ta bồi thường nữa à?"

"Tiên sinh, ta chỉ nói đùa thôi mà".  

Chu sư gia nặn ra một nụ cười nịnh nọt và tiếp tục cúi đầu trước Kim Phi để thừa nhận sai lầm của mình.  

"Không hổ danh là nơi quan trường hỗn loạn, đúng là co được giãn được".  

Giọng điệu của Kim Phi đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Nhưng tôi không có nói đùa với Chu sư gia".  

"Tiên sinh, đừng khinh người quá đáng!"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play