"Được lắm, người anh em tốt ạ!"  

Kim Phi tức giận mà suýt bật cười: “Những tên thổ phỉ do ngươi huấn luyện đã đưa hàng trăm người đến giết ta, ta giết chúng ngươi còn muốn ta bồi thường tiền cho ngươi à?  

Chu sư gia, hôm nay trước khi đi ra ngoài, đầu ngươi bị kẹp cửa à?  

Còn gì mà theo logic, logic cái mẹ gì?"  



"Kim tiên sinh, chúng ta đều là dân tri thức. Ngươi mắng ta một hai lần thì ta còn bỏ qua, còn định mắng nữa thì ta sẽ trở mặt đấy!"  

Chu sư gia rốt cuộc không thể nhịn được nữa.  



"Ô, không biết Chu sư gia sẽ trở mặt như nào nhỉ?"  

Kim Phi cười hỏi: "Là một vị quan trong triều, nhưng lại lén lút nuôi dưỡng bọn thổ phỉ đi hiếp đáp đồng hương, theo luật nên chém bỏ, đến cái thân ngươi còn khó bảo toàn, ngươi định trở mặt như nào hả?"  

Đây cũng là lý do tại sao Kim Phi khó chịu khi gặp Chu sư gia, nói chuyện cũng rất cứng rắn.  

Ở trong mắt y, Chu sư gia đã xong đời rồi, sở dĩ cùng hắn nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn xem Chu sư gia đang tính toán cái gì mà thôi.  

"Kim tiên sinh, tiên sinh nói ta nuôi dưỡng thổ phỉ thì chắc chắn là ta nuôi dưỡng thổ phỉ chắc?"  

Chu sư gia cúi xuống, khẽ nhìn Kim Phi: "Lưu Giang có phải là thổ phỉ hay không, ngươi làm gì có quyền quyết, người quyết là ta kìa!"  

"Hóa ra Chu sư gia định như vậy".  

Kim Phi choáng váng.  

"Lời nói của ngươi không phải đã quá ngông cuồng rồi sao? Hàng vạn người ở huyện Kim Xuyên đều biết Lưu Giang là thổ phỉ. Sao ngươi có thể đổi trắng thay đen như thế?"  

Khánh Mộ Lam nghe không nổi nữa, vỗ bàn nói: "Chúng ta còn bắt sống được 100 tên nữa, chúng chính là bằng chứng sống!"  

"Hahaha, Kim tiên sinh, bạn của ngươi thật là ngây thơ".  

Như nghe được chuyện cười, Chu sư gia cười một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: “Chỗ khác ta không nói, nhưng tại Kim Xuyên, ta chính là pháp luật!  

Ta nói Lưu Giang là thổ phỉ, hắn là thổ phỉ, ta nói hắn không phải, thì hắn không phải!"  

"Thế thì chúng ta gặp nhau trên công đường!"  

Khánh Mộ Lam nghiến răng tức giận.  

"Lên công đường? Cô có thể thử xem".  

Chu sư gia nở nụ cười khinh thường nói: “Ta cũng muốn xem xem lão huyện lệnh sẽ tin cô cùng mấy tên thổ phỉ hay là tin ta!  

Tuy nhiên, ta phải nhắc tiên sinh một tiếng, theo quy định của Đại Khang, dân mà đi báo quan, mặc kệ đúng hay sai, cứ phải chịu 20 gậy trước, tiên sinh muốn lên công đường thì chuẩn bị cái mông mình cho tốt vào".  

"Quan trường của Đại Khang đã mục nát đến thế sao?"  

Khi Kim Phi nghe thấy thế không thể không thở dài.  

Luật pháp được xây dựng bởi quan viên, đương nhiên nó sẽ bảo vệ lợi ích của tầng lớp thị tộc và quý tộc rồi.  

Việc dân chúng kiện quan mà bị đánh cũng đã từng thấy trong sử sách đời trước.  

Với vóc dáng của Kim Phi, lãnh 20 gậy thì nửa năm cũng chưa xuống được giường đâu, nếu không may có khi còn bị tàn phế ấy chứ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play