Sau khi ăn xong, mọi người quyết định nghỉ ngơi một lúc rồi ra ngoài chơi tiếp.
Ban Giác dùng điện thoại kiểm tra tin tức về các chuyến bay, tính toán thời gian cần thiết để Bách Bắc đến được đây, sắc mặt hơi dịu đi một chút.
Khúc Văn Hân tống cổ Ban Ngọc và Bách Nam đi mua đồ rồi ngồi xuống bên cạnh lo lắng hỏi, "Vừa nãy sao lại nói chuyện điện thoại lâu như vậy, tra ra được cái gì không tốt à?"
Ban Giác thu di động về, trả lời, "Có thể xem là vậy, đã điều tra ra Người dùng ẩn danh kia là Bách Bắc, cậu ta đang trên đường đến đây."
"Bách Bắc?" Khúc Văn Hân ngẩn người, sau đó sầm mặt, "Sao lại dính dáng đến nhà họ Bách nữa rồi... Bách Bắc kia đến đây là muốn làm gì?"
"Con nghe nói cậu ta rất chống đối Bách Nam, hơn nữa còn khá để ý Tiểu ngọc, cho nên mục đích chuyến đi lần này... hừm." Ban Giác lắc đầu, thật sự không muốn nhắc đến cái tên khiến người ta vừa khinh thường vừa ghét bỏ kia nữa, trấn an ngược lại mẹ, "Mẹ, cậu ta không gây ra được chuyện gì nghiêm trọng đâu, con đã liên hệ với Bách Đông, việc này để anh ta xử lý. Chúng ta chỉ cần cố gắng tránh đụng mặt Bách Bắc là được."
Khúc Văn Hân nghe anh ta trấn an thì sắc mặt càng thêm khó nhìn, bất mãn nói, "Tránh mặt? Tránh như thế nào? Tuần trăng mật của hai đứa Nam Nam đang tốt như thế, dựa vào đâu chỉ vì một mình Bách Bắc mà lịch trình bị quấy rầy?"
"Không ảnh hưởng đến lịch trình của chúng ta." Ban Giác cong môi chỉ vào điện thoại của bà, "Việc này thật ra rất dễ giải quyết, mẹ quên mất cậu ta dùng cái gì để tra ra vị trí của chúng ta rồi à?"
"Ý con đang nói... Weibo?"
"Không sai, Weibo." Ban Giác nhàn nhã gật đầu, chậm rãi nói, "Cậu ta có thể nhờ Weibo mò được vị trí của chúng ta, vậy thì chúng ta cũng có thể dùng Weibo đẩy người đi càng xa hơn."
Khúc Văn Hân nghe anh ta nói xong, ngẩn người, sau đó dùng sức vỗ con trai cực kỳ hưng phấn, "Đúng vậy, Weibo, sao mẹ lại không nghĩ ra nhỉ! Tiểu Giác đúng là thông minh! Con chờ một chút, để mẹ lập tức đăng Weibo nói nhà mình đổi địa điểm du lịch, ừm, chọn nước J đi, chỗ đó xa... Khoan đã, nước S hình như xa hơn..."
"Không cần vội, bây giờ đừng đăng gì cả." Ban Giác đè tay bà lại, nhìn đồng hồ nói, "Hiện giờ đã là buổi chiều, máy bay của Bách Bắc có lẽ sẽ đáp xuống lúc mười một giờ tối. Bách Đông đi chậm hơn, đại khái rạng sáng mai mới đến nơi. Trước khi Bách Bắc tìm được chúng ta hoặc Bách Đông tìm được Bách Bắc trước, mẹ không cần đăng Weibo."
Khúc Văn Hân nghi hoặc, "Bây giờ đăng luôn không tốt sao? Chúng ta..."
"Mẹ, anh hai!" Ban Ngọc xách một túi trái cây hình dạng kỳ quặc đi vào, hưng phấn nói, "Hai người xem này, con và Nam Nam phát hiện ra thứ này ăn rất ngọt, nhưng mà hơi xấu."
Bách Nam theo sau Ban Ngọc một bước nghe vậy cười lắc đầu, đặt đồ vừa mua lên bàn, cậu nhìn qua Khúc Văn Hân cùng Ban Giác, nụ cười trên mặt biến mất, nhíu mày hỏi, "Mẹ, anh hai, có chuyện gì vậy? Sắc mặt hai người khó coi quá."
"Hả? Không, không có." Khúc Văn Hân giơ tay xoa xoa mặt che giấu, "Mẹ chỉ đang lo phơi nắng đen da thôi, phụ nữ mà, ai chẳng thích đẹp. Tiểu Giác, con nói có đúng không?" Nói rồi chọc chọc Ban Giác nháy mắt ra hiệu.
Ban Giác liếc bà một cái, gật đầu, "Ừm, hình như đen hơn rồi, khóe mắt cũng có nếp nhăn."
"Cái gì! Nếp nhăn?" Khúc Văn Hân kinh hãi, vội quay đầu móc gương cầm tay trong túi xách ra soi soi, suy sụp, "Xong rồi xong rồi, mẹ thật sự già rồi... Hai đứa các con lớn nhanh như thế làm gì! Phiền muốn chết!"
Ban Giác: "......"
"Mẹ, mẹ vốn dĩ không còn trẻ rồi mà." Ban Ngọc kéo Bách Nam cùng ngồi xuống, lột vỏ trái cây trong túi đưa cho cậu, sau đó chỉ vào di động của bà, "Mẹ mới xem Weibo à? Trên đó có gì vui không."
"Không có! Con nhìn lầm rồi!" Khúc Văn Hân vội cất di động đi, giơ tay đánh hắn một cái căm giận nói, "Chỉ biết bóc trái cây cho Nam Nam, của mẹ đâu!"
"Không phải con đang bóc cho mẹ đây sao... Mẹ, có phải mẹ đang vào giai đoạn tiền mãn kinh không, càng ngày càng nóng nảy..."
"Còn nói nữa à! Mau lột đi!" Khúc Văn Hân tiếp tục đánh hắn.
Ban Ngọc ấm ức ngậm miệng.
Bách Nam nhìn hai người ồn ào, tầm mắt đảo quanh túi xách của Khúc Văn Hân, suy tư thu ánh mắt lại.
Trước giờ đi ngủ, cậu lấy di động ra đăng nhập vào tài khoản Weibo có đến nửa tháng rồi không vào.
Ban Ngọc đặt sách hướng dẫn du lịch qua một bên, tiến đến bên cạnh ôm lấy cậu, hỏi, "Nam Nam, em đang xem gì thế?"
"Xem Weibo." Cậu xoay người dựa vào hắn, thấp giọng giải thích, "Cảm xúc hồi trưa nay của mẹ khá kích động, hình như đang che giấu chuyện gì, em hơi không yên tâm..."
"Weibo?" Ban Ngọc nhíu mày nhỏ giọng, "Anh cũng cảm thấy hôm nay mẹ hơi quái quái, đi chơi thì thất thần, còn lén kéo anh hai nói nhỏ gì đó... Hừ, nhất định là vào thời kỳ tiền mãn kinh rồi!"
Bách Nam buồn cười vỗ vỗ tay hắn, rũ mắt kéo kéo Weibo nhìn kỹ, nghi hoặc nhíu mày, "Kỳ ghê, Weibo vẫn bình thường mà... vì sao mẹ phải giấu? Hay là do em suy nghĩ nhiều?"
"Đúng không? Anh cũng nhìn xem." Ban Ngọc thò đầu lại gần xem Weibo, sau đó nổi giận, "Nam Nam! Vì sao em lại đứng gần cái tay nước ngoài có ý đồ xấu kia như vậy?"
"Hả?" Bách Nam ngẩn người, nhìn kỹ lại bức ảnh trên Weibo, 囧, "Tiểu Ngọc, em chỉ cùng anh ta chơi bóng chuyền thôi..."
"Nhưng hai người đứng quá gần!" Ban Ngọc ngồi dậy trừng cậu, thở phì phì, "Chẳng trách hôm nay thái độ mẹ như vậy, hóa ra là giúp em che giấu chuyện này! Không được, phải xóa ảnh đi!"
Cái bình giấm này... Trong lòng Bách Nam bất đắc dĩ thở dài, ngồi dậy giữ tay hắn lại trấn an, "Lúc đó đứng gần như vậy là vì cả hai đều muốn nhặt bóng nên đụng trúng nhau. Tiểu Ngọc, không giận nữa nhé?"
Ban Ngọc lắc đầu, dùng sức lắc đầu, "Không, anh vẫn giận, anh không cho em thích hắn!"
Bách Nam bị phản ứng của hắn chọc cười, trả lời, "Không thích, em chỉ thích anh mà."
"Cũng không cho hắn thích em!"
"Kay không thích em đâu, hơn nữa chúng ta đã chào từ biệt anh ta rồi."
"Vậy, vậy không cho em kêu tên hắn!"
"Ừ, không kêu, Tiểu Ngọc, em yêu anh."
"......"
"Tiểu Ngọc?"
Ban Ngọc hoàn hồn, nhào qua đè cậu lại hung tợn hỏi, "Em vừa nói gì? Không, không được! Anh không được để viên đạn bọc đường của em mê hoặc, hừ, dù sao cũng không được nhắc đến tay nước ngoài kia nữa!"
"Ừ ừ, không nhắc." Bách Nam để yên cho hắn đè lên người, vươn tay vuốt ve mặt hắn, cười nói, "Còn nữa, vừa rồi em nói là em yêu anh. Tiểu Ngọc, ăn nhiều giấm không tốt đâu, sẽ bị ghét đấy."
Ban Ngọc kinh hãi, vội vàng che miệng cậu lại, "Không cho em ghét anh! Anh, anh..."
Bách Nam kéo tay hắn xuống, nhướn mày hỏi, "Anh làm sao?"
"Anh... anh cũng yêu em..." Ban Ngọc đỏ mặt quay đầu nói lí nhí.
Bách Nam cười khẽ ra tiếng.
"Không được cười!" Ban Ngọc càng dùng sức đè lại, sờ lên nút áo của cậu len lén cởi ra, xụ mặt nói, "Nam Nam, em không ngoan, phải phạt..."
"......"
.
Sáng sớm đẹp trời ngày hôm sau, Bách Nam xấu hổ sờ sờ cổ, cắm đầu ăn bữa sáng.
Khúc Văn Hân thu ánh mắt về, lục túi xách lấy một cái bình nhỏ xinh xắn đưa cho cậu, lời ít ý nhiều, "Đồ che khuyết điểm này, con dùng đi, yên tâm không thấm nước đâu."
"...Cảm ơn mẹ."
Ban Ngọc ngắm nghía dấu hôn trên cổ Bách Nam, giọng nói không giấu nổi đắc ý, "Không cần che, thật ra cũng không rõ lắm..."
Bách Nam nghiêng đầu, mặt lạnh tanh nhìn hắn không nói gì.
"... Che, phải che lại chứ!" Ban Ngọc bị cậu nhìn đến nổi da gà, vội vàng sửa miệng chắc nịch, "Nam Nam, em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em che hết dấu vết!"
Ban Giác cầm điện thoại trở về vỗ mạnh một cái lên gáy hắn, giọng lạnh băng, "Bớt ồn ào lại cho anh, đừng làm phiền người khác dùng bữa."
"Đúng là ồn thật." Bách Nam thu hồi ánh mắt, âm thầm chặt chém, "Ồn ào đến nỗi em muốn đi đánh bóng chuyền cho xong."
"Nam Nam!"
Ban Giác tiếp tục vỗ ót hắn, "Nói nhỏ lại."
"... Em không có ồn mà, Nam Nam em đừng giận nữa, hôm qua anh không nên... ứm ứm ứm!"
Bách Nam mỉm cười nhìn hắn, xoa xoa môi hỏi, "Còn dám nói lung tung nữa không?" Vừa nói vừa đung đưa cái nĩa trước mặt hắn uy hiếp.
Ban Ngọc quyết đoán lắc đầu.
Khúc Văn Hân nhấc điện thoại lên hí hửng chụp lén tanh tách.
Cuối cùng bữa sáng cũng yên tĩnh trở lại, nhân lúc Ban Ngọc kéo Bách Nam vào toilet xoa kem che khuyết điểm, Khúc Văn Hân nhanh chóng dịch lại gần Ban Giác chọc chọc, nhanh chóng hỏi, "Tình huống thế nào rồi?"
"Đừng lo lắng, vẫn ổn." Ban Giác mở tin nhắn ra xem, câu môi, "Mẹ chuẩn bị đăng Weibo đi."
Weibo, mười giờ rưỡi sáng.
[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Hôm nay trời rất đẹp, tôi sẽ dẫn bọn Nam Nam đi lướt sóng, muốn xem bọn nhỏ mặc đồ bơi không nào? 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]
[ Fan A: A a a, đồ bơi, xin ảnh xin ảnh! Dì ơi dì đẹp nhất moah moah! ]
[ Fan B: Dì lại lên mạng khoe con rồi, siêu ghen tị hu hu hu. ]
[ Fan C: Trong hình là cái gì vậy, trông xấu quá... ]
......
[ Anti fan giả người qua đường: Chắc là trái cây, tui đã từng thấy loại này rồi... ]
[ Fan trung thành truy đuổi đến cùng: Ha ha mày vẫn còn sức lực nhảy nhót đấy à? Ngoan, về nhà với chị nào. ]
[ Fan D hóng hớt: Đờ mờ, hai vị lầu trên đã xảy ra chuyện gì vậy, cách nói chuyện nó lạ lắm...]
[ Người dùng ẩn danh: Lướt sóng? Là chỗ ở gần khách sạn xx sao?
[ Fan E bị dọa sợ: Cái Người dùng ẩn danh kia rốt cuộc định làm gì vậy... Đáng sợ quá...]
Bách Nam thu điện thoại, nghi hoặc nhìn Khúc Văn Hân đối diện, "Mẹ, vì sao lại nói trên Weibo là chúng ta sắp đi lướt sóng? Không phải nói sẽ đi câu cá sao?"
Khúc Văn Hân kinh hãi, run tay suýt nữa làm rơi cả điện thoại xuống biển, "Thế, thế à? Nam Nam cũng đang xem Weibo à? Gì nhỉ, mẹ hơi say sóng nên đăng nhầm, đăng nhầm thôi... để mẹ sửa."
"......"
Weibo, mười giờ 35 phút sáng.
[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Thôi, Nam Nam bơi lội không giỏi, không đi lướt sóng nữa, hôm nay tụi này tiếp tục chơi bóng chuyền! 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]
[ Fan A: Ơ thế còn đồ bơi đâu ạ... ]
[ Fan B: Meo meo meo bóng chuyền bóng chuyền! Nghĩa là chúng mình lại sắp được thấy anh nước ngoài đẹp trai kia sao! Anh hai có chơi bóng cùng không? Cầu ảnh chụp! ]
[ Fan C: Một xấp áo sơ mi hoa hoè kia là sao vậy, dì ơi dì mua nhiều thế làm gì, để bọn Nam Nam mặc dần mỗi ngày à... ]
......
[ Anti fan giả người qua đường: Cứu mạng! ]
[ Fan trung thành truy đuổi đến cùng: Ha ha. ]
[ Fan D: Nhìn tình hình hai vị lầu trên hình như tui hiểu ra chuyện gì rồi á... ]
[ Người dùng ẩn danh: Đánh bóng chuyền? Ở bãi cát gần khách sạn XX đúng không? Bên dưới áo sơ mi là logo khách sạn đúng không? ]
[ Fan E bắt đầu run rẩy: Lầu trên, tui báo cảnh sát đó nha... ]
Bách Nam buông di động, bất đắc dĩ thở dài, "Mẹ..."
Khúc Văn Hân vuốt vuốt tóc nhìn lên mũi thuyền, "Hôm nay gió lớn quá nhỉ..."
"......"
Ban Giác đẩy cần câu cho Ban Ngọc, "Cầm lấy mà chơi, anh đi gọi điện thoại."
Ban Ngọc trừng mắt, "Anh hai, không được làm biếng!"
Weibo, mười một giờ sáng.
[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Cuối cùng quyết định là đi câu cá, mấy đứa con tôi hôm nay cũng quá đẹp trai! 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]
[ Fan A: Tâm tình phụ nữ đúng là thay đổi xoành xoạch, nhưng mà... Nam Nam đeo kính râm ngầu quá, đẹp muốn khóc! Tui mù rồi! Dì ơi con yêu dì quá! ]
[ Fan B: Dáng vẻ anh hai dựa lan can tàu gọi điện thoại đẹp muốn ngất, đừng ai cản tui, tui phải leo tường! ]
[ Fan C: Bộ dáng Tiểu Ngọc lay lay mồi câu, ừm, hiền huệ quá đi... Khụ, xin lỗi tui ra ngoài cười phát đã. ]
......
[ Fan D: chị fan tử trung với anti đâu mất rồi? Bị kéo đi rồi à... ]
Bách Nam nhét điện thoại vào lại túi, thở dài, đi đến bên cạnh Ban Ngọc giúp hắn sửa lại cần câu cá.
"Nam Nam..." Ban Ngọc bày vẻ mặt đáng thương nhìn cậu, nước mắt lưng tròng, "Em đúng là tốt nhất, bọn họ không ai giúp anh..."
"Em cũng không định giúp anh đâu." Bách Nam lạnh mặt, "Trước khi dấu hôn trên cổ biến mất, cần câu gì đó anh tự mình xử lý đi."
"......"
.
Bách Bắc sầm mặt ném điện thoại xuống cát, nghiến răng, "Khốn kiếp, trốn lên thuyền mất rồi!"
Tay anh chị người da đen được cậu ta thuê ghét bỏ lùi ra sau một bước, nhíu mày nói, "Được chưa, thời gian của chúng ta không nhiều lắm đâu, đã lãng phí cả buổi sáng rồi."
"Nói nhiều thế làm gì! Đã tìm được khách sạn rồi còn sợ bọn họ chạy mất à? Đâu phải tôi không trả tiền cho anh!" Bách Bắc cãi lại, bực bội nói, "Nhặt điện thoại lên, chúng ta vào khách sạn rình!"
Tay da đen nhíu mày miễn cưỡng nhặt di động theo sau cậu ta.
Trong đại sảnh khách sạn, Bách Đông lạnh mặt tới gần Bách Bắc đang đứng trước quầy lễ tân đăng ký phòng, vỗ vỗ vai cậu ta, "Không cần đăng ký nữa, lấy hành lý theo anh về nhà."
Bách Bắc kinh hãi giật mình, quay đầu nhìn bách Đông không dám tin, run rẩy, "Anh, anh cả? Vì sao anh lại ở đây?"