Sau ngày Bách Nam nổi đình đám, Ban Ngọc không vui.

"Nam Nam, về sau ra ngoài em phải che mặt đi, không được cho người khác nhìn!"

Bách Nam nhướn mày, mỉm cười quấn khăn quàng cổ thật nhiều vòng che khuất nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt, hàm hồ hỏi, "Như vậy à?"

Ban Ngọc nhìn đôi mắt dịu dàng đầy ý cười của cậu, lòng mề ngứa ngáy ghé sát vào muốn hôn một cái.

Một miệng đầy lông.

"Khăn quàng cổ len thật đáng ghét! Đổi cái khác, không được mang cái này nữa!"

Bách Nam kéo khăn quàng ra, buồn cười xoa nắn mặt hắn, hôn một cái, "Nếu hôn thì kéo ra là được..."

"Ưm..."

Khúc Văn Hân chụp lén tanh tách, lập tức chia sẻ Weibo.

[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Mọi người xấu quá làm hôm nay Tiểu Ngọc lại ghen, còn nói không cho Nam Nam ra đường lộ mặt. 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]

[ Fan A: Ha ha ha ha, chị em ơi, ngày mai chúng ta đi phòng làm việc của Nam Nam tặng bento tình yêu đi, có khi nào Tiểu Ngọc sẽ dán kín cả miệng Nam Nam luôn không ha ha ha. ]

[ Fan B: Mỗi lần ghen tuông đều dùng hôn môi hoá giải, trái tim cẩu độc thân của tui... nát bét rồi. ]

[ Fan C: Lần sau chúng ta tặng quần áo cho Nam Nam đi, sau đó... mọi người hiểu mờ~ ]

[ Fan D: Lầu trên đen tối quá, có điều kiến nghị tuyệt dzời lắm bạn mình ơi! ]

[ Fan E: Lại khoe ân ái rồi, tui gửi lưỡi lam cho anh Ban bây giờ đấy! ]

......

Trần Trạch nhíu mày, lấy di động ra gọi điện thoại.

Cố Thạc vội ngăn cản ông ta lại, bất đắc dĩ hỏi, "Lần này lại có chuyện gì đấy?"

"Tôi phải báo công an."

"Cái gì?"

"Có người nói muốn gửi lưỡi lam cho cậu hai, chuyện này uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn của cậu ấy!"

Cố Thạc đen mặt đứng dậy giật di động của ông ta, bấm số Ban Giác nhanh chóng nói, "Sếp à, tôi muốn đổi cộng sự, đồng nghiệp hiện tại quá gây tổn thương tế bào não, tôi còn trẻ, không muốn tóc bạc sớm đâu."

"Từ chối." Ban Giác quét mắt nhìn một tác phẩm trong phòng làm việc của Bách Nam, lạnh lùng hỏi, "Hay cậu muốn đi Cổ Vận tiếp tục làm trợ lý cho Tiểu Ngọc?"

Cố Thạc chấn động toàn thân, vội vã lắc đầu, "Không, tôi rất thích công việc quản lý cửa hàng ngọc khí." Nói xong quyết đoán cúp máy nhìn sang Trần Trạch.

Trần Trạch chớp mắt, gương mặt nghiêm túc rất vô tội.

"Vì sao anh lại được làm quản lý cửa hàng bên cạnh... Tuổi tác ông chú thì thôi đi, đầu óc còn không nhanh nhạy."

Trần Trạch nhíu mày, sắc mặt lãnh đạm nhưng ánh mắt tràn đầy lên án, "Kỳ thị người trung niên là không được đâu, gương mặt này của tôi đã dọa lui được vô số fan cuồng manh động của cậu Nam đi rồi đấy."

"... Chỉ mỗi chuyện đó là có ích."

Di động vang lên, Cố Thạc cúi đầu bấm nhận.

"Dám cúp ngang điện thoại của tôi? Kêu Trần Trạch cùng xuống dưới đi, có người muốn mua tác phẩm của Bách Nam, xuống bàn hợp đồng."

"......"

Người muốn mua tác phẩm của Bách Nam là người quen cũ, Phùng Thiếu Hiên.

"Hợp đồng này tôi muốn bàn với Bách Nam." Gã yêu cầu.

"Bách Nam chỉ phụ trách chế tác, bàn bạc thủ tục giấy tờ là công việc của quản lý cửa hàng." Ban Giác bình tĩnh bác bỏ, sau đó chỉ lên món hàng mới nhất của phòng làm việc vừa đặt lên giá, "Nếu muốn trà cụ, bộ kia giá hai ngàn vạn; tửu cụ thì bên trái, ba ngàn vạn; búp bê đặt trong góc tôi tính rẻ cho, năm ngàn vạn."

"... Đừng cho là tôi không biết đọc bảng giá niêm yết bên dưới, chặt chém người ta cũng không chặt như thế."

Ban Giác cong môi, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ, "Bán cho người thường là mức giá bình thường, bán cho cậu... gấp đôi."

Phùng Thiếu Hiên tức giận, "Tôi chỉ muốn gặp Bách Nam thôi, có cần phải vậy không?"

"Đương nhiên là rất cần." Ban Giác gật đầu, lấy điện thoại kéo vào sổ ghi chú, lạnh nhạt lẩm bẩm, "Tháng một đạt giải thưởng lớn quốc tế, tháng hai bán được tác phẩm giá một ngàn vạn, tháng ba tạm bảo lưu nghỉ học, cuối tháng ba cãi lời người nhà lén trốn về nước ... sau đó cầm tiền chạy tới chỗ này, nói cậu không có ý đồ gì, ai mà tin?"

"..." Đm, Ban Giác này quá đáng ghét.

Cố Thạc sửa sang lại trang phục, bước lên, "Anh Phùng, xin hỏi anh muốn mua bộ trà cụ hai ngàn vạn hay tửu cụ ba ngàn vạn, hay là anh thích búp bê năm ngàn vạn?"

Không mua nổi, gã chỉ có một ngàn vạn trong túi.

"Tôi muốn mua thứ khác."

Cố Thạc mỉm cười, sau lưng giống như có chướng khí mù mịt bay vòng vòng, "Xin lỗi, không bán, tiện nói luôn, hôm nay tâm trạng của quản lý cửa hàng đang không tốt, không muốn mặc cả đâu nha."

Nha cái đầu anh chứ nha, Phùng Thiếu Hiên giận dữ, nhưng thân là nghệ thuật gia kiêu ngạo nên gã không thể mắng thành tiếng, chỉ biết hung tợn trừng mắt với Cố Thạc, trợn trắng mắt xoay người đi mất.

Vong đã tiễn đi, Ban Giác phất tay cho Cố Thạc về văn phòng, sau đó rút điện thoại gọi cho Ban Ngọc.

"Xong việc, đơn hàng tăng gấp đôi, anh muốn thấy thành phẩm vào tháng sau."

Ban Ngọc nhìn Bách Nam đang chúi đầu vào bàn làm việc tập trung làm tác phẩm, hạ giọng, "Không thành vấn đề, anh hai, chuyện này không được kể cho Nam Nam đâu!"

"Nếu mày không giao đơn hàng đúng hẹn thì... Hừm."

"... Đồ bạo chúa! ****!"

Bách Nam xoay xoay cổ, quay đầu nghi hoặc nhìn Ban Ngọc, "Tiểu Ngọc, anh ngồi trong góc phòng làm gì? Có chuột à?"

"Cái gì! Có chuột?" Ban Ngọc kinh hãi, ném di động chạy hai ba bước qua ôm chầm lấy cậu run cầm cập, vừa phòng bị nhìn quanh góc nhà vừa gian nan nói, "Nam, Nam Nam em, em đừng sợ, anh, anh bảo vệ em, chuột không đáng sợ lắm đâu! Ừm, không đáng sợ chút nào..."

Bách Nam ngẩn người, sau đó mỉm cười liếc hắn một cái, cố ý hỏi, "Tiểu Ngọc, vừa rồi hình như có cái gì mới xẹt qua chân anh, là chuột à?"

"!!!"

Ban Ngọc trực tiếp nhảy bổ lên người Bách Nam.

Bách Nam bật cười thành tiếng, ôm hắn, "Tiểu Ngọc, anh sợ chuột?"

Ban Ngọc sửng sốt, sau đó nhanh chóng cúi đầu nhìn tư thế của hai người, mặt mũi đỏ bừng chạy như bay ra ngoài, "Anh, anh không sợ! Ai nói anh sợ! Anh anh anh, anh giúp em lấy đồ uống, thuận, thuận tiện, dưới sàn nhà bẩn quá, anh đi gọi người đến dọn vệ sinh."

Sầm. Cửa phòng đóng lại.

Bách Nam cười ngã ra bàn làm việc.

Giây tiếp theo, cửa phòng mở ra, Ban Ngọc thật cẩn thận lò dò đi vào, hạ giọng, "Nam Nam, em cũng ra đây đi, để chuột cắn thì không tốt đâu, lại đây để anh bảo vệ em."

Bách Nam rốt cuộc không nhịn được nữa, nhào qua ôm hắn xoa bóp khắp mặt, "Tiểu Ngọc, anh đáng yêu quá đi."

.

Buổi chiều bốn ngày sau, Bách Nam từ phòng làm việc trở về bị chặn xe trước cửa biệt thự.

Cậu ngăn cản vệ sĩ chuẩn bị rục rịch hành động, xuống xe nhìn người trước mặt, mỉm cười, "Phùng Thiếu Hiên, đã lâu không gặp."

Phùng Thiếu Hiên bị cậu cười đến ngẩn ngơ, đánh giá từ trên xuống dưới mấy lượt, ánh mắt có chút phức tạp, "Nhìn bộ dạng này, xem ra là sống không tồi."

"Đúng là không tồi, có vẻ cậu cũng không kém hơn đâu." Ngữ khí của Bách Nam cực kỳ bình tĩnh ôn hoà tựa như đang ôn chuyện với bạn cũ, "Nghe nói cậu mới đạt giải thưởng, chúc mừng."

"Cậu biết?"

"Đương nhiên biết, thỉnh thoảng tôi có lên diễn đàn trường cũ xem, tên cậu còn được treo trên bảng vàng danh nhân cơ mà."

Hai bên nhìn nhau không nói gì.

Phùng Thiếu Hiên nhìn Bách Nam, vuốt vuốt bộ tóc cố ý đi cắt trước khi về nước, dang rộng hai cánh tay, "Có thể cho bạn cũ một cái ôm được không?"

Bách Nam ngẩn người, vỗ vỗ vệ sĩ trấn an, bước lên ôm gã, "Trận phong ba năm ngoái trên Weibo, cảm ơn cậu đã giúp tôi đứng ra nói chuyện."

"Không có gì." Gã hít ngửi hơi thở ấm áp trên người cậu, nhắm mắt đẩy người ra, nhét một phong thư cho cậu, "Cho này, lá thư tình cuối cùng, tốt xấu gì cậu cũng là người đầu tiên tôi thích thật lòng."

"... Cảm ơn."

Lại một hồi không ai nói chuyện, Phùng Thiếu Hiên đột ngột tiến sát lại gần nhanh miệng hôn lên mặt cậu một cái, lùi ra sau nhảy tót lên chiếc xe đậu cách đó không xa, lớn tiếng nói, "Bách Nam, xin lỗi nhé, cảm ơn!"

Ô tô nghênh ngang đi mất, vệ sĩ muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp, Bách Nam sờ sờ lên mặt, cúi đầu nhìn phong thư trong tay, dốc dốc vật đựng bên trong ra, ngẩn người, sau đó bật cười lắc đầu, "Tính tình chẳng thay đổi gì cả..."

Trong phong bì có một đôi nhẫn, còn có một tấm card viết mấy dòng: Tôi chờ đến ngày cậu đồng ý theo tôi bỏ trốn.

"Không biết xấu hổ!" Ban Ngọc giậm chân, ném tấm card ra xa thật xa, đè Bách Nam xuống gặm gặm, "Em là của anh, của anh!!"

Bách Nam bất đắc dĩ để mặc cho hắn tùy ý cởi quần áo mình, "Thôi đừng tức giận, em vẫn luôn là của anh mà?"

"Anh phải đánh gã một trận!" Ban Ngọc vừa gặm vừa tức xì khói.

Bách Nam bật cười.

Đến tận nửa đêm Ban Ngọc vẫn không muốn dừng, Bách Nam mệt đến sắp ngất, bất đắc dĩ phải dùng đòn sát thủ —— Kéo con chuột bông vừa mua giấu dưới gầm giường ra.

Ban Ngọc nhanh chóng nhảy dựng lên, tủi thân nhìn cậu, "Nam Nam, em lấy thứ kia ra đi."

Bách Nam xoa xoa thắt lưng sắp tê dại, ôm con chuột bông vào lòng cọ cọ, nhắm mắt, "Tiểu Ngọc, em mệt rồi, buồn ngủ... Em muốn ôm cái này ngủ."

"Em bỏ nó ra đi, để anh ôm em ngủ."

"Không cần."

Chỉ một giây sau Bách Nam đã ngủ, Ban Ngọc đáng thương quanh quẩn dưới đuôi giường, nói lí nhí, "Nam Nam, em bỏ cái kia ra đi mà, để anh ôm em."

"Nam Nam?"

"Nam Nam..."

"...Con chuột thật đáng ghét, đáng ghét y chang Phùng Thiếu Hiên!"

"Nam Nam?"

"......"

Ban Ngọc ấm ức ôm mền ngủ dưới đuôi giường.

Bách Nam mở mắt ra, thở dài, đặt chuột bông qua một bên, sờ sờ eo, tính toán số thể lực còn sót lại, thở dài ôm gối đầu túm chăn bò xuống cuối giường, rúc vào lòng Ban Ngọc xoa xoa mặt hắn, ngủ.

"Đồ ngốc."

Ban Ngọc mơ màng nhét cậu sâu hơn vào lòng mình, nhíu mày lẩm bẩm, "Nam Nam... của anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play