Đến khoảng thời gian nóng nhất trong ngày, Ban Giác túm Ban Ngọc đã phơi đến mềm èo lên đẩy về chỗ Bách Nam đang chơi, "Đi tìm Bách Nam đi, anh gọi mẹ, sau đó tập trung ở đây rồi về khách sạn ăn cơm, chỉ ăn trái cây và uống nước ngọt thôi không no bụng được."
"Hả? Anh mới nói gì?" Ban Ngọc quay đầu mờ mịt nhìn anh trai, mở to đôi mắt đỏ hồng thoạt trông rất giống thiếu nữ nhà lành, khiến người ta nhìn mà muốn bắt nạt.
"Càng phơi càng ngốc ra thế này." Ban Giác thở dài ghét bỏ liếc một cái, búng trán hắn, "Đi tìm Bách Nam, rõ chưa?"
"Tìm Nam Nam?" Ban Ngọc lập tức tỉnh lại, sau đó co cẳng chạy biến, "Cuối cùng anh cũng đồng ý cho em đi tìm Nam Nam rồi? Em nói này, nam tử hán đại trượng phu là phải nhất ngôn cửu đỉnh, không được đổi ý! Nam Nam, anh tới đây!"
Ban Giác đen mặt nhìn hắn càng chạy càng xa, thâm trầm tự hỏi, "Chẳng lẽ chỗ bị bệnh trên người Tiểu Ngọc thực ra là đầu óc?"
Đánh xong một hiệp Kay tuyên bố tạm dừng, gọi mọi người đến nghỉ ngơi dưới ô che nắng. Bách Nam ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, lắc lắc cánh tay hơi nhức mỏi rồi cũng đi theo ngồi dưới tán ô.
"Cổ tay đau à?" Kay đưa nước trái cây, chỉ lên chiếc nhẫn trên ngón tay cậu, "Đeo nhẫn chơi bóng không sợ làm hỏng sao?"
"Không sợ, tôi rất tin tưởng vào chất lượng chiếc nhẫn này." Cậu nhận nước, cười trả lời, "Có điều tôi không nghĩ bóng chuyền lại khó chơi như vậy, cảm ơn mọi người hôm nay đã hướng dẫn, ừm, cả nước trái cây nữa."
"Nam, cậu không cần khách khí." Kay nhìn lướt qua cổ áo sơ mi mở hơi rộng của cậu, tới gần thấp giọng đề nghị, "Nếu cậu thích, mấy ngày tiếp theo tôi có thể dạy riêng..."
"Nam Nam!" Ban Ngọc đằng đằng sát khí bước nhanh tới, trừng mắt với Kay, "Anh vừa mới nhìn chỗ nào của Nam Nam đấy?"
"Tiểu Ngọc?" Bách Nam ngẩn người quay đầu nhìn hắn, mỉm cười, "Anh đi phơi nắng thật đấy à? Sao trông vẫn y như vậy..."
"Như vậy cái gì?" Ban Ngọc sầm sì nhìn cậu, kéo ra xa Kay hơn, căm giận nói, "Nam Nam, người này nhìn mặt đã biết là không có ý tốt, em đứng cách xa hắn một chút, hắn có làm gì em không? Đừng sợ, anh giúp em đấm hắn!"
"Anh ta không làm gì em hết, còn nữa, đừng ăn giấm lung tung." Bách Nam buồn cười bóp tay hắn, quay đầu nhìn Kay giới thiệu, "Kay, người này là chồng tôi, Ban Ngọc, chúng tôi tới đây để du lịch, hành trình rất gấp gáp nên lời mời vừa nãy của anh, tôi chỉ có thể lấy làm tiếc." Dù sao bóng chuyền gì đó cậu cũng không bao giờ muốn đánh nữa.
Ban Ngọc và Bách Nam nói chuyện không phải bằng tiếng Anh, cho nên Kay chỉ có thể hiểu đại khái là Bách Nam bị một anh chàng tóc đen xinh đẹp kéo lại, sau đó hai người thân mật trao đổi gì đó, thế rồi anh chàng xinh đẹp mới gặp đã lập tức phải chào tạm biệt...
Quỷ thật, cậu trai này quả nhiên đã kết hôn rồi, chuyện đáng tiếc hơn lại là anh chàng xinh đẹp kia cũng rất hợp khẩu vị... Thật quá chua chát.
Dù trong lòng tiếc thế nào, trên mạt Kay vẫn phải giữ vẻ trầm ổn bình tĩnh, anh ta mờ mịt nhìn lướt qua Ban Ngọc, trả lời, "Đúng là tiếc thật, chúc hai bạn có kỳ nghỉ vui vẻ, có duyên gặp lại."
Bách Nam mỉm cười xua tay, nói lời tạm biệt, "Có duyên lại gặp, hôm nay cảm ơn các bạn rất nhiều, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Hai người đi rồi, thiếu nữ tóc vàng hào hứng chạy lại gần Kay chế nhạo, "Đáng thương quá, mục tiêu vào tầm ngắm đã bị chồng người ta kéo đi mất rồi, cảm tưởng hiện tại như thế nào?"
Kay nhìn theo bóng lưng hai người nắm tay nhau đi xa, nói như đang suy tư, "Đàn ông ở nước bọn họ không lẽ ai cũng... đẹp như vậy?"
"Chắc là thế... Khoan đã, anh nhắc chuyện này làm gì? Thái độ khả nghi quá."
"Không có gì." Kay xoay người đi về khách sạn, "Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy nên suy xét đến địa điểm du lịch tiếp theo thôi."
Thiếu nữ tóc vàng cạn lời nhìn anh ta, ngửa mặt thở dài, "Nhắm đối tượng chỉ nhìn mặt, hết thuốc cứu rồi."
.
Sau khi ăn uống no nê, Bách Nam ấn Ban Ngọc lên giường lột sạch, ghé lại gần nhìn kỹ phần da lưng và trước ngực, nhíu mày, "Có đau không? Vì sao vẫn hồng như vậy nhỉ, hay là phỏng da rồi?"
"Không đau." Ban Ngọc lắc đầu, mất tự nhiên giật giật thân thể, "Nam Nam, em đánh bóng lâu như vậy tay có nhức không, trên người có đau chỗ nào không? Để anh giúp em mát xa."
"Đừng nhúc nhích." Bách Nam đè hắn lại, lấy thuốc làm dịu da bóp ra tay chà xát, xoa lên người cho hắn, "Để em bôi cái này cho, nếu không lại bị tróc da phiền lắm."
"Không cần." Ban Ngọc bị cậu sờ đến xấu hổ, đỏ mặt trốn tránh.
"Phải bôi." Bách Nam giữ chặt, nghiêm túc nói, "Phơi nắng bị thương thì không hay đâu, đừng lộn xộn, em sắp xong rồi."
Ban Ngọc thấy cậu nghiêm túc như vậy cũng không trốn tránh nữa, do dự nằm yên, "Thế, thế em bôi đi, nhẹ một chút..."
"Em sẽ chú ý." Bách Nam mỉm cười trấn an, sau đó bóp thuốc miết thật mạnh lên ngực hắn một cái.
"Á! Nam Nam! Em, em lại không ngoan!"
Gian nan xoa thuốc xong, Ban Ngọc đã đỏ lựng từ chân lên đầu. Hắn không cam lòng mặc áo vào, xụ mặt ấn Bách Nam lên giường, cũng lột sạch quần áo cậu căm giận nói, "Anh cũng phải giúp em, không được trốn!"
Bách Nam cười nhìn hắn, cực kỳ hào phóng ngoan ngoãn nằm yên, "Ừ, đến đây đi, không phải anh nói muốn giúp em mát xa à? Bôi thuốc xong rồi làm luôn."
Ban Ngọc bị chặn họng, bối rối nhìn cậu —— Vì sao cứ có cảm giác phản ứng này hơi sai sai...
Bách Nam trưng vẻ mặt vô tội rất thản nhiên để mặc hắn muốn xem gì thì xem.
Năm phút sau, Ban Ngọc chịu đựng nhiệt độ cơ thể phi mã nhanh chóng, hoàn tất công cuộc giúp Bách Nam xoa thuốc.
Mười phút sau, hơi thở Ban Ngọc rối loạn giúp Bách Nam mát xa vai xong, bắt đầu dời xuống thắt lưng và chân.
Mười lăm phút sau, Bách Nam xoay người nhìn Ban Ngọc, nhướn mày, "Suy nghĩ gì thế?"
Ban Ngọc nhăn mặt, cuối cùng không nhịn được nữa nhào lên người cậu lên án, "Nam Nam, em cố ý đúng không!"
.
Ban Giác thu bàn tay vừa gõ cửa lại, nhíu mày, "Vì sao không ai trả lời, hai đứa chạy ra ngoài chơi rồi à?"
Ánh mắt Khúc Văn Hân ái muội đảo quanh cánh cửa, kéo Ban Giác trở về, "Chắc là thế rồi, bọn Tiểu Ngọc có lẽ là đánh lẻ hưởng thụ thế giới hai người đấy. Thôi đi đi đi, con theo mẹ ra ngoài đi dạo, mẹ đã hứa phải đi mua quà cho đám dì Tô."
.
Bên trong phòng, Bách Nam chọc chọc bả vai Ban Ngọc, "Được rồi, để em dậy, phải đi tắm."
"Không." Ban Ngọc quay đầu sờ sờ vai cậu, hai mắt sáng rực lóe ánh xanh, "Chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật, vừa nãy làm... chưa đủ."
"Hả?"
"Tóm lại... anh còn muốn nữa!"
"......" Tiêu rồi, bây giờ Tiểu Ngọc không còn biết xấu hổ là gì nữa.
.
Đến bữa tối, hai người đương nhiên không xuất hiện dưới nhà hàng.
Ban Giác nhìn Khúc Văn Hân một cái, bất đắc dĩ thở dài gọi nhân viên phục vụ đưa hai phần ăn tối đến phòng Ban Ngọc, còn cố ý dặn dò một phần phải thanh đạm hơn.
Khúc Văn Hân mất tự nhiên ngồi dịch qua, lẩm bẩm, "Tân hôn mà, chuyện bình thường thôi..."
"Đúng là bình thường." Ban Giác thêm tiền tip cho nhân viên phục vụ, quay đầu nói với bà, "Thế vì sao mẹ còn gạt con nói là hai đứa đi ra ngoài chơi, suýt nữa con còn nghĩ có khi chúng nó đi lạc đường."
"Tụi nhỏ cũng đâu ngốc như thế chứ..." Khúc Văn Hân chột dạ vội nói sang chuyện khác, "Tiểu Giác, chiều nay mẹ lướt Weibo một chút mới phát hiện ra có một fan rất kỳ quặc, lúc nào cũng hỏi thăm kỹ lưỡng lịch trình của chúng ta, vào trang chính xem thì lại trống rỗng, quá khả nghi."
Ban Giác nhíu mày, "Người đó đã nói gì? Xuất hiện từ bao giờ?"
"Chỉ xuất hiện từ ngày chúng ta bắt đầu đi chơi, con từ từ đã, để mẹ mở lại cho con xem." Khúc Văn Hân thấy anh ta không truy cứu lại chuyện ban ngày mình lừa gạt nữa, vội vã bám vào đề tài mới, lấy điện thoại ra chỉ cho con trai xem mấy bình luận nhắn lại, "Mấy cái này này, con xem có khả nghi không."
Ban Giác nhận điện thoại lướt lướt, càng kéo xuống sắc mặt càng khó nhìn hơn, cuối cùng buông di động ngẫm nhĩ, gọi điện thoại cho Cố Thạc. Chờ anh ta gọi xong, Khúc Văn Hân mới ghé sát vào hỏi, "Chuyện gì vậy, có phải con hoài nghi..."
"Khó mà nói trước, kiểm tra một chút vẫn bảo đảm hơn. Hiện giờ chúng ta đang ở nước ngoài, không đưa theo vệ sĩ, nên cẩn thận." Anh ta gõ gõ bàn, tiếp tục nói, "Con sẽ điều thêm vài người chú ý quan sát động thái trên mạng, nhiều người dễ loạn, cần phải khống chế tình hình sớm."
"Vẫn là con suy nghĩ chu đáo, bây giờ độ nổi tiếng của Nam Nam quá cao." Khúc Văn Hân bị thái độ của con trai làm cho sốt ruột theo, thở dài, "Con nói xem, vì sao trên đời lúc nào cũng có những người bụng dạ khó lường như thế, cứ sống phần mình không phải tốt rồi sao, thật là."
Ban Giác rút khỏi dòng suy nghĩ, trấn an mẹ mình, "Đừng nghĩ nhiều nữa, mẹ ăn cơm đi, mấy ngày tới nên chú ý một chút."
"Ừ."
Không khí đột nhiên nặng nề hẳn, hai người yên lặng ăn bữa tối, ai cũng có suy nghĩ riêng.
Đến lúc tính tiền, Ban Giác vô tình nhìn qua máy ảnh Khúc Văn Hân đặt bên cạnh túi xách, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, đen mặt, "Mẹ, trước khi xuất phát không phải con đã dặn trong khoảng thời gian này không được lên Weibo khoe khoang sao, ảnh trên mạng ngày hôm nay là thế nào?"
Khúc Văn Hân ngẩn người, sau đó kinh hãi vớ lấy máy ảnh đi nhanh ra ngoài, "Úi da, hôm nay đi dạo nhiều mẹ mệt rồi, ha ha, mẹ đi nghỉ trước đây, Tiểu Giác cũng nghỉ sớm đi nhé, tất nhiên nếu con muốn sinh hoạt gì đó về đêm mẹ cũng không ngăn cản, tạm biệt!"
"Mẹ!"
"Mẹ không nghe thấy gì hết, ngủ ngon!"
"......"
Kỳ nghỉ này hình như còn mệt hơn cả đi làm.
Giờ cơm trưa ngày hôm sau, Cố Thạc gọi điện thoại đến, Ban Giác nhìn Khúc Văn Hân đang thảo luận lịch trình đi chơi cùng Bách Nam và Ban Ngọc, lặng lẽ đứng dậy đi ra một góc nghe máy.
"Sếp à... Oáp..." Cố Thạc thức cả đêm kiểm tra, mệt đến mức ngáp lên ngáp xuống, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn như ngày thường, "Đã điều tra ra, là IP ở nước ngoài, tôi theo dõi một chút, không tra được nội dung gì quá có ích, chỉ đành nhờ... oáp... nhờ một anh bạn hacker tương đối lợi hại dùng thủ đoạn không mấy hay ho... IP tra được hai cái, một ở trường học, một ở nhà riêng, một trong hai cái còn từng đăng nhập vào diễn đàn trường đại học của Bách Nam, tài khoản người dùng là một nghiên cứu sinh, có điều nghiên cứu sinh này đã ra nước ngoài du học rồi, ở đại học XX..."
"Dừng, cậu tỉnh táo lại đi, nói vào trọng điểm."
"Trọng điểm?" Cố Thạc dụi mắt, khô khốc nói, "Sếp, tôi kiến nghị anh nên tra xét tình hình hoạt động ở nước ngoài của Bách Bắc, nghiên cứu sinh kia từng làm gia sư tiếng Anh cho cậu ta."
Ban Giác nghe được cái tên Bách Bắc, chân mày lập tức nhíu chặt, "Cậu xác định?"
"Đương nhiên xác định! Sếp à, anh không thể hoài nghi trình độ của bạn tôi được đâu, cậu ta từng là hacker bá chủ trường học, các em gái trường bên cạnh hâm mộ hàng đàn, lũ lượt quỳ dưới quần jean ——"
"Tút —— tút ——"
"......"
Tắt máy xong, Ban Giác nhíu mày vuốt lên di động, suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Bách Đông.
Bách Đông vô cùng bất ngờ với cuộc gọi đột ngột này, sau khi bắt máy lập tức hỏi, "Ban Giác? Tìm tôi chuyện gì? Có phải Tiểu Nam làm sao..."
"Không phải." Ban Giác xoay người nhìn đài phun nước bên ngoài nhà hàng, vào thẳng chuyện chính, "Gần đây hình như Bách Bắc có vài động thái nhỏ, anh chú ý một chút. Bách Nam và Tiểu Ngọc đang đi tuần trăng mật ở XX, tôi không hy vọng bọn họ gặp phải vấn đề gì."
"Anh nói sao, Tiểu Bắc? Nó với tuần trăng mật của Tiểu Nam thì có gì mà... Khoan đã, tuần trăng mật?"
"Không sai, tuần trăng mật, hiện giờ Bách Bắc đang ở đâu? Tôi đoán cậu ta đã tra ra địa điểm Bách Nam và Tiểu Ngọc đang du lịch rồi."
Trong lòng Bách Đông giật thót một cái, nôn nóng kể, "Không xong rồi, gần đây biểu hiện của Tiểu Bắc khá tốt, nói muốn tham gia du lịch với đoàn hội gì đó, tôi đồng ý, sáng nay nó mới lên máy bay đến chỗ các anh."