Tự tay đeo vật phẩm thu hút tình duyên cho người mình thích.

Quý Liên Hoắc nhìn những hạt màu hồng ấy, chợt cảm thấy

chúng chẳng đẹp chút nào. Ngực đau không nói nên lời, Quý

Liên Hoắc mím môi, không thể tưởng tượng được cảnh một đàn

ong bướm vây quanh người kia.

Chiêu Chiêu xuất sắc thế này, họ sẽ dùng đủ thứ lời ngọt ngào,

dùng đạn bọc đường để lừa Chiêu Chiêu nhìn đến họ một cái

phải không, liệu họ có cầu xin Chiêu Chiêu ban cho chút quan

tâm một cách đáng thương giống mình không... Nghĩ rằng Chiêu

Chiêu sẽ bị người khác thèm muốn, Quý Liên Hoắc cảm thấy như

có một chuỗi dây gai mọc ra từ trong lòng, không ngừng vây lấy,

muốn bảo vệ vững chắc Chiêu Chiêu ở vị trí độc tôn của mình.

Bàn tay của Quý Liên Hoắc dừng lại bên cổ tay của người đàn

ông, đầu cúi xuống che khuất tầm nhìn của anh, cụp mắt lặng lẽ

nới lỏng nút thắt vừa siết chặt. Lẽ ra cậu không nên tìm thấy cái

vòng tay này. Không nên đeo lên cổ tay Chiêu Chiêu. Tại sao cậu

ngu ngốc như vậy?

Thiếu niên cúi đầu thật thấp như không thể nhìn rõ khóa trên

vòng tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da trên cổ tay, hơi thở

chậm rãi thêm vài phần ấm áp, từng hơi thở đều có thể cảm

nhận được.

Vương Chiêu Mưu giơ tay đợi một lúc lâu mới thấy Quý Liên

Hoắc ngẩng đầu lên, trong mắt đã mất đi vẻ vui mừng vừa rồi,

vẻ mặt lạ lùng khó tả. Rút tay lại, anh liếc nhìn tài liệu trên bàn

rồi chuyển chủ đề.

"Tối qua họp lớp, có quen bạn học mới nào không?"

"Dạ có." Quý Liên Hoắc đứng bên bàn làm việc, nói bằng giọng

khàn khàn: "Quen rất nhiều bạn."

"Tốt lắm." Vương Chiêu Mưu ngồi vào chỗ của mình, mở văn

kiện ra.

Thấy anh Chiêu Mưu bắt đầu làm việc, Quý Liên Hoắc hiểu rằng

nên đi ra rồi, nhưng cơ thể lại không muốn cử động chút nào.

Tưởng chừng như cậu vừa đi là sẽ có người nhân cơ hội chen

vào, chen vào giữa cậu và anh Chiêu Mưu, làm cho cậu dù thế

nào cũng không thể chạm vào người trước mặt được nữa.

"Em... tự đề cử làm lớp trưởng." Vẻ mặt Quý Liên Hoắc nghiêm

túc, cậu muốn ánh mắt của người đàn ông lại rơi vào mình.

Vương Chiêu Mưu nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn cậu.

Thấy anh Chiêu Mưu để ý tới mình, trong mắt còn có vẻ tán

thưởng, trái tim của Quý Liên Hoắc bỗng sống lại, như có một

con nai nhảy múa không ngừng trong đó.

"Có lẽ là do lúc tập quân sự buổi sáng được sĩ quan huấn luyện

chọn, lớp tổng cộng có bốn mươi chín người, em được bốn mươi

sáu phiếu." Quý Liên Hoắc thẳng lưng lên.

"Giỏi lắm." Vương Chiêu Mưu mỉm cười, không tiếc lời khen ngợi.

Lỗ tai thiếu niên đỏ bừng, trên mặt bắt đầu có vẻ ngượng

ngùng. Sâu trong đáy lòng Quý Liên Hoắc biết rất rõ đây chính là

điều mình mong muốn. Là sự tán thành của anh Chiêu Mưu, để

anh Chiêu Mưu thấy mình đã lớn lên, không giống như bản thân

cậu của một năm trước, chỉ là một đứa trẻ trong mắt anh Chiêu

Mưu.

"Bạn cùng phòng của cậu thì sao?" Vương Chiêu Mưu đặt hồ sơ

sang một bên, chăm chú nghe cậu kể chuyện trong trường.

"Họ đều xuất sắc, có hai người tự đề cử bí thư chi đoàn, một

người được chọn làm cán sự học tập." Quý Liên Hoắc nghiêm túc

báo cáo.

"Còn người..." Vương Chiêu Mưu không nhớ nổi tên sinh viên

đến sau Quý Liên Hoắc.

"Ngô Minh Hâm tặng đồ ăn vặt cho mọi người trước khi buổi họp

lớp bắt đầu, muốn các sinh viên khác nhớ đến mình, nhưng thầy

chủ nhiệm đến lớp trước, nhìn thấy hành vi của cậu ta, trước khi

bắt đầu chọn bí thư chi đoàn, thầy còn cười nhắc nhở mọi người

đừng há miệng mắc quai." Quý Liên Hoắc khẽ cười: "Vậy là cuối

cùng cậu ta chỉ được năm phiếu, còn chức bí thư chi đoàn lại về

tay một bạn cùng lớp khác."

Vương Chiêu Mưu gật đầu: "Đây là tầm quan trọng của hành vi

cạnh tranh công bằng."

"Dạ đúng anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc lén tiến lên một bước:

"Em nghĩ Ngô Minh Hâm là người tâm tính lệch lạc, nên em

không có ý định kết bạn với cậu ta."

"Biết chọn bạn mà chơi cũng quan trọng." Vương Chiêu Mưu

mỉm cười nhìn Quý Liên Hoắc: "Tôi tôn trọng lựa chọn của cậu."

Quý Liên Hoắc bước ra khỏi phòng làm việc với nụ cười trên môi,

vừa đi được hai bước thì nghe thấy tiếng "áu áu áu". Liếc mắt

xuống, cậu thấy Quý Đại Bảo vẫn đang ngồi ở bàn ăn, một tay

cầm chiếc thìa nhỏ chọc vào mặt bàn để phản đối. Hình như là vì

thấy cậu ra khỏi phòng làm việc nên cố gắng kêu áu áu to hơn.

Quý Liên Hoắc đi xuống lầu, nhìn thấy vỏ sủi cảo trong chén của

Quý Đại Bảo đã bị dầm nát bét. Cậu nhìn thằng nhóc với vẻ mặt

lạnh lùng, ánh mắt không chút cảm xúc.

"Nếu hôm nay con không ăn, thì nó là sẽ cơm ngày mai của con,

ngày mai không ăn thì đó là cơm ngày mốt của con." Quý Liên

Hoắc ngồi xổm trước mặt Quý Đại Bảo, ánh mắt lạnh lùng u ám:

"Cho dù vỏ sủi cảo có ôi thiu hư hỏng thì cũng phải ăn, nếu

không thì không ăn được gì nữa, hiểu không?"

Quý Đại Bảo ngơ ngác nhìn chú út nhà mình, bĩu môi tủi thân.

Quý Liên Hoắc nói xong liền đi thẳng lên lầu, để lại cho thằng

nhóc một bóng lưng nghiêm khắc. Quý Đại Bảo trơ mắt nhìn chú

út đi vào phòng, thật sự là mệnh lệnh không thể thay đổi, nó cúi

đầu nhìn vỏ sủi cảo bị chính mình dầm thành từng mảnh nát bét,

càng khó ăn hơn.

Chị Trình dọn dẹp xong nhà bếp bước ra thì thấy Quý Đại Bảo

đang đối đầu với vỏ sủi cảo, nghĩ đến chuyện xảy ra ở bàn ăn

hôm nay, chị Trình bất lực thở dài.

Quý Đại Bảo sụt sịt, buổi tối gần như là để bụng đói đi ngủ, nửa

đêm tỉnh dậy, trong bụng liên tục có tiếng "òng ọc", thì ra là

thức vì đói. Lăn lộn trên chiếc giường nhỏ, nó nhìn vầng trăng

vừa tròn vừa sáng ngoài cửa sổ, trông hệt như sủi cảo có cái

bụng to. Quý Đại Bảo thử khóc mấy tiếng nhưng thấy không ai

để ý đến mình nên lại mơ màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại lần nữa

thì trời vẫn còn tối. Nhìn ánh sáng mờ nhạt bên ngoài, mặt trời

vẫn chưa mọc, nó gặm ngón tay cho đỡ đói, thầm nghĩ nếu

không được Vương Chiêu Mưu thu nhận thì lúc này nó và chú út

sẽ phải ra chợ đầu mối mua trái cây. Ngay cả vào tháng 9, giờ

này buổi sáng trời vẫn rất lạnh, dù nó có mặc áo bông nhưng tay

và đầu thò ra ngoài vẫn lạnh.

Quý Đại Bảo cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ màu mỡ gà xinh đẹp của

mình, rồi nhìn chiếc giường nhỏ của mình, trên người còn có

chăn bông sạch sẽ mềm mại, chăn ấm áp, chân cũng ấm áp.

Nếu ở bên ngoài, nó sẽ phải đợi rất lâu mới có thể ăn bữa đầu

tiên trong ngày, một chén bột gạo, nó không dám lãng phí một

miếng, thậm chí thêm chút nước sôi vào cái chén dùng để khuấy

bột gạo là có thể uống thêm vài miếng nữa. Làm sao mà có sữa

bột cao cấp hiện nay, cùng với đủ loại đồ ăn dặm để ăn.

Chú út cũng thế, ở ngoài chỉ có thể gặm bánh bao không nhân

giá 2 hào với chén nước sôi, ông Vu cho một hộp cơm thừa, chú

út không nỡ ăn hết trong một lần, không muốn lãng phí một hạt

cơm dính trên mép hộp. Có lẽ vì chú út luôn ghi nhớ chuyện cũ,

nên sau khi nhìn thấy nó lãng phí mới giận như vậy.

Quý Đại Bảo gặm tay, càng nghĩ càng thấy đói. Nó có quyền gì

mà chê vỏ sủi cảo cơ chứ. Với nó và chú út trước khi được nhận

về đây, đây là món ngon mà họ chưa bao giờ dám mơ tưởng

đến.

Sáng sớm hôm sau, Quý Đại Bảo ngồi trên ghế trẻ em của mình,

mắt hoa lên vì đói nhưng vẫn cầm chắc thìa nhỏ của mình. Thấy

Vương Chiêu Mưu và chú út đi xuống lầu, Quý Đại Bảo liếc nhìn

vỏ sủi cảo nát nhừ đã hâm nóng trong chén, nhắm mắt lại, dùng

thìa múc, rồi cho vỏ sủi cảo nát vào miệng.

Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc im lặng nhìn Quý Đại Bảo

há miệng thật to, chọc thìa vào mũi.

"Áuuuu!" Quý Đại Bảo bịt mũi, nước mắt lập tức trào ra.

Vương Chiêu Mưu lặng lẽ lấy điện thoại ra, bật camera.

Quý Liên Hoắc nhịn cười, bước tới lau nước súp trên mũi Quý Đại

Bảo. Liếc nhìn vỏ sủi cảo nát đã hư hỏng một cái, cậu mang

chén vào bếp, đổ vỏ sủi cảo trong đó đi, nhờ chị Trình cho hai

cái sủi cảo mới vào.

Quý Đại Bảo mắt đỏ hoe che mũi, thấy được hai cái sủi cảo nóng

hổi trong chén thì rưng rưng nước mắt nhìn chú út. Biết ngay

mà, chú út vẫn còn thương mình!

Lần này Quý Đại Bảo đã rút kinh nghiệm, dù vẫn ăn cái bụng sủi

cảo tròn vo trước, nhưng lần này cũng sẽ ăn phần rìa sủi cảo

còn lại, ăn hết cả hai cái sủi cảo trước mặt Vương Chiêu Mưu và

Quý Liên Hoắc, không dám bỏ lại chút gì nữa.

Chị Trình vừa cười vừa mang sữa bột đã pha đi tới, lấy chén nhỏ

trước mặt Quý Đại Bảo đi.

"Ngày kia có một bữa tiệc tối từ thiện." Vương Chiêu Mưu đưa

mắt từ Quý Đại Bảo sang Quý Liên Hoắc: "Có thể sẽ về muộn,

đừng đợi tôi."

"Em biết rồi." Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn gật đầu, hạ quyết

tâm phải chờ được anh Chiêu Mưu về.

Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn thiếu niên trước mặt một lúc,

nhớ đến Lãnh Tu Minh đã hợp tác với tập đoàn Vương Thị tổ

chức bữa tiệc từ thiện này, ánh mắt phức tạp. Anh còn phải bảo

vệ thiếu niên ít nhất thêm một thời gian nữa. Cố gắng hết sức

cho đến khi Quý Liên Hoắc buộc phải đối mặt với nhà họ Lãnh.

Bước chân vào nhà quyền thế như rơi vào lòng biển. Tài sản

hiện tại của nhà họ Vương chỉ có hơn ba tỷ cũng đủ để cha con

anh em trở mặt thành thù, cũng may Vương Kỳ Yên có chí

hướng khác, Vương Chiêu Vân không đủ năng lực, ông Vương

tuổi cao sức yếu nên nhà họ Vương mới được ổn định như ngày

nay.

Nhưng nhà họ Lãnh thì sao? Khối tài sản mà dù ước tính thận

trọng cũng lên đến hàng chục tỷ đô la Mỹ là đủ để khiến bất cứ

ai phát điên. Lãnh Tu Minh đang ở thời kỳ đỉnh cao, kinh nghiệm

phong phú, và còn những người nhà họ Lãnh khác mà anh

không biết, họ đều có thể đang rình mò trong bóng tối.

Những gì Quý Liên Hoắc sẽ phải đối mặt sẽ khó khăn gấp trăm

lần những gì anh đã vượt qua năm đó. Tất cả những gì anh có

thể làm là bảo vệ cậu đi được xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.

"Pa pa." Quý Đại Bảo uống xong sữa bột, ngoan ngoãn đưa bình

sữa rỗng cho hai người xem. Nó không lãng phí chút nào.

Vương Chiêu Mưu bắt gặp đôi mắt to tròn ngây thơ của Quý Đại

Bảo, giấu đi suy nghĩ trong lòng. Chính vì tên sếp Lãnh không có

não này mà nhà họ Lãnh đến sớm bốn năm, khiến cho Quý Liên

Hoắc chưa kịp trưởng thành đã phải đối mặt với sài lang hổ báo.

Nếu Quý Liên Hoắc có chuyện gì thì nó cũng không thoát khỏi

trách nhiệm.

Quý Đại Bảo nhìn vào ánh mắt của Vương Chiêu Mưu, không

hiểu sao lại cảm thấy sau lưng lạnh toát.

"Pa pa?" Quý Đại Bảo chớp chớp mắt, cố tỏ ra ngoan ngoãn hết

chỗ chê. Lẽ nào anh lớn còn giận vì nó không ăn vỏ sủi cảo?

"Pa pa, ai nớp du!" Quý Đại Bảo chắp hai bàn tay nhỏ bé vào

nhau, thử bắn tim cho Vương Chiêu Mưu.

"Việc học của Đại Bảo cần phải gấp rút hơn." Vương Chiêu Mưu

vẫn giữ nét mặt như thường: "Một năm nữa sẽ phải lên mẫu

giáo."

"Anh Chiêu Mưu nói đúng." Quý Liên Hoắc đưa mắt nhìn theo sát

người kia, nghe Vương Chiêu Mưu lên tiếng là lập tức gật đầu

phụ họa.

"Bây giờ còn nhỏ, tranh thủ học thêm một ngoại ngữ." Ánh mắt

Vương Chiêu Mưu vô cùng dịu dàng.

"Anh Chiêu Mưu nói đúng." Quý Liên Hoắc cong môi, chăm chú

dùng đũa sạch gắp thức ăn cho Vương Chiêu Mưu: "Anh Chiêu

Mưu ăn thêm đi."

---

Người dịch: Bạn nghĩ Quý Đại Bảo đã tỉnh ngộ ư? Không đâu,

trong cái thân 1 tuổi rưỡi đó vẫn là linh hồn nam chính mất não

hơn 20 tuổi trước kia thôi =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play