[Chung cư Xuyên Hải, núi cao biển rộng đều ở trong tâm

trí bạn, chất lượng cao cấp, mang đến cho bạn một cuộc

sống siêu việt!]

"Ha." Ông Vương cười khẩy, đưa tờ báo cho người bạn cũ ở phía

đối diện.

Tô Kiến Thủ nhận lấy tờ báo từ tay ông Vương, liếc nhìn quảng

cáo của Chung cư Xuyên Hải.

"Đây là dự án mà dạo này Chiêu Mưu đang bận lo phải không?"

Tô Kiến Thủ xem kỹ quảng cáo rồi nói: "Quảng cáo thế này cũng

ồn ào quá, tại sao lại không thấy số điện thoại đặt nhà trước?"

"Giá nhà ở Tô Thành là bao nhiêu, chẳng lẽ nó không biết?" Ông

Vương cầm chung trà trước mặt mình lên, gạt bọt nổi trên mặt

đi: "Thế mà còn đầu tư hết số tiền tiết kiệm được vào đó, bây

giờ không bán trước chẳng qua là chưa định giá được, đến khi

tính toán xong nó mới nhận ra lợi nhuận ít ỏi, nên đành gác lại,

không dám đối mặt với thất bại."

Tô Kiến Thủ cười cười, đặt tờ báo trên tay xuống: "Thanh niên

mà, phải vấp ngã vài lần mới biết mình sai."

Người làm mang trái cây và đồ ăn nhẹ đến, trên TV đang chiếu

một đoạn quảng cáo, ông Vương nhấp một ngụm trà, nụ cười có

phần tự hào. "Nói thật với cậu, Chiêu Mưu cũng có ký hợp đồng

đánh cược với tôi, đợi thêm mười tháng nữa, nó sẽ mất rất nhiều

cổ phần của tập đoàn Vương Thị vào tay tôi, đây chính là thứ có

thể khiến nó biết đau, đến lúc đó nó sẽ khóc lóc cầu xin tôi, cậu

có tin không?"

"Tin, tất nhiên là tin!" Tô Kiến Thủ châm trà cho ông Vương:

"Anh Vương ăn muối nhiều hơn nó ăn cơm, Chiêu Mưu quá tham

vọng, cần phải kỷ luật!"

Ông Vương tự mãn uống trà: "Nếu nó muốn thắng tôi, trừ khi

giá nhà đất ở Tô Thành tăng vọt, dựa theo tình hình hiện tại,

nếu giá nhà đất có thể tăng, tôi có thể ăn cả bộ ấm trà này cho

nó xem!"

Tô Kiến Thủ và ông Vương đồng thanh cười lên, cười rất sảng

khoái.

[Tin tiếp theo, Quốc Vụ Viện đã ban hành thông báo thúc đẩy sự

phát triển bền vững và lành mạnh của ngành bất động sản, xác

định bất động sản là một trong những ngành trụ cột thúc đẩy

phát triển kinh tế quốc gia...]

Tiếng cười sảng khoái nhất thời bị cắt ngang, ông Vương hít một

hơi thật sâu, nhìn thẳng vào màn hình TV đối diện.

Tô Kiến Thủ ban đầu không có phản ứng gì, nhưng khi thấy ông

Vương đang chăm chú nhìn TV thì cũng lập tức quay lại xem bản

tin đang phát trên TV, sau cùng choáng váng. Xảy ra chuyện gì

thế!

"Anh Vương, thế này..." Tô Kiến Thủ nhìn TV mà bất lực, ông

Vương giơ tay ra hiệu cho đối phương im lặng.

[Ngành bất động sản sẽ trở thành động lực thúc đẩy phát triển

kinh tế trong nước.] TV đang phát đến lời giải thích của chuyên

gia: [Ngành bất động sản sẽ là bước đột phá, có thể thúc đẩy sự

phát triển của hàng loạt ngành như xây dựng, vật liệu xây dựng,

thép..., khiến thị trường trong nước của chúng ta trở nên sôi

động hơn.]

[Tin tiếp theo, ngành than đang bùng nổ cả về cung và cầu...]

Thấy bản tin này kết thúc, Tô Kiến Thủ nhìn ông Vương như

đang mất hồn, thận trọng hỏi: "Anh Vương, tôi chưa từng tiếp

xúc với bất động sản, trên tin tức nói thế có ý nghĩa gì?"

"Còn có nghĩa gì nữa." Ông Vương nhìn bộ đồ trà trước mặt với

vẻ mặt nặng nề: "Có chính sách hỗ trợ, bất động sản trở thành

ngành công nghiệp trụ cột của nước Hoa, giá nhà đất chắc chắn

sẽ tăng cao."

"Chiêu Mưu nó... chắc là không nghe được tin này từ đâu đó

trước rồi chứ?" Tô Kiến Thủ ngập ngừng nói: "Thật là trùng

hợp."

"Mối quan hệ của nó vẫn chưa rộng đến mức đó! Chỉ có thể nói

là vận may, mèo mù vớ cán rán thôi." Ông Vương uống một

ngụm trà thật lớn, lòng bắt đầu thấy phiền muộn.

"Về phần cá cược..." Tô Kiến Thủ nhỏ giọng nói.

"Cho dù giá nhà của Tô Thành có tăng gấp đôi thì nó vẫn không

thể đạt được con số trong thỏa thuận!" Ông Vương nói vang dội

chắc nịch: "Muốn thắng tôi à, còn khuya!"

"Thế nhưng..." Tô Kiến Thủ lo lắng nhìn ông Vương đang uống

trà: "Nghe nói Chiêu Mưu đã mua thêm ba miếng đất..."

"Phụt!" Ông Vương không nhịn được, phun hết trà ra.

Tô Kiến Thủ ngơ ngác lau nước trà trên mặt. "Chuyện này, anh

Vương không biết à?"

Ông Vương ho sặc sụa, ho lớn đến nỗi dì Tống cũng phải chạy ra

vỗ lưng cho ông. Ông Vương ho liên tục, mặt đỏ bừng, lòng

thầm than thở không thôi. Từ khi ký hợp đồng cá cược với

Vương Chiêu Mưu, ông cứ tưởng mình chắc chắn sẽ thắng, thấy

Vương Chiêu Mưu đi công tác ở Chử Thành thì lại buông lỏng

chú ý với công ty bất động sản của Vương Chiêu Mưu. Ai mà ngờ

tên nhóc này lén đấu giá thêm ba mảnh đất! Muốn giết người

mà!

"Xem ra anh Vương không khỏe." Tô Kiến Thủ liếc nhìn bộ quần

áo ướt đẫm nước trà của mình, ngượng ngùng nhìn dì Tống:

"Chị dâu, tôi xin phép đi trước."

"Đi thong thả!" Dì Tống liền đứng dậy tiễn khách ra cửa, khi

quay lại nhìn chồng thì thấy vẻ mặt ông già ủ rũ.

"Sao thế này?" Dì Tống lại gần quan tâm.

"Cũng tại thằng Vương Chiêu Mưu." Ông Vương vỗ ngực, vẻ mặt

u oán: "Cái thằng này, có khả năng sẽ lấy đi một phần cổ phần

của anh thật rồi."

"Đó là con trai của anh, có lấy thì cũng vẫn là của nhà họ

Vương." Dì Tống vuốt ngực cho bạn già: "Chiêu Mưu có thể lấy

đi cổ phần của con cáo già anh, tức là nó thông minh hơn anh,

nó nắm giữ cổ phần chẳng phải tốt hơn anh sao?"

"Anh luôn cảm thấy kỳ quái." Ông Vương suy nghĩ hồi lâu, chợt

nhận ra có vấn đề.

"Chiêu Mưu đang nắm 30% cổ phần tập đoàn Vương Thị, ban

đầu nó đòi anh đưa 10%, vậy tức là nó có ý đồ lấy 40% cổ

phần."

"40% cổ phần thì sao?" Dì Tống không hiểu.

"40% cổ phần, nó vẫn không thể có hơn 50% quyền biểu

quyết..." Ông Vương suy nghĩ một lúc rồi chợt cảnh giác. "Cổ

đông sở hữu 40% cổ phần của công ty có quyền yêu cầu giải thể

công ty!"

"Cái gì?" Dì Tống kinh ngạc thốt lên: "Chiêu Mưu không làm thế

đâu!"

Ông Vương vốn cũng nghĩ là không thể làm thế được, nhưng

không hiểu sao, ông chợt nhớ đến tuyên bố "muốn kéo sập

Vương Thị" lúc trước của Vương Chiêu Mưu, cùng với Quý Liên

Hoắc đã khiến Vương Chiêu Mưu có nhiều thay đổi kia.

"May mà anh chỉ ký 8% thôi." Ông Vương suy nghĩ, nhưng vẫn

cảm thấy bất an, cân nhắc thêm một lúc rồi đi vào phòng làm

việc.

"Hoằng Tiến, anh đi đâu đấy?" Dì Tống có chút bất an: "Anh

cũng già rồi, phải bình tĩnh đi!"

"Viết tấm séc." Ánh mắt ông Vương đầy quyết tâm.

Ông có thể dùng 100 triệu để đổi lại con gái, thì cũng có thể

dùng 100 triệu để đổi lại đứa con trai có năng lực nhất của mình.

×××

Quý Liên Hoắc cả ngày không về biệt thự, Vương Chiêu Mưu ăn

cơm một mình, luôn cảm thấy bên cạnh mình hơi trống trải. Suy

nghĩ một lúc, anh đặt Quý Đại Bảo ngồi cạnh mình.

Quý Đại Bảo ngồi trên ghế trẻ em, bắt đầu học cách cầm thìa

múc sủi cảo trong chén. Sủi cảo rất trơn không dễ múc, Quý Đại

Bảo dùng thìa đẩy sủi cảo lên miệng, "áu" một tiếng, cắn vào cái

bụng to của sủi cảo, nước nhân thơm ngon bên trong trào ra bắn

tung tóe một nửa khuôn mặt của nó. Quý Đại Bảo dùng đôi tay

nhỏ bé lau mắt, cúi đầu tiếp tục ăn sủi cảo, ăn hết cái bụng to

phình của sủi cảo, chỉ để lại phần rìa sủi cảo toàn bột.

"Trình Trình! Một cái cảo cảo!" Quý Đại Bảo ăn xong một miếng

liền giơ tay lên nhìn chị Trình.

Chị Trình liền bổ sung thêm một cái sủi cảo cho thằng nhóc. Quý

Đại Bảo cúi đầu thổi sủi cảo đang bốc khói, lần này thì trực tiếp

múc phần nhân sủi cảo ra, chỉ ăn nhân chứ không ăn vỏ sủi cảo.

Thấy Quý Đại Bảo ăn xong thì vào đứng trong xe tập đi chợp

mắt, Vương Chiêu Mưu bảo chị Trình giữ lại tất cả vỏ sủi cảo và

rìa sủi cảo trong chén của nó, cho vào tủ lạnh.

Ngày hôm sau Quý Liên Hoắc về ăn cơm đúng giờ, tắm rửa

trước rồi để nguyên mái tóc ướt ngồi vào bàn ăn. Như đã lâu

không gặp Vương Chiêu Mưu, cậu vừa ăn từng miếng lớn vừa

dán mắt nhìn chằm chằm vào anh, khóe miệng cũng không tự

chủ cong lên.

Vương Chiêu Mưu bình tĩnh liếc nhìn cái áo tay lưng màu trắng

ướt đẫm nước của Quý Liên Hoắc, vóc dáng bên dưới lớp vải

thấp thoáng, vải bị ướt dính vào cơ thể khiến các đường nét cơ

bắp lộ rõ.

"Oa, oa oa!" Quý Đại Bảo uống hết nửa chai sữa bột, đang mong

đợi đồ ăn dặm của mình, nhưng đợi một lúc lâu mới thấy thứ

được đưa lên là vỏ sủi cảo! Sao lại như thế!

Quý Đại Bảo "oa oa oa" phản đối liên hồi, Quý Liên Hoắc nghe

thấy liền quay lại nhìn đứa cháu đã lâu không gặp.

"Pa pa!" Quý Đại Bảo bực bội chỉ vào cái chén nhỏ của mình:

"Hu hu hu!"

Quý Liên Hoắc liếc một cái, toàn là vỏ sủi cảo.

"Trình Trình!" Quý Đại Bảo ra vẻ tủi thân gọi chị Trình.

Chị Trình bước nhanh tới, thấy vỏ sủi cảo trong chén của Quý

Đại Bảo và ánh mắt dò hỏi của thiếu niên, ngượng ngùng nhìn

Vương Chiêu Mưu. "Đây là ý của cậu chủ."

"Ử?" Quý Đại Bảo nhìn Vương Chiêu Mưu ở ghế chính với vẻ khó

tin. Anh lớn làm sao thế, sao lại cho Đại Bảo yêu dấu ăn vỏ sủi

cảo!

"Đây là phần sủi cảo hôm qua ăn còn sót lại." Vương Chiêu Mưu

mỉm cười: "Không được lãng phí."

Quý Liên Hoắc nhìn những vết răng nhỏ không đều nhau trên rìa

sủi cảo thì hiểu ngay.

"Ai dạy con chỉ ăn nhân mà không ăn vỏ sủi cảo?" Quý Liên Hoắc

cau mày mắng Quý Đại Bảo một cách nghiêm khắc: "Như vậy là

lãng phí lương thực, hiểu không!"

Quý Đại Bảo bĩu môi, dùng thìa nhỏ chọc vỏ sủi cảo mà không

vui vẻ gì.

"Ăn đi." Quý Liên Hoắc nghiêm mặt. Thằng nhóc này chỉ trong

chớp mắt đã quên đi những ngày tháng vất vả trong quá khứ,

vài ngày sống cuộc sống thoải mái đã học được cách lãng phí đồ

ăn.

"Khôn ăm." Quý Đại Bảo chán ghét nhìn vỏ sủi cảo trong chén.

Là người ai lại ăn cái này.

Mắt Quý Liên Hoắc tối lại, cậu giật lấy bình sữa của Quý Đại Bảo,

quay sang nhìn chị Trình. "Chị Trình, Quý Đại Bảo có xin ăn gì

cũng đừng đưa cho nó."

"Ầy, được." Chị Trình nhìn thằng nhóc bằng ánh mắt tội nghiệp.

Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc đổ hết sữa bột trong bình

của Quý Đại Bảo vào chén của mình, trộn với cơm, rửa sạch bình

sữa rỗng rồi đặt lại vào chỗ cũ, không để sót một giọt nào.

Quý Đại Bảo bĩu môi dùng thìa chọc vỏ sủi cảo, cứng đầu quyết

không ăn.

Quý Liên Hoắc dọn sạch bình sữa xong quay lại, cúi đầu ăn món

cơm ngâm sữa bột lạ lùng của mình.

Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc nhạy cảm nhận ra ánh mắt của anh, ngẩng đầu

lên, ngơ ngác nhìn người trước mặt.

Vương Chiêu Mưu mỉm cười giơ tay lên, dùng đầu ngón tay lau

vệt trắng trên môi cậu.

Hai tai Quý Liên Hoắc lập tức đỏ bừng, cậu vô thức liếm liếm nơi

anh vừa chạm vào. Nhận ra mình đã làm gì, hai má Quý Liên

Hoắc lại nhanh chóng đỏ ửng lên, cúi đầu không dám nhìn người

kia nữa. Thế mà mình lại đi liếm chỗ mà anh Chiêu Mưu vừa

chạm vào!

Ăn tối xong, Quý Đại Bảo tiếp tục dùng thìa chọc vỏ sủi cảo với

vẻ bất mãn, nhìn chú út phớt lờ mình, chỉ lo cùng Vương Chiêu

Mưu ra ngồi trên sô pha trong phòng khách, lấy ra một bộ bài.

"Anh Chiêu Mưu, em học được một ít ảo thuật." Quý Liên Hoắc

lấy hết can đảm, đưa bộ bài trong tay ra cho Vương Chiêu Mưu

xem.

"Vậy à?" Vương Chiêu Mưu ngồi đối diện cậu, khóe môi hơi cong

lên, tư thế tự nhiên.

Nghe vậy, Quý Liên Hoắc lại đỏ tai, lấy bài trong hộp ra, xào bài

Cardistry trước mặt Vương Chiêu Mưu. Những ngón tay của thiếu

niên khéo léo đến không ngờ, lá bài bay lên bay xuống khiến

người xem phải choáng váng. Như con công nhỏ khoe bộ lông

đuôi, sau khi biểu diễn xong, Quý Liên Hoắc bày bài poker ra

trước mặt Vương Chiêu Mưu, đôi mắt đen láy nhìn anh.

"Anh Chiêu Mưu, anh chọn một lá đi."

Vương Chiêu Mưu mỉm cười, chọn ra quân 7 bích từ xấp bài.

"Anh Chiêu Mưu nhớ nó nhé." Quý Liên Hoắc không nhìn bài mà

nhét lại vào bộ bài, sau đó xào bài lại, đảo hết thứ tự bộ bài, sau

đó lại đặt trước mặt Vương Chiêu Mưu rồi lật lá bài đầu tiên.

"Anh Chiêu Mưu mới chọn lá này phải không?" Quý Liên Hoắc chỉ

vào quân 9 cơ vừa lật ra.

Vương Chiêu Mưu mỉm cười lắc đầu.

"Không phải cái này thì là cái cuối cùng." Quý Liên Hoắc lấy lá

bài cuối cùng, mở ra trước mặt Vương Chiêu Mưu.

Liếc nhìn lá Q rô trước mắt, Vương Chiêu Mưu ngước lên nhìn

Quý Liên Hoắc rồi lại lắc đầu.

"Ừm?" Quý Liên Hoắc ngơ ngác, chợt như nhìn thấy gì đó rồi

bừng tỉnh. "Em biết nó đã đi đâu rồi."

Quý Liên Hoắc đứng dậy tiến lại gần Vương Chiêu Mưu từng

chút một, lén hít lấy mùi hương của anh, một bàn tay luồn sau

cổ áo Vương Chiêu Mưu, nhanh chóng lắc một cái, lấy ra một lá

bài đưa ra trước mặt anh. "Thật là nghịch ngợm."

Nhìn lá 7 bích trong tay Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu

nhướng mày. Thiếu niên cầm lá bài, nhét vào bộ bài rồi ném

tung lên trên, những lá bài rơi xuống tán loạn, Quý Liên Hoắc cử

động ngón tay một cái, một đóa hồng đỏ chợt hiện ra trong tay

thiếu niên.

"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc đỏ mặt, đưa hoa hồng ra.

Vương Chiêu Mưu khẽ cười, trong mắt cũng lóe lên một chút vui

vẻ, giơ tay nhận lấy hoa hồng trong tay cậu.

Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt một tay

cầm hoa hồng, áo sơ mi đen, bàn tay trắng và hoa hồng đỏ tươi

đẹp đến nghẹt thở.

"Cảm ơn." Vương Chiêu Mưu nhìn cậu, mỉm cười nói.

"Không, không có gì." Quý Liên Hoắc nhìn theo Vương Chiêu

Mưu đứng lên, cầm hoa hồng đi về phòng làm việc.

Quý Liên Hoắc ngẩn ngơ, không kìm được nụ cười, nhìn những

quân bài trên sàn rồi cúi xuống nhặt lên với nụ cười rạng rỡ. Sau

khi nhặt hết bài lên, Quý Liên Hoắc đếm lại thì thấy vẫn còn

thiếu một quân bài, cậu cúi người xuống nhìn phía dưới sô pha,

ngoài lá bài ra còn bất ngờ nhìn thấy một vật khác.

Một chiếc vòng tay có hạt màu hồng. Vừa rồi tại bàn ăn, Quý

Liên Hoắc đã thoáng thấy một chuỗi hạt trên cổ tay anh Chiêu

Mưu, chỉ có điều nó lại ở dưới ống tay áo sơ mi đen nên không

nhìn rõ. Thì ra đó là một chuỗi hạt như thế này.

Quý Liên Hoắc cẩn thận lau sạch chuỗi hạt rồi lên lầu gõ cửa

phòng làm việc.

"Sao thế?" Vương Chiêu Mưu vừa mở hồ sơ ra thì nghe tiếng gõ

cửa.

"Anh Chiêu Mưu, vừa rồi anh đeo." Quý Liên Hoắc đưa một cánh

tay vào, bàn tay cầm chiếc vòng màu hồng.

Vương Chiêu Mưu liếc xuống cổ tay thì nhận ra cái vòng tay thu

hút tình duyên của đội trưởng Lý xin cho mình đã rơi mất.

"Vào đi." Vương Chiêu Mưu cởi cúc áo tay sơ mi, xăn ống tay áo

lên. Quý Liên Hoắc bước vào phòng làm việc thì thấy người kia

đưa tay ra, ánh mắt ôn hòa. "Đeo nó vào giúp tôi."

Quý Liên Hoắc kìm nén niềm vui, đeo chuỗi hạt vào cổ tay cho

anh, cố gắng thắt khóa chặt vào. "Anh Chiêu Mưu, chuỗi hạt này

đẹp lắm."

"Vậy à?" Vương Chiêu Mưu liếc nhìn chuỗi hạt, rồi đôi mắt biết

cười lướt nhìn vẻ mặt vui sướng của thiếu niên. "Cái này là của

thầy Chu đưa."

"Thầy phong thủy đó đưa?" Quý Liên Hoắc đầy vẻ tò mò: "Nó có

tác dụng gì đặc biệt sao?"

Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên đang chăm chú thắt chặt vòng

tay lên cổ tay mình, mỉm cười. "Nghe nói nó có tác dụng đặc

biệt."

"Thu hút tình duyên."

Tay Quý Liên Hoắc chợt khựng lại, khóe miệng đang cong lên hạ

xuống từng chút một.

---

Người dịch:

Logic của sếp Vương: không còn Vương Thị thì làm gì có chuyện

trời lạnh Vương Thị phá sản nữa =)))

Logic của ông Vương: tất nhiên là ném chi phiếu vào mặt hồ ly

tinh Quý =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play