"Bữa tiệc từ thiện Giúp hồi sinh nông thôn do tập đoàn Vương

Thị tổ chức đã chính thức bắt đầu, hàng trăm nhà hảo tâm ở Tô

Thành đã đến dự!" Phóng viên nhiệt tình đưa tin về sự kiện

hoành tráng, máy quay di chuyển đến thảm đỏ bên ngoài địa

điểm tổ chức tiệc, những chiếc xe sang liên tục dừng lại, các cặp

vợ chồng đại gia của Tô Thành bước lên thảm đỏ.

Vương Chiêu Mưu đích thân ra chào khách, bắt tay từng người.

"Tổng giám đốc Vương, tôi vừa nhận được lời mời là lập tức

không do dự cho lùi cuộc họp hôm nay, cùng vợ tôi đến dự đây."

Người tới nở nụ cười rạng rỡ, liếc nhìn các phương tiện truyền

thông thanh thế rầm rộ bên cạnh thì càng cười tươi rói.

"Tôi rất biết ơn hai vị đã đến." Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn

người vợ của đại gia: "Mấy ngày không gặp mà bà đây lại xinh

đẹp hơn rồi."

"Đã bốn mươi năm mươi cả rồi." Vợ của đại gia cười không khép

miệng được.

"Còn đây là..." Vị đại gia nhìn sang người đàn ông lai đẹp trai

bên cạnh Vương Chiêu Mưu.

"Đây là người nhà họ Lãnh, Lãnh Tu Minh." Vương Chiêu Mưu

giới thiệu ngắn gọn với ông ta: "Nhà họ Lãnh có tài sản ở Mỹ và

Ấn, anh Lãnh Tu Minh đây đến Tô Thành lần này để tìm hiểu

phong tục tập quán địa phương."

"Ồ, quả đúng là anh hùng xuất thiếu niên." Đại gia nể mặt

Vương Chiêu Mưu, bắt tay với Lãnh Tu Minh.

"Hân hạnh." Lãnh Tu Minh nở nụ cười hoàn hảo, làm người ta

không bới móc được gì.

Nhìn đôi vợ chồng đại gia bước vào tiệc, Lãnh Tu Minh vừa cười

vừa nhìn Vương Chiêu Mưu. "Tổng giám đốc Vương, tôi đến đây

là để tìm hiểu phong tục tập quán địa phương à?"

"Lẽ nào muốn tôi nói rằng anh đến đây để đầu tư?" Vương Chiêu

Mưu bình tĩnh nhìn Lãnh Tu Minh: "Đừng quên, tiền đầu tư của

anh là thuộc về Vương Thị."

Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ, nhìn người đàn ông trước mặt, nụ

cười vẫn y nguyên: "Đó là điều đương nhiên."

Sau khi tiếp đón các vị khách quan trọng ngoài cửa, Vương

Chiêu Mưu dẫn Lãnh Tu Minh vào tiệc. Khi bữa tiệc bắt đầu, sau

khi được người dẫn chương trình mời, anh lên sân khấu nói ngắn

gọn chủ đề của bữa tiệc, cảm ơn mọi người đã tham gia. Bước

ra sân khấu trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, các em trong cô nhi

viện Tô Thành biểu diễn tiết mục đầu tiên. Vương Chiêu Mưu và

Lãnh Tu Minh ngồi chung bàn, Lãnh Tu Minh chậm rãi nghiêng

người, nói vào tai Vương Chiêu Mưu.

"Có vẻ như anh rất thành thạo trong tình huống này."

"Không có năng lực thì không mua dây buộc mình." Vương Chiêu

Mưu mặt vô cảm nhìn các em nhỏ trên sân khấu hát đồng ca.

Giọng hát của bọn trẻ tựa như âm thanh của tự nhiên, những

đôi mắt ngây thơ là thứ dễ làm người ta cảm động nhất. Vương

Chiêu Mưu nhìn một lúc, không hiểu sao đôi mắt trong trẻo của

một thiếu niên lóe lên trước mắt anh.

"Tập đoàn Vương Thị quyên góp 10 triệu cho cô nhi viện Tô

Thành để xây dựng lại cô nhi viện, mang lại cuộc sống tốt đẹp

hơn cho các em ở đây..." MC dẫn dắt câu chuyện: "Đa số trong

những đứa trẻ này đến từ các làng và thị trấn xung quanh Tô

Thành, do đường sá không thuận tiện, vận chuyển hoa màu

không thông suốt, hoàn cảnh ở miền quê quanh Tô Thành rất

khó khăn, thu nhập bình quân đầu người hàng tháng của dân

làng chưa đến 220 tệ, đáp lại lời kêu gọi của chính quyền Tô

Thành..."

Trên sân khấu, MC tràn đầy cảm xúc, Lãnh Tu Minh lại nghiêng

người, mỉm cười nhìn người bên cạnh. "Anh quyên góp hết mười

triệu?"

Vương Chiêu Mưu không đáp, giơ tay ra hiệu im lặng.

Sau bài phát biểu lãnh đạo và tiếng hát của ca sĩ nổi tiếng, vòng

gây quỹ đầu tiên bắt đầu. Những món đồ được bán đấu giá

không hẳn là rất quý giá, nhưng là nhân danh từ thiện, giá đấu

cứ tăng lên liên tục, trong những trường hợp thế này, dù có

nhiều bên cạnh tranh giá cũng không khơi dậy lửa giận trong

lòng nhau. Sau vòng đấu giá từ thiện đầu tiên, toàn bộ 12 món

hàng đã được bán hết, thu về tổng cộng hơn 30 triệu, đây đã là

một kết quả rất tốt.

Ngay sau đó, tổ chức từ thiện tiếp nhận quyên góp lên sân khấu,

sau khi họ trình bày về một số dự án từ thiện của mình, lại có

một màn khiêu vũ khác, tiếp theo là vòng gây quỹ từ thiện thứ

hai. Vòng gây quỹ này không dành cho các cá nhân như phiên

đấu giá trước, đây là lúc các tập thể ra mặt, đồng thời họ cũng

đã đánh tiếng với ban tổ chức từ trước, đại diện của các công ty

liên tục lên sân khấu một cách có trật tự, giơ bảng tượng trưng

cho số tiền quyên góp, sẵn tiện quảng bá hình ảnh công ty mình.

Vòng gây quỹ này toàn là đại gia, với hơn 50 công ty tham gia,

huy động được tổng số tiền hơn 120 triệu, được coi là một thành

công lớn.

Sau khi công ty cuối cùng trình bày, Vương Chiêu Mưu thấy Lãnh

Tu Minh ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy bước lên sân khấu. Gã

cũng mang theo bảng ghi số tiền quyên góp, chẳng qua là không

báo trước với ban tổ chức.

Vương Chiêu Mưu vẫn ngồi vững vàng, anh đã biết trước gã sẽ

có thủ đoạn này. Lãnh Tu Minh lợi dụng anh để làm quen với các

thế lực thương nghiệp trong Tô Thành thôi là chưa đủ, gã còn

muốn thể hiện thực lực tài chính hùng hậu của nhà họ Lãnh, để

có thể dễ dàng đi lại ở Tô Thành.

"Xin chào, tôi là Lãnh Tu Minh, đại diện cho Công ty Nhật Hoa

của Mỹ và Công ty Thuốc lá Haisco của Ấn dưới trướng nhà họ

Lãnh, quyên 100 triệu tệ cho Giúp hồi sinh nông thôn Tô Thành."

Một người đẹp mang bảng lên, Lãnh Tu Minh đứng đằng sau tấm

bảng ghi số tiền quyên góp 100 triệu, nở nụ cười hoàn hảo.

"100 triệu?!"

"Công ty của Mỹ?"

Dưới khán đài xôn xao hẳn lên, giới truyền thông không thể bỏ

qua cơ hội này, đua nhau chụp hình từ mọi góc độ.

Vương Chiêu Mưu ngồi dưới khán đài với vẻ mặt thờ ơ, anh biết

rất rõ đối phương chỉ lấy ra 100 triệu là để không vượt quá số

tiền quyên góp mà toàn bộ các công ty ở Tô Thành vừa quyên

góp được. Nói cách khác, 100 triệu là vừa phải, không những thể

hiện nguồn tài chính vững mạnh mà còn không làm mất lòng các

doanh nghiệp của Tô Thành. Mục đích của Lãnh Tu Minh đã đạt

được, sau khi quy trình quyên góp kết thúc, các doanh nhân giàu

có tiếp tục tìm đến chỗ Lãnh Tu Minh trò chuyện, cười đùa vui

vẻ.

Vương Chiêu Mưu ngồi yên một bên, lắc nhẹ ly sâm panh trên

tay, ánh mắt thản nhiên như không.

"Hình như cậu vừa bị lợi dụng." Một người phụ nữ trung niên

ngồi gần chỗ của Vương Chiêu Mưu, cũng cầm một ly sâm panh

trên tay, kết hợp với chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay lóe lên

ánh sáng lấp lánh.

"Mối quan hệ hợp tác dựa trên cơ sở lợi dụng lẫn nhau." Vương

Chiêu Mưu liếc nhìn quý phụ trước mặt, không cần nhìn lâu, anh

đã biết đây chính là người mà trợ lý của mình từng gặp trong

khách sạn.

Cũng là người nhà họ Lãnh.

"Cậu khá tỉnh táo nhỉ." Bà ta dùng ly rượu che miệng cười: "Lãnh

Tu Minh là cháu trai của tôi."

"Xin chào." Vương Chiêu Mưu gật đầu lịch sự.

"Cháu trai của tôi ngoại hình khá xuất sắc, tính tình cũng kiêu

ngạo, khi ở nước ngoài lúc nào cũng có một đám người vây

quanh, nhưng lại không để mắt đến bất kỳ ai." Người phụ nữ

trung niên nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt với vẻ hứng

thú. "Nhưng sau khi gặp cậu, nó lại hết lời khen ngợi."

Vương Chiêu Mưu mỉm cười, không đáp.

Người phụ nữ trung niên nhìn xuống chiếc vòng trên cổ tay

Vương Chiêu Mưu, mỉm cười vui vẻ: "Chiếc vòng tay này không

phải là thứ mà cậu nên đeo với độ tuổi và giá trị của mình."

Vương Chiêu Mưu giơ tay lên, liếc nhìn vòng tay thu hút tình

duyên trên cổ tay, cười qua loa: "Người bên dưới tặng, giúp tăng

vận may."

"Vậy sao?" Bà ta nâng tay, nhấp một ngụm sâm panh đầy vẻ ẩn

ý.

Đêm đã khuya, Lãnh Tu Minh đã trao đổi danh thiếp với hơn ba

mươi người. Thấy trời đã khuya, trong hội trường chỉ còn lại

nhân viên, Lãnh Tu Minh mệt mỏi ngồi xuống cạnh Vương Chiêu

Mưu, thở một hơi dài.

"Tu Minh, cô phải đi đây." Người phụ nữ trung niên cũng có vẻ

hơi buồn ngủ, duyên dáng đứng dậy.

"Con đưa cô ra xe." Lãnh Tu Minh liền đứng dậy đưa bà ta ra

ngoài, bà ta vỗ nhẹ vào mu bàn tay Lãnh Tu Minh ra hiệu cho

cháu trai quay lại.

"Tổng giám đốc Vương này, đang đeo một chuỗi thạch anh dâu

tây thu hút tình duyên trên tay đấy." Người phụ nữ trung niên

mỉm cười đầy ẩn ý: "Đừng đến muộn, nếu không sẽ có người

vào trước."

Lãnh Tu Minh cười vui vẻ, quay người bước nhanh vào hội

trường thì gặp Vương Chiêu Mưu đang đi ra.

"Tổng giám đốc Vương, hôm nay rất cảm ơn anh giúp đỡ."

"Đôi bên cùng có lợi." Vương Chiêu Mưu bước ra khỏi phòng tiệc,

hít thở không khí trong lành se lạnh bên ngoài.

Hôm nay trời đã khuya, Vương Chiêu Mưu đang định gọi tài xế

thì Lãnh Tu Minh bước tới, vừa cười vừa ra hiệu về phía chiếc xe

sang đậu bên đường.

"Không biết tôi có hân hạnh được đưa tổng giám đốc Vương về

không?"

"Không cần." Vương Chiêu Mưu mỉm cười: "Tài xế của tôi sắp

đến."

Lãnh Tu Minh không nói gì, chỉ đứng bên cạnh Vương Chiêu

Mưu, lặng lẽ chờ đợi cùng Vương Chiêu Mưu, thỉnh thoảng lại

ngước mắt lên nhìn bầu trời sáng trăng ít sao.

"Vẫn là trăng quê sáng." Lãnh Tu Minh nhìn bầu trời đêm, cảm

thán.

Vương Chiêu Mưu khẽ cười, tự hỏi con lai thì có bao nhiêu cái

quê hương.

Tài xế đến rất đúng lúc, Vương Chiêu Mưu tạm biệt Lãnh Tu

Minh rồi lên xe. Tài xế lái xe được nửa đường, liên tục nhìn vào

gương chiếu hậu, không thể không nhắc nhở Vương Chiêu Mưu

đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Sếp à, phía sau có một chiếc xe cứ theo chúng ta."

Vương Chiêu Mưu mở mắt, bảo tài xế dừng lại, tài xế liếc nhìn

gương chiếu hậu, cảm thấy có gì đó không ổn: "Sếp, bên kia

cũng dừng lại."

Vương Chiêu Mưu xuống xe là thấy ngay chiếc xe đi theo phía

sau mình, là xe của Lãnh Tu Minh.

Thấy Vương Chiêu Mưu xuống xe, Lãnh Tu Minh cũng nhanh

chóng xuống xe, cười giải thích: "Đêm khuya rồi, tôi sợ không an

toàn."

"Đây không phải Mỹ, cũng không phải Ấn." Vương Chiêu Mưu

lịch sự mỉm cười: "Đây là nước Hoa, buổi tối không nguy hiểm

như anh nghĩ."

"Nhưng cha mẹ tôi đã dạy tôi từ khi còn nhỏ rằng phải cư xử

như một quý ông." Lãnh Tu Minh cười rất thoải mái, khuôn mặt

đẹp trai lai giữa hai chủng tộc của gã rất dễ khiến người đối diện

cảm động: "Để tôi đưa anh đến gần nhà, tôi hứa sẽ đi ngay lập

tức."

Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, anh đã từ chối hai lần rồi,

nếu còn từ chối thì có vẻ hơi đáng nghi, vị trí nhà của anh cũng

không phải là bí mật, chỉ cần kiểm tra, đối phương nhất định sẽ

tìm ra. Có lẽ anh có thể nhân cơ hội quan sát trạng thái của

Lãnh Tu Minh, đoán xem đối phương đã tìm được đến bước nào.

Vương Chiêu Mưu nhìn thời gian, thấy đã khuya, xác định Quý

Liên Hoắc có lẽ đã đi ngủ.

"Tùy anh." Vương Chiêu Mưu quay người lên xe, tài xế tiếp tục

lái về hướng biệt thự, dừng lại trước cổng biệt thự.

Vương Chiêu Mưu xuống xe, nhìn về chiếc xe đang dừng phía

sau, Lãnh Tu Minh mở cửa ra, bước nhanh tới. Vương Chiêu Mưu

chú ý quan sát vẻ mặt của Lãnh Tu Minh, có vẻ vẫn giống như

trước, tươi cười như gió xuân, không hề lộ ra vẻ kinh ngạc hay

nghi ngờ.

"Đây là nhà của anh?" Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ nhìn biệt thự:

"Thật độc đáo."

Vương Chiêu Mưu đã xác định đối phương vẫn chưa tìm đến gần

đây. Hoặc không thì là do kỹ năng diễn xuất của Lãnh Tu Minh

quá tốt, ít nhất có thể sánh ngang với các ngôi sao điện ảnh.

"Cũng được." Vương Chiêu Mưu lịch sự gật đầu: "Tạm biệt, chúc

ngủ ngon."

"Chúc anh có giấc mơ đẹp." Lãnh Tu Minh chớp mắt cười, quay

người trở lại xe của mình, nhìn Vương Chiêu Mưu đi vào biệt thự

rồi mới bảo tài xế quay đầu xe.

Quý Liên Hoắc đứng trước cửa sổ, sững sờ chứng kiến cảnh

tượng bên ngoài cửa sổ.

Người đưa anh Chiêu Mưu về là ai?

Quý Liên Hoắc đưa mắt dõi theo người đàn ông xa lạ ra ngoài

biệt thự. Gã có mái tóc nâu hơi xoăn, mặc bộ vest màu xanh

đậm trông rất cao cấp, gã còn có một chiếc xe hơi mà cậu không

thể gọi tên, vừa rồi gã bước ra khỏi ghế sau, chứng tỏ gã cũng

có một tài xế. Tất cả những điều này chứng tỏ mức độ giàu có

và địa vị của gã đàn ông này có thể ngang ngửa với anh Chiêu

Mưu. Quý Liên Hoắc áp vào kính cửa sổ, nhìn chằm chằm vào tư

thế của người đàn ông, có thể nhìn thấy thấp thoáng khuôn mặt

của gã. Người kia có vẻ còn rất trẻ.

Trái tim Quý Liên Hoắc chậm rãi trĩu xuống, cậu chạy tới cửa,

nhưng lại không đủ dũng khí xoay tay nắm. Mình đi ra rồi nói gì?

Anh Chiêu Mưu sẽ giới thiệu mình như thế nào? Bạn, em trai?

Bản thân mình đã hủy hoại danh tiếng của anh Chiêu Mưu trong

công ty rồi, nếu người đó là bạn mới của anh Chiêu Mưu thì sao,

chẳng phải mình đi ra sẽ có vẻ cố ý quá hay sao? Trong lòng

Quý Liên Hoắc rối bời, dù có giằng xé thế nào cũng không tìm

được manh mối.

Tay nắm cửa trong tay chợt xoay, Quý Liên Hoắc ngước mắt,

thấy Vương Chiêu Mưu đang đứng trước cửa.

Vương Chiêu Mưu sửng sốt một lát, vô thức nhìn về phía cổng

chính biệt thự thì thấy xe của Lãnh Tu Minh đã quay đầu chạy đi

khoảng mười mét. Anh bước nhanh vào rồi đóng cửa lại sau

lưng.

Nhìn thiếu niên trước mặt, Vương Chiêu Mưu hạ giọng, vội kéo

rèm phòng khách: "Sao cậu còn chưa ngủ?"

"Em, chờ anh." Quý Liên Hoắc cúi đầu, như thể đã làm sai điều

gì, trong lòng dâng lên cảm giác chua chát.

"Không cần chờ tôi, ngày mai cậu còn phải tập quân sự." Vương

Chiêu Mưu quay lại nhìn Quý Liên Hoắc, thấy cậu mang ly nước

ra bàn phòng khách, rồi lặng lẽ lấy dép, ngước mắt chờ đợi anh.

Đôi mắt thiếu niên đen láy ẩm ướt, toát ra vẻ chân thành và

trung thành sâu sắc dưới ánh đèn phụ màu cam trong phòng

khách, như một chú cún cỡ lớn không biết mình đã làm sai điều

gì khiến chủ nhân của nó phải phớt lờ, chỉ muốn cố gắng thêm

để làm hài lòng chủ nhân. Cũng có hơi lo sợ chủ nhân sẽ bỏ rơi

mình.

Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc rồi cởi áo khoác ra, nhanh

chóng được Quý Liên Hoắc đón lấy rồi treo lên móc. Sau khi xỏ

dép vào, trong ánh mắt mong chờ của thiếu niên, anh uống một

hớp nước do cậu rót, nhiệt độ vừa phải.

"Trễ quá rồi." Vương Chiêu Mưu đưa tay xoa đầu Quý Liên Hoắc,

dịu giọng nói: "Ngủ đi."

"Dạ anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc quay người định đi lên lầu

thì chợt nghe phía sau có tiếng gọi "Liên Hoắc", cậu quay lại thì

thấy Vương Chiêu Mưu đi tới, giơ cổ tay về phía mình.

"Tháo cái này ra đi."

Mắt Quý Liên Hoắc chợt sáng lên, cậu giơ cả hai tay lên cùng

làm, thấy khóa vòng kéo mãi không ra thì chỉ muốn dùng răng

cắn đứt cái vòng thu hút tình duyên xấu xa của anh Chiêu Mưu.

"Đừng vội." Vương Chiêu Mưu thấy vầng trán thiếu niên đẫm mồ

hôi, dùng cả hai tay mới tháo được cái vòng ra.

"Anh Chiêu Mưu, tháo ra rồi!" Quý Liên Hoắc vui mừng đưa vòng

cho Vương Chiêu Mưu xem.

"Tặng cậu." Vương Chiêu Mưu giơ tay xoa xoa cổ tay mình: "Cậu

muốn làm gì nó cũng được."

"Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc vui mừng muốn lập tức

quẫy cái đuôi to lớn, nắm chặt cái vòng trong tay, bắt đầu nghĩ

cách ném nó đi một nơi không ai biết được.

×××

Sau một đêm ngon giấc, sáng sớm Vương Chiêu Mưu vừa xuống

lầu đã thấy chị Trình đang nhìn ra ngoài. Anh cũng nhìn sang,

bất ngờ lại thấy Lãnh Tu Minh đang tựa lưng vào xe ngoài biệt

thự.

Quý Liên Hoắc vừa ra khỏi phòng đã thấy anh Chiêu Mưu đang

nhìn ra ngoài, cậu tò mò bước nhanh xuống lầu, nhìn theo ánh

mắt của anh Chiêu Mưu, thấy ngay gã đàn ông đã tiễn anh

Chiêu Mưu về đêm qua đang đứng ở cổng biệt thự, trên tay cầm

một bó hoa diên vĩ màu tím thật lớn.

Cả người Quý Liên Hoắc như bị đóng đinh tại chỗ, người này...

sáng sớm đã đến tặng hoa cho anh Chiêu Mưu.

Gã bị anh Chiêu Mưu mê hoặc rồi.

Không được! Tuyệt đối không thể!

Quý Liên Hoắc thấy khó thở, lồng ngực bị cơn ghen tị giằng xé

đau nhức, cậu bức thiết muốn đi ra ngoài, muốn đứng trước mặt

gã đàn ông đó, ôm anh Chiêu Mưu thật chặt, nói rằng anh Chiêu

Mưu là của cậu!

"Liên Hoắc!" Vương Chiêu Mưu thấy Quý Liên Hoắc muốn ra

ngoài thì vội vàng giữ lại, nói ánh mắt nghiêm túc: "Đừng để hắn

nhìn thấy cậu."

Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn người trước mặt, như thể vừa rơi

vào hầm băng.

Hóa ra cậu vẫn là đồ tai họa không đáng để khoe ra.

---

Người dịch: Nam 8 hả? No no no, Lãnh Tu Minh không có cửa

đâu =)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play