Trong một công viên nhỏ ở phố hoa Bảo Thạch, Chử Thành,

Mạnh Tiểu Đồng mặc áo hoodie màu xám, ngồi trên ghế dài nhìn

những bức hình trên tay mà trầm ngâm. Đây là kết quả cô nhận

được sau khi hỏi thăm về bác sĩ Lưu.

Mạnh Tiểu Đồng dùng ngón tay bấm lên hình, nhìn bác sĩ Lưu

chụp hình cùng bệnh nhân trước ca mổ, nụ cười của người đàn

ông rất giản dị và chân thành, sau lưng họ treo một biểu ngữ

"diệu thủ hồi xuân". Trong bức hình thứ hai chỉ còn lại bệnh

nhân, mí mắt sưng tấy như cái bánh bao hấp, mủ chảy ra từ

miếng gạc, nụ cười lúc đó đã biến mất từ lâu, thậm chí không

thể mở mắt ra. Bức hình thứ ba là hình ảnh bệnh nhân sau một

ca phẫu thuật sửa chữa khác, giữa hai mí mắt là vết sẹo như cái

bánh xe thịt nằm ngang, bệnh nhân gặp khó khăn khi mở và

nhắm mắt, gương mặt tê liệt.

Nhà họ Trương đã tìm cho cha cô một kẻ lừa đảo, không có giấy

phép hành nghề, từng có tiền sử sai sót trong y khoa. Họ chưa

từng nghiêm túc muốn cho cha cô làm phẫu thuật, họ chỉ muốn

lợi dụng cô đi giúp họ làm những việc đáng xấu hổ.

Mạnh Tiểu Đồng cất hình đi, nhìn xung quanh một lúc rồi trùm

mũ áo hoodie lên, sau khi đi vòng quanh hai lần để chắc chắn

rằng không có ai theo dõi mình, cô tìm thấy một bốt điện thoại

công cộng, lấy tờ giấy trong túi ra, bấm gọi.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Vương Chiêu Mưu giơ tay ra hiệu

cho Lão Tề đang báo cáo trước mặt mình dừng lại, rồi mới bắt

máy.

Bên kia im lặng hồi lâu, Vương Chiêu Mưu nhìn dãy số xa lạ trên

trên màn hình, nhận ra mã vùng Chử Thành phía trước.

"Nghĩ kỹ chưa?" Anh bình tĩnh hỏi.

"Rồi." Mạnh Tiểu Đồng nắm chặt tay, vẻ mặt kiên quyết. "Tôi có

thể tìm ra ngay bằng chứng phạm tội của nhà họ Trương. Tôi chỉ

xin anh một điều thôi."

Vương Chiêu Mưu hạ mắt nhìn bút máy trong tay. "Nói."

"Nếu tôi không thể quay lại, xin hãy giúp chăm sóc ba tôi, ông

ấy chỉ có mình tôi." Mạnh Tiểu Đồng nghiến chặt răng: "Mẹ tôi

đã qua đời, tôi chỉ còn lại ba, nếu ông ấy xảy ra chuyện gì, tôi

không biết mình sẽ sống tiếp thế nào."

Bút máy gõ nhẹ lên giấy vài cái, Vương Chiêu Mưu suy nghĩ một

lúc rồi gật đầu. "Được."

Lão Tề nhìn Vương Chiêu Mưu cúp điện thoại, tiếp tục báo cáo

việc của công ty bất động sản.

"Việc kiểm tra dây chuyền xây dựng đã thông qua, nghiệm thu

quy hoạch tiếp theo chắc sẽ không có vấn đề gì lớn." Lão Tề đặt

văn kiện trước mặt Vương Chiêu Mưu: "Sếp, nghiệm thu phòng

cháy chữa cháy, phòng không dân dụng và ống dẫn có thể còn

mất một thời gian, hiện tại cậu không có ý định bán trước, có

thực sự ổn không?"

"Việc bán trước là để giải quyết vấn đề thiếu vốn phát triển."

Vương Chiêu Mưu cầm tập tài liệu lên, vẻ mặt bình thường:

"Tiền bạc không phải là vấn đề đối với chúng ta, thời gian mới là

vấn đề, sau khi hoàn tất nghiệm thu và đăng ký, chung cư

Xuyên Hải sẽ được rao bán ra ngoài."

"Tôi biết rồi sếp." Lão Tề không hiểu vấn đề thời gian có ý nghĩa

gì, nhưng có thể mơ hồ cảm nhận được, hình như sếp đang chờ

cơ hội.

"Việc thanh toán quyết toán cho đội xây dựng cần phải được

chuẩn bị sẵn sàng." Vương Chiêu Mưu vẫn xem trọng đội trưởng

Lý: "Đảm bảo sao cho tiền đến tay đội xây dựng trong vòng một

tuần sau khi hoàn thành dự án, cố gắng tiếp tục hợp tác vào lần

sau."

"Tôi biết rồi sếp." Lão Tề gật đầu lia lịa.

Lão Tề bước ra khỏi văn phòng với đống tài liệu trên tay, nhìn

lượng công việc chất chồng của mình mà thở dài. Theo giá nhà

hiện nay, dù cho bán hết nhà ở chung cư Xuyên Hải thì lợi nhuận

thu về cũng rất nhỏ, không biết vì sao trước đó sếp lại đột nhiên

để ý tới bất động sản, mua một công ty bất động sản sắp phá

sản, rồi cứ thế mà nhảy vào ngành này.

Cửa văn phòng bị gõ hai lần, Lão Tề nói "mời vào", thấy đội

trưởng Lý lén la lén lút vào phòng như kẻ trộm, nhìn trái nhìn

phải, đóng chặt cửa văn phòng lại.

"Cái gì thế đội trưởng Lý?" Lão Tề chẳng hiểu ra sao.

"Không phải khi dự án đến giai đoạn nghiệm thu rồi đó sao,

công việc trên công trường về cơ bản đã dừng lại cả rồi." Đội

trưởng Lý kéo ghế ngồi đối diện với Lão Tề, ra vẻ thần bí. "Nói

thật với anh, tôi cảm thấy khá thoải mái khi làm việc với công ty

của anh, sếp Tề tuy hơi nóng nảy nhưng lại rất tốt bụng; sếp lớn

dù có rất nhiều ý tưởng mới lạ, nhưng việc thì ít mà tiền thì

nhiều."

Lão Tề nghe vậy thì vui ra mặt: "Được rồi, công ty còn đất và dự

án mới, chúng ta hợp tác lâu dài."

"Tôi cũng nghĩ vậy!" Đội trưởng Lý gật đầu lia lịa, rồi bỗng đảo

mắt, tỏ ra lo lắng nói. "Đúng rồi, gần đây anh thấy sếp lớn có gì

mới trong đời sống tình cảm gì không?"

"Đội trưởng Lý, anh đang nói nhảm cái gì vậy?" Lão Tề cau mày

khó hiểu: "Đời sống riêng tư của sếp lớn là chuyện chúng ta nên

chú ý à?"

"Không phải tôi đang suy nghĩ về lời thầy Chu nói lúc trước sao!"

Đội trưởng Lý kéo ghế lại gần Lão Tề. "Tôi nói thật chứ, thầy

Chu bói rất chính xác đấy, ông ấy tính cho sếp lớn chắc chắn

cũng không thể sai được. Thử nghĩ xem, nếu như sếp lớn phá

sản, tôi lấy tiền đâu ra mà trả lương cho anh em dưới quyền?

Chúng tôi còn sống thế nào?"

Lão Tề kéo chiếc ghế mềm của mình ra sau, giữ khoảng cách với

đội trưởng Lý: "Cho nên?"

Đội trưởng Lý cười khà khà, mò mẫm trong túi áo lấy ra một sợi

dây màu đỏ, làm ra vẻ quý giá lắm, trên đó có gắn năm viên pha

lê màu hồng, dùng hạt vàng nhỏ cố định hai bên, trông giống

như một chiếc vòng tay.

"Cái quỷ gì đây?" Lão Tề thắc mắc.

"Đây là do tôi xin ở chỗ thầy Chu đấy, vòng tay thu hút tình

duyên, rất hiệu quả!" Mắt đội trưởng Lý lóe sáng, cầm chiếc

vòng tay lên giới thiệu đâu ra đấy. "Đây không phải là pha lê

bình thường, tên gì mà strawberry quartz, còn gọi là thạch anh

dâu tây, chuyên dùng để thu hút tình duyên, nghe thầy Chu nói,

thứ này không chỉ tăng thêm sức quyến rũ mà còn thu hút nhân

duyên!"

Lão Tề nhìn cái vòng, rồi lại nhìn đội trưởng Lý. "Chỉ có thế, thầy

Chu lấy của anh bao nhiêu tiền?"

Đội trưởng Lý nghe nhắc đến câu này là chớp mắt đau đớn:

"Tiền là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề lớn là sếp lớn không thể phá

sản! Chúng ta còn phải hợp tác lâu dài, không nhìn xa sao

được?"

Lão Tề thấy vậy thì suýt bật cười, có thể tưởng tượng được thầy

Chu lúc này đếm tiền vui đến thế nào.

"Anh phải đưa nó cho sếp lớn giúp tôi đấy." Đội trưởng Lý đặt

chiếc vòng tay lên bàn của Lão Tề với vẻ mặt nghiêm túc: "Coi

như để các anh em yên tâm được không?"

Lão Tề nhớ lại chuyện con phố đêm bốc cháy sau khi lái xe chở

nước đến công trường lần trước thì do dự một chút, cuối cùng

vẫn cầm lấy vòng tay thu hút tình duyên trên bàn: "Tôi sẽ đưa

đồ cho sếp lớn, nhưng sếp lớn có đeo hay không thì tôi không

chắc đâu."

"Cố gắng thuyết phục nữa đi, sếp Tề." Đội trưởng Lý vui vẻ động

viên Lão Tề: "Mọi người đều muốn kiếm tiền an toàn phải không

nào?"

Thấy đội trưởng Lý hài lòng đi ra, Lão Tề lấy chiếc vòng ra kiểm

tra lại, sau khi thấy không có vấn đề gì mới ngượng ngùng đưa

vòng cho Vương Chiêu Mưu trước khi tan làm.

Nghe được đây là của đội trưởng Lý đi xin thầy Chu, Vương

Chiêu Mưu bật cười, sau khi suy nghĩ một lúc, anh đeo vòng vào

cổ tay còn trống của mình. Việc đeo một vật nhỏ như vậy có thể

giúp đội xây dựng an tâm là tiết kiệm chi phí, cũng sẽ có lợi cho

quá trình hợp tác sau này. Cái vòng tay này dùng loại khóa đơn

giản, rất khó thao tác bằng một tay, miễn cưỡng đeo vào vẫn có

cảm giác sẽ rất dễ bung ra.

Điện thoại lại vang lên, Vương Chiêu Mưu nghiêng đầu kẹp điện

thoại, siết chặt khóa vòng.

"Sếp Vương." Trợ lý báo cáo với anh: "Thời gian, địa điểm và

danh sách khách mời của bữa tiệc từ thiện đã được liệt kê, anh

có cần xem lại không?"

"Chụp ảnh gửi qua." Vương Chiêu Mưu đeo xong vòng tay thu

hút tình duyên, một lúc sau, trợ lý gửi thông tin về bữa tiệc từ

thiện đến.

Vương Chiêu Mưu kiểm tra thấy chính xác rồi, anh gửi số điện

thoại trên danh thiếp của Lãnh Tu Minh cho trợ lý. "Cô cần phải

gửi thông tin về bữa tiệc cho tổng giám đốc Lãnh này, đích thân

cô đưa sang."

"Dạ được sếp Vương." Trợ lý liên hệ theo số điện thoại trên danh

thiếp, sau một hồi hỏi han, cô tự mình chuyển hồ sơ đến khách

sạn lớn nhất Tô Thành.

"Cô cần tìm tổng giám đốc Lãnh phải không?" Lễ tân khách sạn

gọi điện thoại đi, sau khi được phép thì mời trợ lý lên tầng trên

cùng.

"Cụ thể là phòng nào?" Trợ lý lịch sự hỏi.

"Tổng giám đốc Lãnh đã đặt hai tầng." Nhân viên lễ tân cũng nở

nụ cười bất đắc dĩ: "Chúng tôi cũng không biết tổng giám đốc

Lãnh ở phòng nào."

Trợ lý thầm kinh ngạc, sau khi lên lầu lại thấy nhiều người nước

ngoài đi lại trên cùng một tầng, tất cả đều cao lớn, mặc đồng

phục ủng cao và quần túi hộp màu đen giống nhau, đeo bộ đàm

ở thắt lưng, nhìn ai cũng không phải hạng dễ chơi. Lẽ nào những

chức vụ ghi trên danh thiếp của tổng giám đốc Lãnh này là sự

thật?

Trợ lý thấy hơi sợ hãi, đang định lấy hết can đảm để hỏi thì nhìn

thấy một cô gái trẻ từ trong phòng đi ra, tươi cười đến gần trợ

lý.

"Tổng giám đốc Lãnh muốn gặp cô."

Trợ lý hoang mang, được đưa vào một căn phòng sang trọng,

vừa vào đã thấy Lãnh Tu Minh từng đến công ty, bên cạnh gã là

một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng. Bà ta trông bề

ngoài thì vẫn khá trẻ, trên mặt gần như không có nếp nhăn, trên

cổ tay thon thả là một chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy màu lục,

dáng vẻ rất ung dung.

"Cô thư ký, lại gặp nhau rồi." Lãnh Tu Minh mỉm cười nhìn tập tài

liệu trong tay trợ lý.

"Xin chào, tổng giám đốc Lãnh." Trợ lý vô thức trở nên thận

trọng, đưa tập hồ sơ ra bằng hai tay: "Sếp Vương yêu cầu tôi

đưa ra cho anh xem qua, về chủ đề và thời gian của bữa tiệc từ

thiện cũng như danh sách khách mời."

Lãnh Tu Minh cầm lấy tài liệu, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Cô

thư ký ngồi trước đi, tôi xem tài liệu này một lát."

Trợ lý thấy toàn thân lúng túng, vô thức nhìn người phụ nữ trung

niên xinh đẹp ngồi cạnh Lãnh Tu Minh. Người phụ nữ trung niên

mỉm cười nhẹ nhàng, cổ tay mảnh khảnh cử động, làm một cử

chỉ mời. Trợ lý thấp thỏm ngồi xuống ghế, cô gái trẻ vừa rồi vội

vàng rót trà cho trợ lý, trợ lý uống vài miếng, nhìn Lãnh Tu Minh

lật giở tài liệu, không hiểu sao bắt đầu thấy buồn ngủ.

"Suýt nữa quên nói với cô, trà này có tác dụng an thần." Người

phụ nữ trung niên lo lắng nhìn trợ lý: "Cô thư ký không sao

chứ?"

"Không sao!" Trợ lý giật mình, tỉnh táo lại ngay lập tức.

"Nói ra cũng thật xấu hổ, nhà họ Lãnh chúng tôi đã xa nước Hoa

quá lâu, dù bên ngoài có làm ăn thịnh vượng đến đâu, về nước

vẫn phải nhờ đến tổng giám đốc của quý công ty giúp đỡ."

Người phụ nữ trung niên tỏ thái độ thân thiện, nhìn trợ lý một

cách dịu dàng. "Tổng giám đốc của quý công ty không coi Tu

Minh là kẻ lừa đảo, còn sẵn sàng cho nó một cơ hội, chúng tôi

thực sự rất biết ơn."

"Lúc đầu chúng tôi cũng còn chút bối rối." Trợ lý ngượng ngùng

mỉm cười, người phụ nữ trước mặt quá thân thiện, mang trong

mình nét dịu dàng của người mẹ.

"Vậy tại sao sau đó không bối rối nữa?" Người phụ nữ trung niên

dịu dàng mỉm cười.

"Sếp Vương đã đặc biệt kiểm tra thông tin trên danh thiếp của

tổng giám đốc Lãnh trên mạng." Trợ lý cũng mỉm cười: "Đúng là

có tìm ra một chút, nhưng không chắc chắn lắm nên cho tổng

giám đốc Lãnh mười phút gặp mặt."

"Thì ra là vậy." Người phụ nữ trung niên trầm ngâm gật đầu.

"Sắp xếp thế này không có vấn đề gì." Lãnh Tu Minh liếc nhìn

người phụ nữ trung niên, cất tài liệu đi, mỉm cười nhìn trợ lý:

"Xin bày tỏ lòng biết ơn của tôi tới tổng giám đốc Vương."

"Được, tổng giám đốc Lãnh." Trợ lý cung kính đứng dậy, chào

tạm biệt hai người rồi bước ra khỏi phòng.

"Cô thấy chưa, con đã nói tổng giám đốc Vương này không có

vấn đề, nhưng cô vẫn không tin." Lãnh Tu Minh cười, nhìn bà ta:

"Lúc đó cô dẫn hết người đi, không để lại cho con vài người, suýt

nữa con bị bảo vệ của công ty khác ném ra ngoài."

"Ngày hôm đó cô đến nơi xảy ra vụ tai nạn, để cúng tế." Trong

mắt người phụ nữ trung niên hiện lên vẻ buồn bã: "Bốn mạng

người nhà họ Lãnh của chúng ta đều bị chôn vùi ở đó, chú thím

út và hai đứa em họ của con, đứa trẻ nhỏ nhất trong gia đình

chúng ta cũng thiệt mạng trong vụ nổ, khi đó nó mới ba tuổi."

Người phụ nữ trung niên hít một hơi dài, không giấu được nỗi

buồn trong lòng. "Lúc đi nó còn ôm cô không buông, cứ gọi cô

mãi, đáng lẽ lúc đó cô không nên để họ đi nước Hoa, tất cả là lỗi

của cô."

"Cô, người đã khuất rồi." Lãnh Tu Minh thở dài, vỗ vai bà.

"Đúng vậy, người đã khuất rồi, những người sống sót còn sống

vất vưởng." Người phụ nữ siết chặt tay, lửa giận trong mắt dần

dần dâng lên. "Nhưng vẫn có người dùng di vật của em họ con

làm mưa làm gió, cô nghi ngờ kẻ đang giữ ngọc bàn long có thể

chính là kẻ đã tham gia gây ra vụ tai nạn làm nổ xe hơi đó, dù

có chuyện gì xảy ra cũng có liên quan tới cái chết của chú thím

út con!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play