Trời càng ngày càng tối, ngoài cửa sổ mưa rơi lất phất.
Trong phòng, trên khuôn mặt gần như tái nhợt của Quý Triều Chu không có một tia cảm xúc, anh rũ mắt ngồi dựa vào ghế sô pha, môi hơi mím thành một đường thẳng, đôi chân dài thẳng tắp gác lên bàn trà, gần như hòa làm một với bóng tối.
Hơi thở lạnh lẽo như băng vĩnh cửu tỏa ra từ người của anh, giống như bức tượng của một người đẹp vô hồn.
Những bông hoa Linh Lan được đưa đến từ chiều, đã cắm vào bình thủy tinh đặt trên bàn trống rỗng bên cạnh, những bông hoa trắng muốt càng toát lên vẻ e ấp, tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong căn phòng tối tăm.
Lúc này, điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên, màn hình điện thoại sáng lên giữa bóng tối vô cùng chói mắt.
Quý Triều Chu không nhúc nhích, một lúc sau màn hình tối đen lại sáng lên lần nữa.
Một lúc lâu sau, anh mới đưa tay cầm lấy điện thoại, trượt màn hình mở khóa, hiện lên thông báo trên WeChat có hai người nhắn tin.
Số Sáu: “Em đang chờ anh ở dưới tầng.”
Quý Mộ Sơn: “Ăn cơm đúng giờ, đừng lúc nào cũng không quan tâm đến cơ thể.”
Ánh mắt Quý Triều Chu lặng lẽ nhìn tin nhắn WeChat của Số Sáu gửi đến.
Mấy ngày trước, không biết Quý Mộ Sơn lấy được từ đâu báo cáo sức khỏe của anh, tìm đến và yêu cầu Quý Triều Chu phải ăn cơm đúng giờ.
Vì vậy, hiện tại mới thuê người tên Số Sáu này đến giám sát anh?
Mặc dù Quý Triều Chu đã hứa với dì Vân sẽ hòa giải với Quý Mộ Sơn, nhưng từ trước đến nay anh chưa bao giờ quan tâm đến chuyện ăn uống, dù cho dạ dày có đang kêu gào.
Cảm giác đau đớn từ bên trong cơ thể truyền đến này dường như có thể làm đầu óc anh tỉnh táo hơn.
…
Trình Lưu trở về gội đầu tắm rửa, từ trong tủ quần áo lấy một bộ đồ sạch sẽ ra, thấy vẫn còn lâu mới đến giờ hẹn nên cô ngồi xuống trước máy tính đọc tài liệu do trợ lý tổng giám đốc gửi đến.
Nhưng lần này, cô đã đặt đồng hồ báo thức để tránh cho mình quá ham mê công việc mà quên mất giờ hẹn.
Tiện thể cũng cài luôn địa chỉ của anh trên app điện thoại.
Lúc này, Trình Lưu cảm thấy mình thực sự có thể trở thành bạn gái ba tốt.
Lúc bảy giờ bốn mươi, Trình Lưu đến trước tòa số năm của khu dân cư Văn Hưng, gửi một tin nhắn cho bạn trai, gọi anh xuống.
Kết quả hồi lâu cũng không thấy trả lời, mãi đến tám giờ bên kia mới trả lời một câu: “Tôi không ăn, cô về trước đi.”
Trình Lưu ngồi trong xe nhìn chằm chằm tin nhắn, có chút không hiểu ra làm sao.
Mấy ngày trước còn giận dỗi vì cô không liên lạc với anh, bây giờ cô đã về còn đặc biệt đến hẹn hò với anh, sao anh chưa hết giận?
Trình Lưu trầm ngâm.
Chắc bạn trai đang đùa giỡn, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với cô.
Trước đây, cô thường nghe nhóm đối tác trung niên hay phàn nàn việc vợ hoặc con họ dùng cách này để thu hút sự chú ý của họ.
Lúc đó, Trình Lưu không hề để ý đến chuyện này, giờ tự mình trải nghiệm một lần… Mấy đối tác kia rõ ràng là không có khoe khoang vợ con quan tâm mình đúng không?
Nghĩ đến đây, sống lưng Trình Lưu dựng thẳng lên, bây giờ cô cũng là người có bạn trai, lại còn trẻ đẹp.
Phóng khoáng một chút cũng không thành vấn đề.
Vì vậy, Trình Lưu bước ra khỏi xe, vừa cầm ô vừa dỗ dành bạn trai.
Số Sáu: “Gần đây nhà hàng Cốc Vũ khai trương món mới, thanh đạm tốt cho dạ dày, rất thích hợp với anh, ăn bao nhiêu cũng được.”
Số Sáu: “Đây là món ăn của họ, hình ảnh.jpg”
Số Sáu: “Hình ảnh.jpg” x12
Người mẫu cần giữ dáng, không nên ăn những đồ ăn nhiều dầu mỡ.
Trình Lưu tự nhận mình là người rất chu đáo.
Mặt khác, lại học thêm cách đối phó của các đối tác trung niên bách phát bách trúng—— kể khổ.
Số Sáu: “Cuộc sống của mỗi người đều không dễ dàng, mong anh có thể hiểu cho em một chút.”
Có rất nhiều người trong công ty của cô đang chờ được trả lương, Trình Lưu thấy bạn trai nên hiểu cho sự bận rộn của cô trong thời gian này.
Nhưng tương lai cô chắc chắn sẽ thay đổi! Dành nhiều thời gian hơn cho bạn trai.
Trên tầng.
Sau khi Quý Triều Chu gửi tin nhắn cho vệ sĩ, còn chưa kịp buông điện thoại xuống thì điện thoại di động đã liên tục rung lên.
Anh thu tay về, mở WeChat Số Sáu, nhìn những bức ảnh đồ ăn cô không ngừng gửi đến.
Cuối cùng người kia lại gửi một tin nhắn khác.
Quý Triều Chu khẽ nhíu mày, không thích câu nói gần như ràng buộc đạo đức của người kia.
Anh đứng dậy bật đèn, bật cuộc gọi thoại, nói Số Sáu đó đi về lỡ như cuộc sống của cô không dễ dàng thì sao.
Lúc này, Quý Triều Chu đã đi đến bên cửa sổ, anh nhìn ra bên ngoài.
Mưa vẫn đang rơi và không có dấu hiệu giảm bớt.
Đèn đường dưới lầu còn sáng, nhưng xung quanh lại không có người đi bộ, cũng bởi vậy người cầm ô đen, thỉnh thoảng người ở dưới ô ngẩng đầu nhìn lên đặc biệt nổi bật.
Cách một tầng, Quý Triều Chu cũng có thể nhìn thấy chiếc áo khoác màu đỏ của người kia đã sờn cũ, quần thể thao màu xám giặt có chút bạc màu, hai ống quần dài sớm đã bị nước mưa bắn ướt.
Có một vết xước dài trên mu bàn tay phải đang cầm ô của cô, buổi chiều nó đã được băng lại nên không nhìn thấy, buổi tối sau khi tháo băng cứu thương, nó hiện rõ dưới ánh đèn đường trong mưa, thậm chí vết thương còn chưa kết vảy.
Nhếch nhác lại khốn đốn.
Quý Triều Chu nhớ tới hôm nay người kia xách vali ở sân bay, vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trước đã nhận nhiệm vụ sau của Quý Mộ Sơn giao cho.
Cảm giác không thích bị ràng buộc đạo đức ban đầu cũng giảm bớt một chút.
Trình Lưu dưới lầu cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện ra bạn trai gọi tới, lập tức mở máy, ngẩng đầu lên vừa đúng lúc nhìn thấy Quý Triều Chu đứng trên lầu hai, mỉm cười nhìn anh: “Nhà hàng Cốc Vũ cách đây không xa, ăn xong em đưa anh về.”
Trình Lưu rất nhiệt tình và chân thành với mọi người nên khó có thể khiến ai ác cảm với cô, điều này không chỉ nhờ vào ngoại hình xinh đẹp mà còn là kỹ năng cần thiết của cô với tư cách là một tổng giám đốc.
Quý Triều Châu rũ mắt nhìn chằm chằm người dưới lầu một lúc lâu, cuối cùng không nói tiếng nào, chỉ cúp máy.
Vài phút sau.
Quý Triều Chu xuất hiện ở tầng một của tòa số năm, Trình Lưu lập tức sải bước đi tới, giơ cao chiếc ô đen trong tay che mưa cho bạn trai, cố gắng trở thành cô bạn gái ba tốt.
Không đợi anh đưa tay, Trình Lưu đi trước một bước mở cửa xe cho anh, cầm ô cho bạn trai chui vào, đồng thời còn giơ tay che nóc xe để anh không bị đụng đầu.
Bởi vì đã nhìn thấy bảo vệ khách sạn làm hành động này nhiều lần nên Trình Lưu làm rất chuyên nghiệp, chỉ cần mặc thêm một bộ âu phục là chẳng khác nào một bảo vệ.
Sau khi đóng cửa xe lại, cô nhanh chóng vòng sang bên trái, mở cửa xe, thu chiếc ô đen lại đặt vào bên trong cửa xe, sau đó khởi động xe, quay đầu lái về hướng nhà hàng Cốc Vũ.
Quý Triều Chu im lặng nhìn cảnh mưa mờ ảo bên ngoài cửa sổ, ánh đèn của những chiếc xe giao nhau trên đường đôi khi xẹt qua cửa kính.
Thật lâu sau, anh quay mặt nhìn về phía vệ sĩ Số Sáu bên cạnh.
Trình Lưu phát hiện bạn trai đang nhìn mình, vô thức ngồi thẳng người, hai tay cầm vô lăng di chuyển vài lần.
Cô hơi lo lắng.
Sau khi bạn trai thay quần áo, đôi mắt đeo kính áp tròng màu hổ phách vừa nhìn qua, không hiểu vì sao trái tim Trình Lưu đập loạn vài nhịp.
Chẳng trách các đối tác luôn thích mua mỹ phẩm cho vợ.
Dù là nam hay nữ, sau khi trang điểm nhìn đẹp hơn rất nhiều.
Quý Triều Chu dễ dàng nhận ra vệ sĩ đang căng thẳng, ánh mắt anh dời đi nơi khác.
Hiện tại, khoảng cách của hai người gần hơn nhiều so với đứng trên lầu lúc nãy, Quý Triều Chu có thể nhìn thấy rõ cách ăn mặc của đối phương, áo khoác thô ráp thậm chí còn xù lông, tay áo bị viết lung tung mấy chữ viết tay nguệch ngoạc bằng mực đen dài ngắn khác nhau.
Người lớn sẽ không dùng bút vẽ bậy như vậy lên tay áo.
Quý Triều Chu im lặng một lúc lâu, bất ngờ mở miệng hỏi cô: “Nhà cô có con không?”
Đúng lúc này, chiếc xe bên cạnh bấm còi liên tục với mấy chiếc xe phía trước, Trình Lưu không nghe rõ bạn trai nói gì, chỉ loáng thoáng nghe thấy có con gì đó.
Đầu óc cô nghĩ về những gì bạn trai vừa nói.
Hai tháng trước, có một trang tin tức khoa học kỹ thuật đã đăng một bài báo về hoàn cảnh gia đình của Trình Lưu, phân tích về lý do tại sao Trình Lưu có thể từ một gia đình bình thường vươn lên được vị trí hiện tại.
Trong bài viết còn nói đến một vấn đề, theo người trong cuộc tiết lộ, nhà Trình Lưu có ba người con, cô là chị cả.
Bài báo đã được lưu hành rộng rãi trong ngành và rất hot.
Chắc bạn trai đã đọc bài báo đó, vì vậy mới hỏi nhà cô có ba người con phải không.
Nếu là mấy ngày trước, Trình Lưu nhất định sẽ không thích bạn trai chọc ngoáy vào chuyện gia đình mình, nhưng hiện tại…
Sau này bạn trai sẽ là người nhà, nên hỏi một chút không vấn đề gì?
Vì thế, Trịnh Lưu nghiêm túc gật đầu: “Ừm.”
Một mẹ với con.
Quý Triều Chu thu hồi ánh mắt, cảm giác ràng buộc đạo đức lúc trước do đối phương đem lại cũng tiêu tan.
Anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, tạm thời gạt bỏ ý định để Quý Mộ Sơn nhận lại vệ sĩ.
Đối phương không phải cả ngày đều canh giữ, chỉ đúng giờ xuất hiện, đối với Quý Triều Chu mà nói cũng không có gì quá phiền phức.
……
Hai người đến nhà hàng Cốc Vũ, ở đây không có hầm để xe, nhưng có một bãi đậu xe ở trước cửa.
Trình Lưu dừng xe, nhanh chóng cởi dây an toàn, cầm lấy chiếc ô đen dưới cửa xe, bước nhanh đến trước cửa ghế lái phụ, chủ động che mưa gió cho bạn trai.
Quý Triều Chu liếc nhìn nữ vệ sĩ ân cần bên cạnh, không lên tiếng ngăn cản để cô cầm ô.
Phòng đã được đặt trước, Trình Lưu đi vào báo tên của mình, nhân viên phục vụ cầm đèn lồng dẫn họ đi vào.
Đây là một nhà hàng kiểu Trung Quốc, mặt tiền nhìn không rộng nhưng bước vào sâu bên trong thì như một hang động, giữa phòng còn có hòn non bộ.
Họ đi vòng qua một hành lang dài trước khi đến phòng riêng.
Gian phòng này được làm toàn bằng gỗ, cửa sổ gỗ mun hé mở, gió bên ngoài thổi vào mang theo mùi tanh nhẹ của đất và cỏ cây cũng không hề khó chịu chút nào.
Trong phòng thắp sáng bằng nến có chụp đèn bao phủ, ánh đèn vàng mờ nhạt đung đưa, tạo cảm giác cổ kính.
Trình Lưu dành đứng trước mặt nhân viên phục vụ, chủ động kéo ghế cho bạn trai để anh ngồi xuống, lúc này bỗng nhiên bụng réo lên.
Cô đói bụng.
Quý Triều Chu quay qua gương mặt tái nhợt nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý, liếc nhìn nữ vệ sĩ, nhẹ nhàng nói: “Cô cũng ngồi xuống đi.”
Trình Lưu sửng sốt, cô đang định ngồi xuống, tay sắp đưa sang một chiếc ghế khác.
Tuy nhiên, cô không nên phản bác lời nói của bạn trai xinh đẹp.
Có một đối tác đã từng nói, khi vợ đang tức giận nói cái gì cũng đúng, cho dù lời của họ có không logic thì cũng không được bắt bẻ.
Mọi thứ đều được kết nối, đặt nó trên người bạn trai, nghĩ đến cũng thấy hợp lý.
Quý Triều Chu thấy cô không nhúc nhích, tưởng cô không hiểu hay phải làm theo lệnh của Quý Mộ Sơn, nên anh chỉ vào chiếc ghế cách xa mình nhất, thờ ơ nói: “Ngồi xuống cùng ăn.”
Nhà hàng Cốc Vũ chia nhỏ các phần ăn không ảnh hưởng đến nhau.
Trình Lưu rất shock khi nghe anh nói câu này: Chẳng lẽ bạn trai muốn đuổi cô ra ngoài, một mình ngồi trong phòng riêng?
Chuyện này có gì khác với việc đối tác bị vợ đuổi ra khỏi nhà?
Trình Lưu từ từ kéo một cái ghế khác ngồi xuống, mặc dù ở xa bạn trai nhưng cô vẫn có chút tự hào.
Cô còn nhẹ nhàng hơn nhiều so với đối tác bị vợ đuổi ra khỏi nhà!
Chắc hẳn là bạn trai thấy được sự chu đáo của cô trên đường đi nên mới thay đổi ý định.
Vì vậy, trong lòng Trình Lưu càng thêm kiên định trở thành một người bạn gái ba tốt.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh bắt đầu giới thiệu món ăn mới của nhà hàng Cốc Vũ.
Quý Triều Chu không có hứng thú với những thứ này, anh cũng chỉ tùy ý đối phó với Quý Mộ Sơn, anh gọi một vài món ăn sau đó nói với Trình Lưu: “Cô gọi món đi.”
Trình Lưu nghe lời nhận lấy thực đơn, trong lòng xúc động: Bạn trai tức giận cũng không quên nói cô gọi món.
Bình thường Trình Lưu không thích đến những nơi như nhà hàng Cốc Vũ, món ăn đẹp nhưng ít.
Chỉ là mỗi lần cô nhờ trợ lý tổng giám đốc đặt giúp đồ ăn thì trợ lý rất thích đặt món ở đây.
Nhưng hiện tại, môi trường ở đây rất phù hợp với bạn trai.
Dưới ánh nến, Trình Lưu nhìn thoáng qua bạn trai ngồi bên cạnh, cô không biết mấy tháng trước bạn trai đã xảy ra chuyện gì, tính tình trước đó đã thay đổi hoàn toàn một trăm tám mươi độ.
Nửa năm trước, khi lần đầu họ gặp nhau, Trình Lưu mơ hồ nhớ ra bạn trai hoàn toàn là một tín đồ thời trang, trên người mặc đủ loại logo tên tuổi, rất xứng với nghề người mẫu của anh.
Nhưng hiện tai… vào giờ phút này, ánh nến chiếu lên gương mặt tuấn tú của bạn trai, lông mi dài rủ xuống che đi đôi mắt màu hổ phách, sống mũi cao thẳng, trên người mặc một chiếc áo khoác trắng đơn giản và chiếc quần tây trắng, một bức tranh người đẹp ngồi yên lặng vô cùng hoàn mỹ.
Không hiểu vì sao, đột nhiên Trình Lưu cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô không thể giải thích được.
Chẳng mấy chốc cảm giác này đã bị cô quên đi.
Không gặp trong ba tháng, có thay đổi cũng là điều bình thường.
Hơn nữa… thực sự Trình Lưu không có ấn tượng sâu sắc về mối quan hệ của họ, khi đó, buổi hẹn hò đơn giản là một bữa tối, cô bận nhắn tin với trợ lý để giải quyết công việc, còn bạn trai thì cúi đầu nghịch điện thoại.
Một lúc sau, tất cả món ăn đã được phục vụ dọn lên.
Hai người cách nhau quá xa, Trình Lưu đành phải vừa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bạn trai vừa thưởng thức những món ăn nhạt nhẽo.
Cuối cùng hôm nay cô cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói “đẹp đến mức nhìn thôi đã no”.
Quý Triều Chu ngồi ở một cái ghế khác, cũng không thèm để ý, chỉ xem như đối phương chịu trách nhiệm nhìn chằm chằm mình ăn cơm.
“Điện thoại của anh rung kìa.” Bỗng nhiên Trình Lưu nhắc nhở.
Quý Triều Chu dừng đũa, nhướng mi lên nhìn về phía điện thoại di động bên cạnh chiếc ly, trên màn hình hiện lên tên người gọi là —— Vân Phỉ.