Ngoài sân thượng khách sạn thành phố G, các tòa nhà cao tầng san sát nhau, dòng xe bên dưới tấp nập, cảnh thành phố nhộn nhịp về đêm, nhưng lúc này chủ nhân trong căn phòng lại không có tâm trạng thưởng thức.
Trong phòng chỉ có âm thanh gõ bàn phím với tốc độ rất nhanh.
“Hai thuật toán này không ổn, một khi thời gian vận hành dài ra thì sẽ ảnh hưởng đến máy chủ, cần phải chỉnh sửa lại.” Người ngồi trước bàn làm việc trong khách sạn, ngón tay gõ thoăn thoắt trên bàn phím máy tính, đầu hơi nghiêng, nói chuyện với đầu dây bên kia thông qua tai nghe.
Cô mặc rất đơn giản, bên trên là một chiếc áo thun cổ tròn, phía dưới là một chiếc quần thể thao màu xám, chân đang mang đôi dép lê của khách sạn, đầu tóc rối như tơ vò, gương mặt trắng ngần lạnh lùng, nhìn thoáng qua thì như một sinh viên đại học, hoàn toàn không nhìn ra thân phận của cô.
Chiếc ba lô đựng máy tính màu đen cũ kỹ bị vứt bừa trên bàn cũng không ăn nhập gì với căn phòng sách xa hoa rộng rãi này.
Một tiếng sau.
Sai khi hoàn thành toàn bộ công việc, Trình Lưu mới ngã lưng ra phía sau, cô đưa tay lên lấy tai nghe ra vứt đại lên bàn, nhắm mắt lại ấn mạnh vào giữa chân mày.
Nhìn chằm chằm vào máy tính cả ngày trời, cô sắp bị hoa mắt rồi.
Lúc này, đột nhiên có tiếng rung ‘ong ong’ phát ra từ bên trong chiếc cặp.
Trình Lưu mở mắt ra, theo bản năng nhìn về phía điện thoại nằm bên phải máy tính, màn hình vẫn tối đen, cô mới chợt nhớ ra mình còn một chiếc điện thoại cá nhân nữa.
Cô đưa tay kéo ba lô lại gần mình.
Trình Lưu lấy một chiếc điện thoại màu trắng ra, nhìn vào thì quả nhiên có người gọi đến.
Ghi chú: “Uông Hồng Dương”
Nhìn chằm chằm vào cái tên này mười mấy giây, cuối cùng Trình Lưu cũng đã nhớ ra đối phương là ai giữa đống số liệu đang bay nhảy trong đầu.
—— Là người bạn trai cô quen nửa năm trước.
Ngón tay cái Trình Lưu trượt qua trái, cầm điện thoại lên: “Alo.”
“Hai mươi ba ngày rồi, anh không liên lạc với em thì em thật sự không liên lạc cho anh luôn sao?” Đối phương vừa lên tiếng đã dùng giọng nam quyến rũ để chất vấn.
Trình Lưu mở miệng trả lời ngay: “Là do gần đây em quá bận, mới vừa rồi còn nhớ anh đây.” Đang nhớ xem anh ta là ai.
“Rõ ràng em đã quên mình còn có một người bạn trai đúng không?” Đối phương vô cùng tức giận.
Trong một chốc thoáng qua Trình Lưu cảm thấy hơi chột dạ, đúng thật là cô đã quên đi sự tồn tại của một người như vậy.
Nửa năm trước trong một bữa tiệc, cô yêu người bạn trai này từ ánh nhìn đầu tiên, lúc đó cô bước đến hỏi thẳng đối phương có muốn tìm hiểu nhau không.
Trình Lưu vừa cao chân lại dài, trông rất đẹp, mặc dù lúc đó cô mặc như người đi nhầm vào bữa tiệc, nhưng đối phương chỉ dè dặt một ngày đã đồng ý qua lại.
Nhưng sau khi Trình Lưu có được thứ mình muốn thì không biết tại sao tự dưng lại không tìm được cảm giác rung động trước kia nữa, cũng vì vậy mà không còn hứng thú với người bạn trai này.
Thêm vào đó có một khoảng thời gian cô phải chạy đông chạy tây để xử lý một số vấn đề của công ty, nên đã hai ba tháng gì đó hai người họ không gặp nhau, Trình Lưu đã quên mất người bạn trai này rồi.
Trình Lưu miễn cưỡng đào trong não mình ra cảnh tượng hai người ở bên nhau, đánh trống lảng: “Anh ăn gì chưa? Em đặt đồ ăn cho anh nhé.”
Cô ở thành phố G xa xôi, còn đặt đồ ăn cho bạn trai đang ở thành phố S.
Nghĩ đi nghĩ lại Trình Lưu vẫn thấy mình chu đáo.
Chiêu này cô đã sớm học được từ các đối tác làm ăn.
Trước đây, vì để đẩy mạnh tiêu thụ hệ thống trí tuệ nhân tạo của mình, Trình Lưu thường xuyên qua lại với các đối tác khác nhau.
Trong vô thức, cô đã học được rất nhiều thủ đoạn xử lý sự việc từ đám đàn ông ấy.
Ví dụ như theo đuổi một người thì cần phải tặng quà, dỗ dành người ta phải làm từ những việc nhỏ.
Cho nên ngày đầu tiên theo đuổi người bạn trai này, cô đã tặng đối phương một chiếc cà vạt sang trọng.
Quả nhiên đằng ấy chần chừ một lúc đã đồng ý qua lại.
Nhưng hôm nay phương pháp ân cần như đặt đồ ăn dường như không hiệu quả cho lắm.
“Bây giờ đã là mười một giờ rưỡi rồi, từ trước đến giờ anh không bao giờ ăn đêm!” Sau khi nghe cô nói xong đối phương càng tức giận hơn: “Anh cần giữ dáng.”
Lúc này Trình Lưu mới loáng thoáng nhớ lại đối phương là một người mẫu, cô chỉ đành đáp: “Vậy anh ngủ sớm đi, em đặt đồ ăn ăn một mình vậy, em đói rồi.”
Người phía đầu dây bên kia: “… …”
Trình Lưu ấn mở loa ngoài, mở một giao diện khác, đặt một phần đồ ăn.
Lúc này giọng nói của đối phương bỗng nhiên trầm xuống: “Có phải tình cảm giữa hai ta trở nên phai nhạt rồi không?”
Trình Lưu vừa lướt lướt điện thoại, vừa phân tâm suy nghĩ: Hình như tình cảm giữa họ cũng không đậm sâu cho lắm thì phải?
Mặc dù hai người họ đã quen nhau được nửa năm, nhưng Trình Lưu cứ bận mãi, số lần hai người ở cạnh nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Anh vẫn còn nhớ cảnh tượng đêm hôm đó, đêm mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.” Người ở đầu dây bên kia buồn bã nói: “Bây giờ em cảm thấy anh phiền rồi sao?”
Trình Lưu vươn tay bỏ máy tính vào ba lô, đứng dậy bước ra khỏi phòng sách, nghe thấy lời oán trách ở bên kia điện thoại, trong lòng không kìm được nhớ về một thoáng kinh hồng* của bữa tiệc đêm đó.
(*) Một thoáng kinh hồng (惊鸿一瞥): Chỉ liếc mắt một cái, liền lưu lại ấn tượng sâu sắc mãnh liệt.
Mặc dù từ lúc bắt đầu đến với nhau tình cảm giữa họ không được sâu đậm, nhưng mà…
Trình Lưu bắt buộc phải thừa nhận rằng gương mặt của bạn trai thật sự rất đẹp, đặc biệt là góc nghiêng, vì thế tạm thời cô không muốn chia tay.
Huống hồ… vài ngày trước có vài đối tác làm ăn còn tò mò về đời sống tình cảm của cô, có âm mưu giới thiệu con trai của bạn bè xung quanh cho cô.
Có một người bạn trai làm lá chắn cũng không tệ.
Trình Lưu lại nhớ về cảm xúc yêu từ ánh nhìn đầu tiên với bạn trai vào bữa tiệc hôm đó một lần nữa, hứng thú lại trỗi dậy được một chút, cô quyết định duy trì mối tình này thêm một thời gian nữa.
“Tình cảm của chúng ta sao lại phai nhạt được chứ?” Chỉ là em quá bận thôi mà.” Trình Lưu vừa nói, vừa nhấn vào Wechat: “Gửi anh một bao lì xì, đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngủ sớm đi, tháng sau em sẽ về.”
“Sao lại gửi lì xì…” Giọng nói bên kia đã dịu dàng hơn, sau đó trở nên xa dần, có lẽ là bỏ điện thoại xuống để xem tin nhắn.
Trình Lưu ấn mở loa, cúi đầu nhìn xuống màn hình Wechat, quả nhiên giây sau tiền chuyển đi đã được nhận.
Cô nhìn thấy dòng chữ “đang nhập tin nhắn” dưới tên của đối phương hiển thị vài lần, cuối cùng đầu dây bên kia không được vui cho lắm trả lời: “Anh cần chút tiền này của em để làm gì? Tiền tiêu xài một ngày của anh còn nhiều hơn thế.”
Trình Lưu nghe thấy vậy nhất thời chau mày lại: “Anh vẫn còn trẻ, tiết kiệm tiền đi, tương lai còn phải mua nhà nữa.”
“… Giá nhà của thành phố S, một người mẫu nhỏ nhoi như anh mua không nổi.”
Trình Lưu nghe ra được hàm ý trong lời nói của đối phương, vì thế thấp giọng đáp: “Người trẻ tuổi phải có ước mơ. Giống em đây, còn trẻ như thế đã mua được nhà ở thành phố S rồi.”
“Không phải ai cũng giỏi như em đâu.” Đầu dây bên kia đang âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
“Như vậy cũng đúng.” Trình Lưu có lòng tốt khuyên: “Nhưng vẫn phải tích góp tiền, anh chạy show nhiều một chút, nhân lúc còn trẻ cố gắng kiếm tiền.”
Đối phương bên kia điện thoại nghe vậy thì gương mặt nhăn nhúm lại, ‘đi show’ mang ý nghĩa hạ thấp giá trị bản thân, dùng để hình dung những người mẫu chưa có tiếng tăm thì còn được!
Vậy mà cô lại dùng từ này để hình dung mình!
“Được rồi, anh ngủ sớm đi, đồ ăn của em đến rồi.” Trình Lưu nói chúc ngủ ngon xong thì cúp điện thoại, mở cửa lấy đồ ăn.
Lúc cô làm việc rất dễ bỏ quên những thứ xung quanh, cả ngày hôm nay cô chỉ uống một bình nước.
Trình Lưu lấy đồ ăn xong lại tìm kiếm vé máy bay quay về, chụp màn hình lại gửi cho bạn trai xem.
Trên bức ảnh chụp hiển thị rõ thời gian quay về, ngày một tháng tư, chính là ba ngày sau.
Trình Lưu cho rằng chắc chắn đối phương sẽ chú ý đến, đến lúc đó sẽ đến đón mình thôi.
Ba tháng trước, lúc hai người đã đến với nhau, cô cũng đi công tác vài lần, đối phương hỏi thời gian quay về thì sẽ chủ động đi đón cô.
Chỉ là Trình Lưu không thích đối phương đến đón, cô cảm thấy anh ta đang lấn sang lĩnh vực công việc của mình, cho nên sau này cô không tiết lộ thời gian đi công tác về của mình nữa.
Lần này cô nói cho anh ta biết thời gian mình về, đồng thời cũng ngầm biểu hiện đồng ý cho đối phương đến đón mình, Trình Lưu cảm thấy vì để duy trì mối tình này mà bản thân đã hy sinh rất nhiều.
Nhưng vừa cúp điện thoại, người đầu dây bên kia đã dùng sức ném mạnh điện thoại lên sofa, sắc mặt tối đen trông rất khó coi, nào có chú ý đến bức ảnh mà Trình Lưu gửi đến lúc sau.
Chín trăm chín mươi chín!
Một cô gái keo kiệt như Trình Lưu đã gửi một bao lì xì chín trăm chín mươi chín tệ, cô cho rằng bản thân như vậy rất lãng mạn?
Ai có thể ngờ rằng người sáng lập Khoa học kỹ thuật Thần Ẩn ngay cả chín ngàn chín trăm chín mươi chín tệ cũng không nỡ gửi cho bạn trai!
Chàng trai trên sofa cẩn thận nhớ lại, đột nhiên phát hiện trong đống quà Trình Lưu tặng, chỉ có chiếc cà vạt kia là có giá trị hơn một ngàn mà thôi.
Trong nháy mắt gương mặt anh ta đen như đít nồi.
Tại sao lại có một cô gái keo kiệt đến như vậy chứ?
Rõ ràng là khoa kỹ tân quý*, vài năm gần đây giá trị con người ngày càng tăng. Quen nhau nửa năm, số tiền mà cô tiêu xài cho anh ta cộng lại còn chưa được mười ngàn!
(*) 科技新贵 (khoa kỹ tân quý): những người mới bước chân vào ngành công nghệ và có mức lương khởi điểm cao hơn và cuộc sống tốt hơn so với những nghề thông thường. Thành tích, kỹ năng hoặc mức lương trên mức trung bình.
Trước đây những cô gái thích anh ta, có ai ra tay không hào phóng cơ chứ.
Nhưng… Trình Lưu không giống với những cô gái khác, trước mắt cô là người có giá trị cao nhất mà mình từng tiếp xúc, hơn nữa dường như công ty Khoa học kỹ thuật Thần Ẩn đang bành trướng, bỏ thì tiếc quá rồi.
Tâm trạng chàng trai trên sofa bình tĩnh hơn chút, lại cầm điện thoại lên, dấu chấm đỏ hiển thị trên ứng dụng Wechat, tin nhắn của Trình Lưu bị lẫn trong đó, không bắt mắt chút nào. Anh ta mở bức hình Trình Lưu gửi ra, lướt mắt nhìn qua không hề chú ý nhiều. Ngược lại anh ta thoát ra ngoài, trả lời tin nhắn cô gái mới quen.
Anh ta phải chuẩn bị đường lui cho mình, đào mỏ trên người những cô gái khác trước đã.
…
Buổi trưa ngày một tháng tư, Trình Lưu vội vàng thu dọn hành lý trong khách sạn rồi nhanh chóng đến sân bay, bắt chuyến bay bay về thành phố S.
Trình Lưu lấy đồ bịt mắt trong ba lô đeo lên, sau đó nghỉ ngơi.
Ba giờ sáng cô mới ngủ, buổi sáng lại đi một vòng phòng nghiên cứu phát minh của đối tác, cô cần ngủ bù.
“Hai tiếng sau em sẽ đáp xuống sân bay thành phố S.”
Trước khi lên máy bay, đột nhiên Trình Lưu nghe thấy người ngồi bên cạnh đang nói chuyện, là giọng nói của một cô gái trẻ.
…… Quên đem nút bịt tai ra rồi, ba lô đã cất lên trên.
Trong lòng Trình Lưu đấu tranh một lúc, cuối cùng cũng không động đậy, cũng lười nói với tiếp viên hàng không.
Vì thế giọng nói bên cạnh không ngừng vọng lại.
“Buổi tiệc sinh nhật lần trước anh không đến… em không đòi quà.”
“Anh có thể tiện đường đến sân bay không? Chúng ta cùng qua đó.”
Trình Lưu nhắm mắt nghe hết toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện của cô gái bên cạnh, may là sau đó đối phương không phát ra âm thanh gì nữa.
Đợi đến khi máy bay ổn định lại, Trình Lưu lần mò nút bấm bên cạnh, nằm thẳng xuống, hoàn toàn ngủ say.
Cho đến khi máy bay sắp hạ cánh, cô mới được tiếp viên hàng không gọi dậy.
Trình Lưu mơ mơ màng màng cởi bỏ bịt mắt, ngồi thẳng lên, xoa xoa mặt, miễn cưỡng được xem là đã tỉnh.
Mười mấy phút sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố S.
Cô gái trẻ tuổi đột nhiên lấy kính đen và khẩu trang đeo lên, chải tóc tai lại, nhất thời xung quanh âm thầm xôn xao, thấp giọng bàn luận, luôn có một cái tên được nhắc đến.
Chắc là ngôi sao nào đó.
Trình Lưu đeo chiếc ba lô màu đen của mình lên, một tay xách theo hành lý xách tay, trong đầu lóe lên suy nghĩ này.
Nhưng mà, Trình Lưu không hứng thú với các ngôi sao, cô đi theo người phía trước, bước nhanh ra ngoài.
Hành lý của Trình Lưu không lớn, có thể đem thẳng lên máy bay không cần ký gửi, cô gái nổi tiếng kia phải lấy hành lý, chầm chậm rớt lại phía sau cô.
Nhưng cô vẫn bước ra đến ngoài, điện thoại trong túi áo đột nhiên rung lên, là điện thoại của trợ lý tổng giám đốc công ty.
Một tay Trình Lưu kéo hành lý, bước chân chậm lại: “Có chuyện gì?”
“Buổi chiều công ty sẽ có cuộc họp tổng kết hàng quý, chị có đến không?” Trợ lý tổng giám đốc ở đầu dây bên kia đáp: “Nhưng thời gian hơi dài, có thể sẽ không cuộc hẹn buổi tối.”
Cuộc hẹn.
Ồ, hôm qua cô đã nhắc đặt trước nhà hàng, chuẩn bị tối nay sẽ đưa bạn trai đi ăn tối, hàn gắn lại tình cảm.
Ngay lập tức Trình Lưu nói: “Dời cuộc hẹn lại…”
Lúc này, cô đã đi đến trước cửa sân bay, vừa ngước mắt nhìn, đột nhiên nhìn thấy trường thân ngọc lập của bạn trai trong đám đông.
Rõ ràng cửa ra vào của sân bay nhiều người như vậy, Trình Lưu chỉ cần nhìn là thấy.
Đôi vai của đối phương thẳng tắp, màu tóc và màu da tạo nên sự tương phản của trắng và đen, gương mặt xa cách lạnh lùng, mũi thẳng môi đỏ, như đan thanh thủy mặc, màu nhạt pha lẫn giữa màu đậm.
Trong đám đông xô bồ, khắp người anh tỏa ra sự xa lánh nhìn không thấu nói không rõ.
Trái tim trước giờ luôn đặt hết cho công việc của Trình Lưu đột nhiên không tích sự đập nhanh hơn, y như cảm giác một thoáng kinh hồng tại bữa tiệc nửa năm trước.
Trong lòng Trình Lưu nghĩ: Mới mấy tháng không gặp, bạn trai cô trở nên đẹp trai hơn rồi, đơn giản mà nói đứng giữa đám đông cũng có thể phát sáng.
Nhất thời Trình Lưu tự trách tại sao mình không liên lạc với bạn trai nhiều hơn, thật ra… nếu sắp xếp lại thì thời gian của cô vẫn có dư.
Lúc này, trợ lý tổng giám đốc ở đầu dây bên kia tự nhiên nói tiếp: “Nếu như dời hẹn, vậy thì tôi sẽ thêm tên chị vào.”
Trình Lưu nhìn người bạn trai ưa nhìn trước mặt, khó khăn lắm mới phân tán được một chút chú ý nói với trợ lý trong điện thoại: “Không được.”
Trợ lý cảm thấy kinh ngạc, vì thế một lúc sau mới phản ứng lại kịp: “Sao ạ?”
“Không được dời cuộc hẹn.” Trình Lưu nhanh chóng lật đổ suy nghĩ ban đầu của mình: “Mọi người họp đi, đến lúc đó đặt báo cáo tổng kết lên bàn làm việc của tôi là được.”
Không đợi bên kia trả lời, Trình Lưu đã ngắt điện thoại.
Cô thật sự không hiểu.
Tại sao mình lại có thể chê người bạn trai ưa nhìn như vậy phiền cơ chứ?
Nhất định là mấy tháng trước cô bị công việc chồng chất làm lu mờ đầu óc rồi, nhưng bây giờ nối lại tình xưa có lẽ vẫn còn kịp.
Vì thế Trình Lưu kéo theo hành lý, trong lòng mang theo một phần áy náy, chín phần thèm thuồng bước nhanh về phía bạn trai.