Khoảng cách với bạn trai càng gần trái tim Trình Lưu đập càng nhanh.

Anh đẹp thật đấy!

Đôi mắt màu hổ phách được ánh đèn bên trên chiếu xuống trông cực kỳ đẹp, lộ ra vài phần thờ ơ, ánh mắt lạnh lùng trong veo. Bàn tay thon dài trắng ngần ôm lấy một bó hoa Linh Lan nặng trĩu màu trắng, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là tay anh trắng hơn hay bó hoa Linh Lan kia trắng hơn.

Chỉ là đến đón cô mà thôi, còn cố ý chưng diện, đeo cả kính áp tròng, nhưng màu sắc cũng rất hợp.

Ánh mắt của Trình Lưu lưu luyến di chuyển từ gương mặt xuống, thưởng thức ngón tay với các khớp xương rõ ràng và đôi chân thẳng tắp của đối phương xong, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào bó hoa Linh Lan màu trắng kia.

Hai tiếng đồng hồ trước cô vừa mới nghe thấy người bên cạnh nhắc đến hoa Linh Lan, không ngờ là bạn trai cô cũng mua, chẳng lẽ gần đây trong thành phố đang thịnh hành hoa Linh Lan sao?

Không biết có gì đặc biệt đáng chú ý không, đoán chừng lại là chiêu trò quảng cáo của các cửa hàng.

Trình Lưu vừa suy nghĩ, sau đó bước nhanh vài bước đi đến trước mặt bạn trai mình, nhận lấy bó hoa Linh Lan trong tay anh: “Đến là được rồi, sao còn phải mua hoa?”

Vừa dứt lời, cô thấy bạn trai mình hơi chau mày lại.

Xì, ngay cả chau mày cũng đẹp trai như vậy!

Trình Lưu hít sâu vào một hơi, gương mặt giữ nguyên vẻ bình tĩnh từ trước đến nay của mình, nhưng sau đó lại thầm trách vừa rồi mình không nên nói như vậy, không biết nhận tấm lòng tốt của người ta rồi.

Chỉ là xin lỗi thì cũng không đúng lắm.

Trình Lưu dứt khoát chuyển bó hoa từ tay trái sang tay phải đang kéo hành lý, sau đó vòng lấy cánh tay của bạn trai, kéo anh bước ra ngoài: “Mình về thôi.”

Trong khoảnh khắc quay người lại, Trình Lưu nhạy bén thấy đôi mắt của bạn trai mình mở ra, dường như đang ngạc nhiên.

Nhất định là do lần đầu tiên được cô chủ động nắm tay nên mới kinh ngạc.

Trái tim chỉ mãi đặt vào công việc của Trình Lưu lại áy náy thêm một phần, ban đầu sao cô có thể vứt bạn trai qua một bên không hỏi không rằng được cơ chứ?

Nhưng bàn tay của bạn trai cô nắm thích thật đấy, ấm áp mềm mại, còn rất mịn nữa.

Sau đó vừa quay người bước được hai bước, điện thoại Trình Lưu lại vang lên lần nữa, cô chỉ đành buông tay của bạn trai ra.

“Cô Trình, cô đánh rơi một chiếc điện thoại trong phòng sách, lúc trước không gọi được cho cô, xin hỏi có cần gửi về cho cô không?”

Là quản lý khách sạn.

Trình Lưu nghe vậy, nghiêng đầu nhìn sang chiếc ba lô đựng máy tính của mình, tối hôm đó sau khi nói chuyện điện thoại với bạn trai xong, cô không bỏ điện thoại vào trong ba lô. Có lẽ là trưa nay đi vội quá nên đã để quên điện thoại cá nhân.

Nhưng cô không thường xuyên sử dụng chiếc điện thoại ấy, người trong nhà cũng chỉ liên hệ số điện thoại đang nằm trong tay cô thôi.

“Cứ để ở khách sạn trước đi, khi nào tôi đến thành phố G rồi lấy cũng được.” Trình Lưu đáp.

Số lần cô đến thành phố G khá nhiều, căn phòng của khách sạn này là do trợ lý tổng giám đốc đặt dài hạn giúp cô, điện thoại riêng kia lại không thường dùng đến, để ở đó cũng không vấn đề gì.

“Vâng ạ, vậy tôi không làm phiền cô nữa.”

……

Sau khi Quý Triều Chu nhận được cuộc điện thoại, cầm theo bó Linh Lan đến sân bay, đứng đợi được tầm nửa tiếng thì thấy Vân Phỉ kéo hành lý bước ra.

Cô ta không mang khẩu trang, thậm chí cả kính đen cũng không đeo, gương mặt hoàn toàn lộ ra bên ngoài.

Vân Phỉ và anh đối mắt nhìn nhau, sau khi nhận mặt nhau xong thì lập tức nở một nụ cười, các hành khách xung quanh đã đánh giá cô ta một lượt, bàn luận càng lớn tiếng hơn.

Nhưng cô ta lại như thể không phát hiện ra, bước nhanh hơn về phía Quý Triều Châu, có cảm giác như cửu biệt trùng phùng.

Sắc mặt Quý Triều Chu lại càng lạnh lùng hơn.

Cô ta đang cố ý.

Quý Triều Chu nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên không biết từ lúc nào gần đây xuất hiện vô số người vác các công cụ quay phim, những người đó không ngừng vây quanh, đồng thời chạy theo hướng của Vân Phỉ, bắt đầu dời mọi chú ý lên người anh.

Chỉ là không đợi Quý Triều Chu quay người, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, người ấy lập tức cướp bó hoa Linh Lan từ trong tay anh, không hiểu sao lại dùng một nụ hôn như thể đã quen từ lâu để nói chuyện với anh.

Những phóng viên vốn đang vác theo dụng cụ thấy thế nhất thời ngây người, động tác quay phim trở nên chậm lại: người đàn ông với tướng mạo có thể đè bẹp tất cả gương mặt mới trong giới giải trí, không phải là tình nhân của Vân Phỉ - ngôi sao nữ đang nổi chứ?

Một giây sau, tay của Quý Triều Chu đột nhiên bị cô gái trước mặt nắm chặt, vòng lấy quay người kéo đi, trong lúc đó thậm chí đối phương còn dùng ngón tay nhẹ nhàng chà chà lên bàn tay anh.

Dù cho Quý Triều Chu có lạnh lùng hơn đi chăng nữa, giây phút này cũng kinh ngạc.

Chỉ là anh chưa kịp hất tay đối phương ra, nhưng đối phương lại buông tay anh ra trước, sau đó nhận một cuộc điện thoại.

Sau mười mấy giây thì đối phương kết thúc cuộc gọi, bỏ điện thoại vào trong túi, hơi nghiêng người đưa tay ra, nắm lấy tay Quý Triều Chu một lần nữa rồi bước ra ngoài.

Chân mày Quý Triều Chu hơi chau lại, nhìn chằm chằm người trước mặt, anh có thể chắc chắn mình không quen biết cô.

Không phải không có người thích Quý Triều Chu, họ lợi dụng đủ mọi lý do để tiếp cận anh, lý do quá đáng như thế nào cũng có.

Nhưng… tất cả hành động của người này quá tự nhiên, tự nhiên đến mức trong thoáng qua Quý Triều Chu nghi ngờ có thật là bản thân mình không quen cô không.

Anh quay đầu ra phía sau nhìn, Vân Phỉ ở bên kia rõ ràng cũng nhìn thấy cảnh tượng này, cũng tỏ ra ngạc nhiên, vì thế bước chân khựng lại, dẫn đến việc bị những người xung quanh dần dần vây lấy, bắt đầu yêu cầu chụp chung xin chữ ký các thứ.

Hàng mi Quý Triều Chu rũ xuống, che đi tất cả cảm xúc, vậy mà không rút tay mình ra, mặc cho người trước mặt kéo đi.

Trình Lưu đang đi phía trước đương nhiên không biết “bạn trai” đang suy nghĩ về điều gì, cô còn đắm chìm trong niềm vui khi sờ được sờ bàn tay của bạn trai, bước nhanh về phía trước.

Thuận tiện nhạy bén nhìn thấy một phóng viên nào đó đang vác chiếc máy quay lớn, hướng ống kính về phía họ.

Khoảnh khắc lướt qua vai, Trình Lưu buông tay đang kéo hành lý, cứ như vậy ôm lấy bó hoa Linh Lan chỉ về phía phóng viên: “Đừng đăng lung tung.”

Những năm gần đây cô cũng có chút danh tiếng trong lĩnh vực kinh doanh khoa học công nghệ, nhưng Trình Lưu không thích mặt của mình xuất hiện trên các thông tin bên lề cho lắm, cho nên mới tiện miệng cảnh cáo một câu.

Vốn dĩ phóng viên còn đang chưa phân rõ được tình hình, lại còn chụp lung tung, ngơ ngác ló mặt ra khỏi chiếc máy ảnh: “Ồ ồ, được thôi.” Phóng viên kia cho rằng hai người này chỉ là một đôi hành khách có nhan sắc đi nhầm vào đây, nhạy cảm với ống kính.

Đợi sau khi người đi xa rồi, phóng viên mới chậm chạp hoàn hồn lại, nhìn về phía đám đông đứng chen chúc nhau, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi không chen vào trong.

Còn cho rằng tin đồn người tình của Vân Phỉ đến đón là thật, thì ra là hiểu lầm.

Nhưng hai người lúc nãy vừa đi ngang qua trông đẹp đôi thật đấy, đặc biệt là người đàn ông, ngay cả một người nam như mình còn phải ngây người.

Phóng viên cúi đầu nhìn những tấm ảnh trong máy ảnh của mình, không nỡ xóa đi, chụp rất đẹp cơ mà.

Phóng viên nhớ lại lời cảnh cáo vừa rồi của cô gái kia nên không dám đăng lung tung, giữ lại để tự mình xem chắc không sao đâu.

Nghĩ như vậy, tầm nhìn của phóng viên rơi vào cô gái đang nắm lấy tay chàng trai, một lát sau thấp giọng lầm bầm: “Sao lại trông… quen mắt thế?”

Lúc này, Trình Lưu - cô gái nhìn rất quen mắt trong đầu phóng viên đã kéo tay bạn trai đến bãi đỗ xe, mở cốp xe sau ra rồi bỏ hành lý vào trong.

“Kết bạn Wechat.” Trình Lưu đóng cốp xe lại, quay đầu nói với bạn trai đang đứng bên cạnh.

Lưu cách thức liên hệ của bạn trai vào trong điện thoại này, Trình Lưu cảm thấy bản thân mình hơi công tư bất phân, nhưng mà…

Trình Lưu đưa mắt lên nhìn người bạn trai đẹp đến mức phát sáng trước mặt, cô có thể hạ thấp thêm giới hạn của mình.

Thấy anh cứ chần chừ mãi không động đậy, Trình Lưu cúi đầu nhìn xuống màn hình điện thoại, rồi lại đưa mã QR của mình ra: “Quét đi.”

Kể từ lúc cô đưa số Wechat đến trước mặt Quý Triều Chu, anh không thể không thấy một loạt thông tin trên đó, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một cái tên rất đỗi quen thuộc.

Là người anh cử đến?

Đôi đồng tử màu hổ phách của Quý Triều Chu lạnh nhạt lướt qua cô gái chỉ thấp hơn mình một cái đầu, tầm mắt dừng lại ở tên Wechat trên mã QR.

—— Số Sáu.

Ảnh đại diện là một cánh tay phải đang cầm khẩu súng lục miệng hướng lên trời.

Rồi lại nhớ đến động tác cảnh cáo phóng viên vừa rồi của đối phương.

Bảo vệ?

Quý Triều Chu im lặng một lúc lâu, nhớ ra lời của dì Vân, cuối cùng cũng lấy điện thoại ra kết bạn Wechat với bảo vệ đang đứng đối diện.

Trình Lưu nhẫn nại đợi bạn trai kết bạn lại với mình, cô đang thầm tán dương mình, chỉ là bạn trai tức giận làm nũng thôi mà, dỗ dành thêm là được.

Huống hồ hôm nay bạn trai cô còn cố ý chưng diện vì cô nữa, cô là một người bạn gái cần phải rộng lượng một chút, đôi lúc cúi đầu cũng không có gì.

Vì thế cô chủ động bước qua mở cửa ghế phụ lái ra, chờ bạn trai bước vào.

Từ nhỏ không có chuyện nào Trình Lưu muốn làm lại không làm được, nay cô muốn sửa chữa lỗi lầm, làm lại từ đầu, trở thành một cô gái Nhị thập tứ hiếu, tuyệt đối có thể tận tâm tận lực!

Sau khi Quý Triều Chu biết đối phương là bảo vệ thì càng không nghĩ sâu thêm về chuyện xảy ra lúc nãy ở sân bay nữa, lạnh nhạt ngồi vào trong xe.

Trình Lưu vòng sang phía bên kia, ngồi vào ghế lái, lúc lái xe ra khỏi bãi đậu xe, cô len lén liếc nhìn góc nghiêng đang nhìn ra ngoài cửa sổ của bạn trai.

Ba tháng không gặp, ngay cả góc nghiêng cũng trở nên càng hoàn hảo hơn.

Tim Trình Lưu đập bình bịch, vốn dĩ cô còn định đưa thẳng bạn trai đi ăn, nhưng hiện tại lại thấy hơi ngại, vẫn nên về nhà tắm rửa trước, thay bộ quần áo rồi mới hẹn hò thì tốt hơn.

Dù gì bạn trai bên cạnh cô đây đẹp trai ngời ngời, sạch sẽ thơm tho như thế, còn bản thân mình lúc trưa còn dạo một vòng nhà máy thí nghiệm ở thành phố G rồi mới ngồi máy bay bay về.

“Anh… ở đâu?” Trình Lưu do dự hỏi.

Vừa mở miệng, Trình Lưu lại bắt đầu cắn rứt lương tâm, nửa năm rồi, vậy mà ngay cả việc bạn trai mình ở đâu cô cũng không biết.

“Tòa số năm khu dân cư Văn Hưng.” Quý Triều Chu không hề quay đầu nhìn cô, sau khi nói dứt câu rồi nhìn ra cửa sổ, im lặng không nói gì nữa.

Anh không đến mức làm khó một bảo vệ.

Cả đoạn đường đi trong xe luôn vô cùng yên lặng, chỉ có đôi lúc Trình Lưu không nhịn được nhìn sang anh bạn trai vẫn còn đang giận dỗi kia.

Đèn đỏ phía trước, Trình Lưu đạp thắng xe, nhanh chóng liếc sang nhìn bàn tay thon dài xinh đẹp của người yêu đang ngủ bên cạnh rất tự nhiên.

—— Muốn sờ quá đi.

Nhưng trước đây cô nghe đối tác nói nếu như bạn gái đang giận thì không thể động tay động chân một cách lung tung được, đổi thành bạn trai thì có lẽ cũng như vậy.

Vẫn nên thôi vậy.

Dỗ dành xong trước đã.

Trình Lưu thuận lợi lái xe vào khu dân cư Văn Hưng, dừng trước cửa tòa số năm, điện thoại cô rung lên, lấy ra xem là tin nhắn của trợ lý tổng giám đốc, nói họ sắp mở cuộc họp rồi.

Cô trả lời một câu, sau đó quay đầu nhìn anh người yêu đang đẩy cửa bước ra: “Tối nay tám giờ em đến đón anh đi ăn nhé, ở nhà hàng Cốc Vũ.”

Trình Lưu đặt một phòng riêng cả ngày hôm nay, vốn dĩ vì để thời gian của mình được tự do, ra vào tùy ý.

Quả nhiên không phung phí tiền, bây giờ cô vẫn có thể về nhà tắm rửa, thay bộ đồ sạch sẽ.

Bước chân của Quý Triều Chu khựng lại, quay lại vào trong xe.

Nhanh như vậy đã hết giận rồi sao?

Trình Lưu nhìn gương mặt đẹp trai đang quay về phía mình, trong lòng reo mừng, còn chưa kịp mở miệng thì đã trơ mắt nhìn anh lấy bó hoa Linh Lan mình đặt trong xe đi.

“......”

Sao còn giận cơ chứ, ngay cả hoa cũng không đưa cô sao?

Nhìn theo bóng lưng đi vào trong rồi mất hút của bạn trai, Trình Lưu ngồi trong xe thở dài, lúc đầu không biết trân trọng, bây giờ người ta không vui cũng rất bình thường.

Cô cầm điện thoại lên, nhìn nick Wechat của anh người yêu cô vừa kết bạn, anh đổi ảnh đại diện, ngay cả tên cũng đổi luôn.

Mấy hôm trước ảnh đại diện Wechat còn là hình tự chụp góc nghiêng của mình, bây giờ biến thành một chiếc thuyền thủy tinh chứa chất lỏng màu vàng nhạt, hình như là chai nước hoa.

Tên Wechat chỉ có duy nhất một chữ “Chu”

Trình Lưu suy nghĩ nửa ngày trời, không nhớ ra tên Wechat cũ của bạn trai cô là gì, chỉ nhớ mang máng là một cái tên bằng tiếng Anh.

Là Jerry hay Tom đấy nhỉ?

Trình Lưu mở ghi chú ra, nghĩ đi nghĩ lại cũng không gõ ba chữ “Uông Hải Dương” vào, bây giờ xem lại, cứ cảm thấy cái tên này không hợp với người yêu cô cho lắm.

Hơn nữa còn thấy xa lạ!

Cuối cùng cô gõ ba chữ “anh người yêu” trên ghi chú Wechat.

Qua một lúc lâu, Trình Lưu quay đầu xe lại, trở về nhà mình, dỗ dành bạn trai thôi mà, cô nhất định có thể làm được.

Không phải giận dỗi vì cô không liên lạc trong một khoảng thời gian dài thôi sao?

Bắt đầu từ hôm nay, Trình Lưu cô bảo đảm khoảng thời gian này ngày nào cũng ở bên cạnh người yêu mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play