Chương 40: Không còn đứa trẻ nào khác

Edit: jena

Tám người ở trong phòng Lâm Băng Yến, cùng nhau lên kế hoạch cho hành động tiếp theo.

Tuy Khổng Tiến Oánh nhỏ người nhưng vẫn có năng lực: "Trước tiên nên đến trang viên tìm kiếm một lần, khi trời sáng, chúng ta có thể phân công nhau hành động." Trên eo cô có trang bị một con dao ngắn, đến bây giờ Sở Nhuế mới nhìn thấy.

"Dựa theo kinh nghiệm chiến đấu từ trước, nếu xuất hiện một cô bé thì có lẽ nhiệm vụ có liên quan đến cô bé đó. Tôi nghĩ rằng nhiệm vụ nằm trên người của nữ chủ nhân lâu đài, nhưng cũng không quá chắc chắn, trong phó bản khó thì mọi thứ đều có thể xảy ra." Vương Hàm nói, thuận tiện nhìn về phía Thương Trọng Lệ: "Em trai, có muốn đi với nhau không?"

Sở Nhuế và Đường Kiền tò mò nhìn qua.

Ngửi thấy mùi nước hoa trên người Vương Hàm, Thương Trọng Lệ khẽ nhíu mày, nghiêng đầu qua một bên.

Lý Đức Bưu la to: "Đủ rồi thằng ẻo lả này, không thấy tởm hả? Ai mà muốn đi với mày chứ, còn không tự thấy mình phiền phức à?!"

Sắc mặt Vương Hàm không tốt: "Có mình anh thấy, có mình anh nói nhiều!"

Lâm Băng Yến nháy mắt với Thương Trọng Lệ, vô cùng tin tưởng: "Cậu ấy muốn đi với tôi, cậu đẹp trai, đúng không nào?"

Đường Kiền đứng phía sau Sở Nhuế méo miệng: Thương Trọng Lệ có chỗ nào tốt vậy, gì mà cả nam với nữ đều tranh giành... Cậu tự nhìn lại mình, cậu cũng có kém hơn anh ta đâu!

Ai cũng nhìn rõ được tâm tư của Lâm Băng Yến, Thương Trọng Lệ lại không giữ thể diện cho cô, túm Sở Nhuế đi ra ngoài: "Đi đến nông trại."

Lâm Băng Yến ở phía sau gọi theo, Thương Trọng Lệ không trả lời.

Đường Kiền thấy thế thì cũng đuổi theo, La Lịch chặn cậu lại, tủm tỉm cười, khoác vai cậu: "Chúng ta có tới tám người, vừa đủ để chia, nếu hai người họ đi nông trại thì chúng ta đi khu chăn nuôi phía tây."

Đường Kiền khó chịu nhìn cánh tay đang tì lên vai mình, cậu có quen người này không?

"Cậu cãi nhau với cô Lâm à?" Sở Nhuế bị kéo đi ở phía sau, không ngừng lảo đảo.

Bước chân của Thương Trọng Lệ chậm lại, biểu tình ghét bro: "Tại sao tôi phải đi với cô ta?"

Sở Nhuế đẩy gọng kính: "Không phải cậu với cô ấy..." Hình như suy đoán chuyện tình cảm của người khác như thế này cũng không tốt lắm?

Thương Trọng Lệ: "Gì?"

Sở Nhuế lắc đầu: "Ý tôi là, không phải cậu nói tôi kéo chân sau sao?"

Thương Trọng Lệ nhướng mày trái, hồi tưởng một chút, hình như đúng là cậu có nói như vậy. Nhìn thấy bộ dạng thờ ơ, lạnh nhạt của Sở Nhuế ở trước mặt, trong lòng bỗng nhiên tức giận: "Thì sao? Tôi mà sợ anh kéo chân sau à?"

Hình như... cũng đúng, vì cậu ấy mạnh thật.

Sở Nhuế đẩy gọng kính, đi theo phía sau.

Thương Trọng Lệ túm lấy cổ áo anh.

Sở Nhuế: "...?"

"Đi với tôi... anh không vui?"

?

Tại sao lại hỏi vậy?

Sở Nhuế không hiểu.

Thương Trọng Lệ không nhịn được mà nói thêm: "Tôi nói cho anh biết, anh đã đáp ứng ông nội, anh phải bảo vệ tôi. Nguy hiểm lúc nào cũng có thể xảy ra, tốt nhất là anh đừng có cách xa tôi, tự mình hứa hẹn thì phải làm được. Tôi cũng đã nói tôi sẽ bảo vệ anh, cho nên tôi chắc chắn làm được. Anh hiểu chưa?"

Thấy Sở Nhuế gật gật đầu, lúc này Thương Trọng Lệ mới hài lòng mà thả tay ra, đi ở phía trước.

Cậu nghĩ ông anh Sở Nhuế này biết được mình đến đây để làm gì rồi thì sẽ không cần dính lấy tên La Lịch kia nữa!

Sở Nhuế: Thằng nhóc này lại phát điên cái gì?

Nông trại nằm ở phía tay phải của lâu đài, so với lâu đài nguy nga tráng lệ thì nơi này thấp bé, lụp xụp, vô cùng nghèo nàn, rách rưới.

Bên cạnh nông trại là một cánh đồng lúa mì, một chiếc máy làm cỏ khô vừa lớn vừa nặng đặt trên một khoảng đất trống, bên cạnh đó có vài đống rơm rạ xếp chồng lên nhau.

Quản gia Tư Lạc Văn và hầu gái đang nói chuyện phiếm trước nông trại, không biết đang thảo luận gì.

"Hai vị khách quý, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không?"

Sở Nhuế: "Có ai ở nông trại không?"

Quản gia Tư Lạc Văn: "Có tôi và vài người hầu."

Sở Nhuế: "Chúng tôi có thể vào xem được không?"

Quản gia Tư Lạc Văn: "Hân hạnh, tôi sẽ dẫn đường cho hai cậu."

Thân thể quá mức gầy yếu của Tư Lạc Văn dưới trời sáng trông khá dị dạng, hắn đi ở phía trước dẫn đường, gương mặt luôn nở một nụ cười cứng ngắc.

"Nông trại đơn sơ không có gì đáng tham quan, hai cậu cứ tự nhiên."

Ánh sáng trong nông trại mờ mịt, vật dụng bên trong cũng vô cùng ít ỏi. Trong phòng phía tây có một ô cửa sổ, đôi khi nghe thấy tiếng cỏ khô lao xao ở bên ngoài.

Sở Nhuế đi vào trong, có một phòng bếp, trong phòng bếp có mùi khói dầu và than đá kết hợp với mùi cỏ khô ở bên ngoài. Sở Nhuế cảm thấy không khỏe mà xoa nhẹ chóp mũi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ nơi này có thể nhìn thấy cả cánh đồng và máy làm cỏ.

Không có gì lạ.

Dưới bàn ăn truyền đến tiếng vang nho nhỏ. Sở Nhuế cúi đầu nhìn, anh không hề phòng ngừa, một gương mặt trắng bệch đột ngột xuất hiện.

Sở Nhuế nín thở, anh ngã ra phía sau. Cô bé kia đang nhìn anh chằm chằm, hốc mắt từ từ chảy bốn hàng máu đỏ.

"Sở Nhuế!" Thương Trọng Lệ ở ngoài cửa nhìn thấy anh ngã, nhanh chóng chạy đến đỡ được, đồng thời ấn vào nhân trung của anh.

Thương Trọng Lệ quét mắt nhìn phòng bếp, không phát hiện ra gì. Sở Nhuế bị cậu véo thì tỉnh táo lại, theo bản năng túm lấy cánh tay Thương Trọng Lệ: "Bên dưới bàn!"

Sắc mặt của anh rất tệ, cảm xúc kinh hoảng khiến hay tay run rẩy không ngừng đều chứng tỏ anh đã gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ.

Quả thật, không kịp phòng ngừa, đột nhiên đối diện gần trong gang tấc với một gương mặt khủng bố chết chóc đã đánh sâu vào tâm lý anh.

Thương Trọng Lệ rút một lá bùa, phóng về phía dưới bàn. Lá bùa dừng ở dưới chân bàn, bốc cháy lên một ngọn lửa màu xanh, cuối cùng hóa thành tro.

"Có vật quái. Anh không nhìn lầm." Thương Trọng Lệ dìu Sở Nhuế đi ra ngoài: "Ra ngoài trước đi."

Tư Lạc Văn đứng thẳng người ở ngoài cửa: "Quý khách, xảy ra chuyện gì ạ?"

Sở Nhuế hỏi hắn: "Trong nhà có bao nhiêu đứa trẻ?"

Anh cố gắng nhớ lại gương mặt vừa nãy, nhưng cơn hoảng sợ quá lớn khiến anh không thể lấy được thông tin hữu ích gì từ trí nhớ, tư duy không ngừng hỗn loạn hơn. Anh chỉ có thể miễn cưỡng nhớ rằng hình như gương mặt đó giống với gương mặt của cô bé mặc trang phục cưỡi ngựa.

"Chỉ có tiểu thư Khoa Đế, năm nay 6 tuổi, là một cô bé rất đáng yêu." Tư Lạc Văn trả lời.

Thương Trọng Lệ: "Trước đây không có thêm đứa trẻ nào khác? Ví dụ như một cô bé mặc trang phục cưỡi ngựa và một cô bé mặc váy hoa nhỏ?"

Tư Lạc Văn trả lời không suy nghĩ: "Không có, thưa cậu, trang viên của chúng tôi chỉ có một đứa trẻ, là tiểu thư Khoa Đế."

Sở Nhuế trầm tư.

Thương Trọng Lệ nhìn anh, nói: "Cảm ơn, chúng tôi sẽ đi dạo ở chỗ khác."

Tư Lạc Văn: "Xin cứ tự nhiên. Tình cảm của hai vị thật tốt, tôi xin phép không quấy rầy."

"Hả?" Hắn nói bọn họ tình cảm tốt, sao mà nhìn ra được vậy?

Tư Lạc Văn hơi mỉm cười, từ từ đi ra ngoài nông trại.

Thương Trọng Lệ cúi đầu nhìn, Sở Nhuế vẫn còn tựa vào trong lồng ngực cậu, chỉ cần cúi đầu là có thể chạm vào đỉnh đầu của anh. Làn da của anh rất tinh tế, Thương Trọng Lệ có thể khẳng định rằng làn da này còn đẹp hơn nhiều so với những cô gái trẻ đẹp khác. Mắt kính đen đã che lấp đi thần sắc trong mắt anh nhưng Thương Trọng Lệ vẫn có thể nhìn rõ được một đôi mắt dịu dàng như nước hồ xuân, khi nhìn chăm chú thì sẽ điềm tĩnh như tháng năm tĩnh lặng.

"Sao thế?"

Đôi mắt ấy đang nhìn về phía cậu: "Trên mặt tôi có thứ gì hả?"

Thương Trọng Lệ ho khan vài tiếng, mất tự nhiên quay đầu: "Đúng thế, mặt của anh dơ muốn chết, đi rửa mặt đi, xấu quá!"

Sở Nhuế bất đắc dĩ đứng thẳng người. Sao cậu ta nỡ lòng nào nói anh xấu, tuy anh không đẹp nhưng cũng không đến mức ma chê quỷ hờn mà... Sở Nhuế bỗng cảm thấy có lẽ mắt nhìn của mình có vấn đề.

Anh thật sự rất xấu ư?

Mặt của Thương Trọng Lệ nóng lên, nói to: "Đi nhanh lên, nếu không trời tối thì chúng ta vẫn chưa nhìn hết được cả trang viên đâu!" Nói xong, cậu cất bước đi nhanh ra ngoài.

Thương Trọng Lệ có thể cảm giác được trái tim mình đang đập rất nhanh, không thể bình tĩnh nổi.

Cậu... bị làm sao thế này?

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Là rung động đó nha, trốn tránh cũng không được đâu

Thương Trọng Lệ, chịu xét xử đi! Ha ha ha ha

06.10.22

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play