Chương 41: Đừng đi theo tôi nếu không vui

Edit: jena

Ra khỏi nông trại, bọn họ đi về phía khu chăn nuôi, ở đây có dê bò nhàn nhã ăn cỏ khắp nơi.

Người chăn nuôi đang nằm trên cỏ, mũ rơm che khuất mặt.

Sở Nhuế chào hỏi: "Xin chào."

Người chăn nuôi ngồi dậy, gỡ mũ rơm ra. Sở Nhuế cho rằng anh sẽ nhìn thấy một gương mặt đáng sợ, không ngờ bộ dạng của người này lại rất bình thường, không có gì đặc biệt.

"Có chuyện gì không?"

Sở Nhuế hỏi: "Chúng tôi có thể vào trong khu chăn nuôi xem được không?"

Người chăn nuôi vẫy vẫy tay: "Tự nhiên, chẳng có gì đẹp đâu."

Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ thấy đối phương không có ý định dẫn dắt thì tự mình đi vào. Quả nhiên không có gì đẹp, ở đây ngoài dê bò kiếm ăn thì chẳng có thêm thứ gì. Liếc mắt nhìn chỉ có đồng cỏ xa tít tắp cùng những ụ rơm dọc đường. Sở Nhuế nghe thấy một tiếng vang nhỏ, khi đến xem thử thì lại không có gì khác thường.

Có lẽ do mình quá mức nghi thần nghi quỷ, Sở Nhuễ nghĩ.

Ra khỏi khu chăn nuôi, Sở Nhuế hỏi người nọ: "Anh biết ở đây có bao nhiêu đứa trẻ không?"

Người chăn nuôi ngậm cỏ, nói: "Chỉ có một mình tiểu thư Khoa Đế, cô bé thường chơi trong vườn."

"Ngoài Khoa Đế ra, anh có bao giờ nhìn thấy thêm hai cô bé khác không?"

Người chăn nuôi trả lời không hề do dự: "Không có, sao mà có đứa nhỏ nào khác được nữa, chỉ có một mình tiểu thư Khoa Đế thôi."

Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ nhìn nhau, lắc lắc đầu tỏ vẻ không thu hoạch được gì. Thấy trời sắp tối, cả hai chỉ có thể đi về lâu đài.

Trên đường đi về, họ gặp Đường Kiền và La Lịch. Đường Kiền dường như bị chọc giận, phồng má đi ở phía sau. La Lịch đắc ý cười cười đi ở phía trước, thỉnh thoảng còn nghe thấy Đường Kiền đang mắng chửi.

"Đồ pê-đê chết tiệt! Anh cứ chờ đi, chờ đến khi quỷ quái xuất hiện, tôi sẽ chứng minh cho anh xem!"

La Lịch nhìn thấy Sở Nhuế thì tiến lại gần: "A Nhuế, trùng hợp quá, hai người vừa ra khỏi khu chăn nuôi hả? Sao mà lại không nói với em một tiếng, tụi em cũng vừa đến đó."

Thương Trọng Lệ không hề vui mừng khi thấy La Lịch. Sao lại có người vừa gặp đã nhào tới hi hi ha ha với người khác như vậy? Đúng thế, chỉ có mỗi La Lịch là như vậy.

Sở Nhuế nghiêm túc hỏi cậu: "Bên chỗ cậu có phát hiện được gì không?"

La Lịch giơ cao hai tay: "Không có gì cả, có lẽ quỷ chỉ xuất hiện vào buổi tối thôi."

"Anh ta nói bậy!" Đường Kiền đi ba bước thành hai bước, giơ bát quái lên: "Vừa mới có quỷ xong, thật sự có quỷ, quẻ Khảm vừa rung lên, rõ ràng là có chuyện, vậy mà anh ta nói bát quái của tôi không linh!" Còn nói... Còn nói cậu là pháp sư gà mờ, cái gì mà gà mờ, cậu rất mạnh!

Đường Kiền vô cùng tủi thân, cậu lớn nhường này, ngoại trừ bị Thương Trọng Lệ bón hành ra, ngoại trừ Ly Việt hay đánh lén ra thì chưa từng có ai nghi ngờ bản lĩnh của cậu! Hơn nữa, cũng không biết La Lịch ăn gì lớn lên, nhìn yếu ớt mong manh thế mà sức lực quá khủng bố, lôi rồi túm cậu đủ kiểu, bản thân cậu đánh không lại.

Thấy Sở Nhuế và Thương Trọng Lẹ nghi ngờ nhìn mình, La Lịch ha ha cười hai tiếng: "Tôi đã kiểm tra rồi, thật sự không có quỷ, nếu có quỷ thì chẳng lẽ lại không thấy? Không cần nghĩ nhiều, ở đây âm khí nặng nề, bát quái của cậu ta không nhạy là chuyện bình thường thôi."

Lời La Lịch nói không có gì sai, cậu chỉ nhàn nhạt nhìn Sở Nhuế, sau đó ôm vai anh đi về phía trước: "Trời sắp tối rồi, mau về thôi."

Thương Trọng Lệ nhìn chằm chằm cánh tay của La Lịch đang ôm Sở Nhuế, nhướng mày, cắn chặt răng, bộ dạng khó chịu hoàn toàn bị Đường Kiền nhìn ra: "Anh ta nghi ngờ sức mạnh của Đạo gia chúng ta, Thương Trọng Lệ, anh cũng khó chịu lắm đúng không?! Anh ta có lai lịch gì, bộ mạnh lắm hả?"

Thương Trọng Lệ liếc mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt tràn ngập khinh thường, sau đó cắn chặt răng đi về lâu đài.

Đường Càn vuốt bát quái trong tay: "Mấy cái người này, sao vậy trời? Hừ! Đều khinh thường tôi, tôi nhất định sẽ cho mấy người nhìn thấy rõ năng lực của tôi!"

Trời tối rất nhanh.

Bữa tối, vài người ngồi ở nhà ăn, nhân lúc chủ nhân lâu đài chưa đến thì đều thảo luận về kết quả ngày hôm nay của mình.

Khổng Tiến Oánh: "Chẳng có gì cả."

Lý Đức Bưu và Vương Hàm đều lắc đầu thở dài.

Lâm Băng Yến ngồi bên cạnh Đường Kiền, bên cạnh Đường Kiền là Thương Trọng Lệ, cô lấy móng tay gõ gõ lên trước mặt bàn của Đường Kiền.

Đường Kiền: "...?"

Lâm Băng Yến nhếch khóe miệng đỏ tươi, thấp giọng nói: "Hai chúng ta đổi vị trí đi."

Đường Kiền chớp chớp mắt: "Tại sao? Tôi không đổi."

Đường Kiền hoàn toàn không hạ thấp giọng, giọng nói không lớn không nhỏ vừa đủ để cho tất cả mọi người ngồi trong nhà ăn nghe thấy. Nhìn thấy Đường Kiền ngồi giữa Lâm Băng Yến và Thương Trọng Lệ, còn ai mà không rõ có chuyện gì xảy ra.

"Toàn nói là phụ nữ theo đuổi đàn ông đều dụng tâm thật nhiều, cậu đẹp trai này chắc sẽ cảm động lắm đó!" Lý Đức Bưu ha ha trêu ghẹo. Vương Hàm ở bên cạnh chụp tay hắn. Nhìn hành động của hai người và bầu không khí của họ có vẻ như cũng không còn sự chán ghét như lúc đầu nữa.

"Nói gì thế, sao mà cậu đẹp trai ấy có phản ứng được." Vương Hàm rất không vừa lòng. Lâm Băng Yến là kiểu phụ nữ có ngực mà không có não, cũng không biết dùng cách gì mà vào được tới phó bản khó, ai biết được lỡ như một đường toàn dựa hơi đàn ông. Thương Trọng Lệ nhìn qua trẻ tuổi, đẹp trai, chí khí ngất trời hẳn sẽ không quan tâm đến người như thế này... Nghĩ như vậy, tầm mắt Vương Hàm lại dời đến chỗ Thương Trọng Lệ.

Vai rộng, eo thon, chân dài, quần áo thời thượng, đội khi vì chuyển động nên lộ ra cơ bắp dưới lớp áo vô cùng săn chắc. Thanh niên như thế này mà lại không có hứng thú gì với Lâm Băng Yến thì... thì hẳn là người giống như hắn thôi!

"Sao anh biết cậu ấy không phản ứng với tôi?!" Mất thể diện, Lâm Băng Yến tức giận. Cô là một người xinh đẹp, đi đến đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý, kể cả Lý Đức Bưu cũng theo bản năng sẽ liếc mắt nhìn cô vài lần. Còn tên ẻo lả như Vương Hàm thì thôi đi, sao ngay cả những người đàn ông còn lại cũng giống như hòa thượng trong chùa vậy!

Lâm Băng Yến liếc mắt nhìn Thương Trọng Lệ, ánh mắt của cậu vẫn luôn nhìn về phía người đàn ông đeo kính ngồi ở bên phải chứ không nhìn cô. Lâm Băng Yến "hừ" lạnh một tiếng: "Nhìn một đám phế vật như mấy người thật là hết hứng ăn!" Nói xong, cô tỏ vẻ giận dỗi đứng dậy, khi đi ngang qua Thương Trọng Lệ vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhìn cậu một cái, đối phương vẫn như cũ không thèm phản ứng gì. Cô dậm chân hậm hực, thật sự rời đi.

"Cô ấy đi rồi." Sở Nhuế nói.

Người ở trên bàn ăn không một ai phản ứng gì, chỉ có Vương Hàm là mừng thầm.

La Lịch dùng khuỷu tay khẽ chạm Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ nhìn thấy một màn này thì co rụt đồng tử: "Cô ấy có ý tứ với Thương Trọng Lệ đó."

Sở Nhuế đẩy gọng kính: "Tôi biết rồi."

La Lịch nhìn sang Thương Trọng Lệ, nhịn cười hỏi anh: "Anh thấy cô Lâm như thế nào?"

"Như thế nào là như thế nào?"

"Trông như thế nào?"

Sở Nhuế không hề nghĩ ngợi đáp: "Rất đẹp."

La Lịch: "Yểu điệu thục nữ, quan tử hảo cầu, Thương Trọng Lệ à, nhớ giữ chặt đó nha!"

Sở Nhuế theo lời nói, nhìn về phía Thương Trọng Lệ. Cậu đang cau mày, góc nghiêng đẹp như tượng tạc, diện mạo như thế này thì đúng là sẽ có nhiều người theo đuổi thật.

Thương Trọng Lệ không vui liếc mắt nhìn La Lịch: "Cậu lắm lời quá!"

La Lịch chống khuỷu tay lên mặt, lòng bàn tay chống lên cằm, vẻ mặt buồn bã: "Cậu ấy dữ quá, A Nhuế, anh đi với cậu ta chắc là không vui chút nào, lần sau anh đi với em đi."

"Đi với cậu?" Thương Trọng Lệ cười nhạo: "Để chờ chết?"

La Lịch cười như không cười: "Ít nhất cũng sẽ không vui, sẽ không bị cái miệng thối của cậu chọc tức.."

Giữa hai người bắt ra tia lửa nhưng Sở Nhuế hoàn toàn không nhận ra, anh nói với La Lịch: "Tôi đi với cậu sẽ ảnh hưởng cậu, cậu không cần lo lắng cho tôi." Ý tứ là anh sẽ không ảnh hưởng đến Thương Trọng Lệ. Tuy nghe sẽ hiểu rằng anh đang khẳng định năng lực của Thương Trọng Lệ nhưng khi vào lỗ tai Thương Trọng Lệ, cậu lại hiểu khác.

Anh quan tâm La Lịch? Anh lo anh sẽ liên lụy La Lịch? Rốt cuộc thì anh là cộng sự của ai vậy hả?!

"Đã như vậy thì anh đi với cậu ta đi, không cần theo tôi khi không có gì vui!" Nói xong, Thương Trọng Lệ dùng sức đẩy ghế, nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.

Vài người đối diện khó hiểu nhìn Thương Trọng Lệ, Sở Nhuế cũng không hiểu nổi.

Anh... Chưa từng nói anh không vui khi đi theo Thương Trọng Lệ mà. Thương Trọng Lệ lại làm sao vậy?

Đường Kiền ngồi ở một bên dẩu môi, không vui mà đùa nghịch dao nĩa trước mặt.

Cậu cũng đâu có thua kém đâu, sao ở đâu, ai cũng thích Thương Trọng Lệ hơn vậy?! Bực bội quá!

06.10.22

/quên, cái bát quái của bạn Đường Kiền nó là cái này nè/

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play