Chương 39: Hai người thân thiết nhỉ?
Edit: jena
"A Nhuế, trốn ra phía sau, đừng nói gì hết, hiểu chưa?"
"Mẹ ơi..."
Bên tai truyền đến rất nhiều âm thanh ồn ào, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện trầm thấp của người đàn ông, Sở Nhuế bé nhỏ bịt kín lỗ tai, co rúc người thành một khối nhỏ.
Bên tai vang lên tiếng vật ngã, Sở Nhuế bé nhỏ mở to mắt, nhìn qua khe giường, thấy mẹ mình nằm trong vũng máu, đôi mắt trợn ngược đang nhìn mình chằm chằm.
Sở Nhuế tỉnh dậy từ trong mộng, lưu loát lấy khăn giấy trên tủ đầu giường lau mồ hôi trên mặt.
Trong phòng không có đèn, màn cửa bị gió thổi lay, mơ hồ nhìn thấy khung cảnh tối tăm ở bên ngoài. Sở Nhuế đứng dậy thử đốt đèn dầu trên bàn, thử ba lần đều bị gió thổi tắt. Vì vậy anh đi đến cửa sổ, muốn đóng lại.
Trong lúc lơ đãng, anh nhìn thấy hai cô bé đứng ở dưới lầu đang nhìn mình. Trong lòng Sở Nhuế chợt căng thẳng, nhanh chóng đóng sập cửa sổ, kéo rèm cửa, xoay người ngồi xổm xuống.
Là hai cô bé ở bên ngoài lâu đài.
Có vẻ trời muốn mưa, bên ngoài sấm sét ầm ầm, tia chớp không ngừng xẹt ngang qua phòng. Sở Nhuế ngẩng đầu, hai cô bé đã đứng trước mặt anh, ánh chớp lóe lên, chiếu sáng hai gương mặt trắng bệch cứng đờ.
Sở Nhuế há mồm, không thể cất tiếng. Anh nhắm mắt lại, nằm bò không dám động đậy. Khi cố gắng mở mắt ra nhìn tiếp, trước mặt anh hoàn toàn trống rỗng, giống như hai cô bé khi nãy chỉ là ảo giác.
Sở Nhuế chạy nhanh đến bàn, thắp đèn dầu. Lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai... Ai..."
"Là em đây, bé Sở."
Hoa!
Không, không phải.
Sở Nhuế mở cửa, quả nhiên là La Lịch.
La Lịch cười hì hì, nghiêng đầu: "Em biết anh không nghỉ ngơi, muốn cùng nhau hành động không? Buổi tối là thời điểm thích hợp nhất để hành động đó."
Sở Nhuế vốn dĩ cũng có ý định này nên đồng ý: "Cậu có thể, có thể đừng gọi... đừng gọi tôi là bé Sở được không?"
"Vì sao?"
Sở Nhuế vừa bị dọa sợ, bây giờ sắc mặt không quá tốt, La Lịch còn cho rằng anh thực sự giận, im lặng một lát, giọng điệu đứng đắn hơn: "Được rồi được rồi, không gọi thì không gọi, vậy bây giờ em gọi anh là gì? Tiểu Sở? Sở Sở? Tiểu Nhuế? A Nhuế?"
Người ở bên cạnh không ngừng ríu rít, Sở Nhuế trừng mắt với cậu một cái, cậu im lặng một hơi: "Chậc... Vậy gọi anh là A Nhuế nhé?"
Sở Nhuế không trả lời, cầm đèn dầu đi ra hành lang. Nói thật, anh có chút sợ hãi, vừa mới bị dọa sợ nên anh đã uống một viên Alprazolam, hy vọng có tác dụng.
Sau khi vào hành lang, ra khỏi khu vực cho khách, La Lịch từ từ an tĩnh lại, cũng không có làm gì quá trớn, hỏi: "Nên đi hướng nào đây anh?"
Sở Nhuế không có manh mối gì, không gian ở đây quá lớn, ngoài lâu đài còn có thêm trang viên và nông trại, mục đích lớn nhất là tìm nhiệm vụ khá gian nan, chỉ biết lang thang không có điểm đến cụ thể.
Sở Nhuế suy nghĩ một phen, chỉ sang hướng bên trái. La Lịch không nói thêm gì, hoàn toàn tin tưởng trực giác của Sở Nhuế.
Lại đến một hành lang tối tăm khác. Sở Nhuế muốn hiểu rõ hơn về cấu trúc ở nơi này.
Đi dọc theo cầu thang xuống dưới, bên tai vang lên tiếng bước chân chầm chậm.
Trên cầu thang cũng có treo nhiều bức tranh, nội dung cũng giống với những bức tranh kia, đều là cảnh sinh hoạt cực kỳ ấm áp. Có nam chủ nhân cầm kéo cắt cỏ, giơ tay mỉm cười, có quản gia đang chuẩn bị thức ăn, hoàn toàn không hề gầy yếu như họ đã gặp, mái tóc phía sau được vuốt sáp, nhìn rất có tinh thần.
"Những bức tranh này có chỗ nào kỳ lạ không?" La Lịch hỏi Sở Nhuế đang giơ đèn dầu lên vách tường để quan sát.
Sở Nhuế lắc đầu, anh chưa có manh mối, không thể tùy tiện suy đoán.
Ngoại trừ đèn dầu chiếu lên vách tường, toàn bộ cầu thang đều chìm trong đêm đen.
Đúng lúc này, trên cầu thang truyền đến tiếng bóng cao su.
Sở Nhuế cả kinh, theo bản năng túm lấy góc áo La Lịch: "Có tiếng động!"
La Lịch cầm đèn đầu giơ lên phía trước, trước mặt họ là một cô bé ôm bóng cao su.
Sở Nhuế sợ tơi mức nhắm chặt mắt lại, La Lịch cũng bị dạo một hơi, không biết nên làm gì.
Qua vài giây, Sở Nhuế mở to mắt, gương mặt non nớt trắng bệch nhìn họ chằm chằm.
Cô bé mặc váy hoa nhỏ, ôm bóng cao su, đôi mắt xanh lam sâu không thấy đáy.
"Mấy anh tìm gì?"
La Lịch nghiêng người che chắn Sở Nhuế ở phía sau: "Em gái nhỏ, khuya rồi sao không đi ngủ?"
Cô bé nhìn chằm chằm La Lịch, hầu kết La Lịch lăn lộn lên xuống, bàn tay cầm đèn dầu không tự giác mà run rẩy.
"Chúng ta cùng nhau chơi đi!" Trên cầu thang vang vọng giọng nói của cô bé.
La Lịch nhỏ giọng nói với Sở Nhuế: "Đợi lát nữa nhớ chạy thật nhanh."
Sở Nhuế không biết cậu muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
La Lịch tươi cười nhìn cô bé đang đến gần: "Được chứ, chúng ta cùng nhau chơi..." Đột nhiên, cậu hất văng quả bóng cao su trong tay cô bé: "Chạy!"
Sở Nhuế theo cậu chạy một đường như điên, có lẽ là đã uống Alprazolam, âm thanh bên tai được phóng đại, cô bé đuổi theo bọn họ, Sở Nhuế có thể cảm giác được.
Một đường chạy về phòng, đóng cửa lại, La Lịch mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "An toàn rồi..."
"An toàn... ư?"
La Lịch khó hiểu: "...?" Sau đó tầm mắt cậu nhìn thấy thứ sau lưng Sở Nhuế.
Sở Nhuế cảm giác được gì đó, anh cứng đờ người, từ từ xoay đầu lại. Ở phía sau anh là cô bé mặc váy hoa nhỏ đang ngồi trên giường, chăm chú nhìn họ.
"Các anh muốn đi đâu? Sao không chơi với em?"
Tiếng nói nhàn nhạt máy móc vang lên khiến Sở Nhuế phát lạnh cả người, đèn dầu đột nhiên vụt tắt.
La Lịch mở cửa phòng chạy ra ngoài nhưng không thể mở được cửa: "Chết tiệt!" Liều mạng đấm rồi đá, cánh cửa không hề dịch chuyển.
Sở Nhuế nhìn chằm chằm cô bé, cô bé cũng nhìn chằm chằm anh. Cô bé nhảy xuống dưới giường, đi đến bên cạnh Sở Nhuế, anh vô thức lùi về phía sau, đụng phải La Lịch.
"Chỉ là một cô bé thôi, chơi một lần cũng... cũng được mà." La Lịch nhỏ giọng nói, lý tưởng rất tốt đẹp, nhưng khi cô bé đến bên cạnh họ thì lại khiến người khác kinh sợ tới mức không thể động đậy.
Cô bé vươn hai tay, ngẩng đầu nhìn: "Chơi cùng nhau..."
"Muốn tìm người chơi chung thì tìm anh trai ở đây này!" Một tia chớp cắt ngang hư không, cửa sổ bị gió thổi bay. Trên bệ cửa sổ, Thương Trọng lệ cười như không cười, cậu nhảy vào trong, chân vừa chạm đất, cô bé mặc váy hoa nhỏ liền biến mất.
"..." Ánh mắt của Thương Trọng Lệ nhìn La Lịch và Sở Nhuế đứng dính chùm với nhau, không khỏi nhướng mày trái, nhìn qua tâm tình không tốt chút nào: "Nhát gan thế, chẳng phải chỉ là một con quỷ thôi hả?"
"Quỷ... Không phải vật quái?" Sở Nhuế hỏi.
Thương Trọng Lệ: "Nhìn kiểu gì mà ra vật quái vậy? À, anh không phải người trong nghề, không phân biệt được cũng đúng."
Sở Nhuế thở dài nhẹ nhõm một hơi, có Thương Trọng Lệ ở đây thì an toàn rồi.
"Sao cậu ta lại ở trong phòng anh?" Thương Trọng Lệ bất ngờ hỏi, Sở Nhuế sửng sốt, thấy anh sửng sốt thì sắc mặt của Thương Trọng Lệ càng tệ hơn, chắc chắn hai người này nửa đêm gặp nhau để làm chuyện gì đó rồi.
La Lịch mỉm cười, ôm cánh tay Sở Nhuế: "Đương nhiên là đi tìm nhiệm vụ rồi, chẳng lẽ phải ngồi không trong phòng à?"
Thương Trọng Lệ nhìn chằm chằm hai người nào đó dính sát vào nhau, không vui nhướng mày: "Tìm nhiệm vụ rồi cậu đi tìm anh ta? Anh ta nhát cáy như thế, không kéo chân sau là đã may phước lắm rồi!"
"Tôi không thích nghe lời này, A Nhuế rất giỏi..."
A Nhuế?
"Từ khi nào mà hai người thân thiết với nhau như vậy?"
Ý cười của La Lịch càng sâu: "Hoạn nạn thấy chân tình, dù sao cũng đã cùng nhau vượt qua gian khó, đúng không, A Nhuế?"
Nghe thấy lời của Thương Trọng Lệ xong, trong lòng Sở Nhuế có chút thất vọng. Anh cụp mắt, không nói gì. Thương Trọng Lệ nhìn thấy anh như vậy, gương mặt âm trầm, trừng mắt nhìn La Lịch, đi đến mở cửa phòng ra. Bên ngoài đã có vài người chơi không biết đã tụ tập từ lúc nào.
Đường Kiền phóng một đồng tiền vào trong phòng, lẩm bẩm một tràng rồi thu về: "Hai người bị đuổi giết?"
"Thứ gì? Quái vật?" Khổng Tiến Oánh hỏi, vóc dáng của cô thấp bé, đẩy Vương Hàm và Lý Đức Bưu ở phía trước ra: "Ở trong phòng còn nghe thấy tiếng chạy trên hành lang, quả nhiên là quái vật."
Đường Kiền giơ bát quái lên: "Không phải quái vật, là quỷ... Mọi người nhìn này!"
Vài người thò đầu lại gần, nhìn bát quái chằm chằm.
Lý Đức Bưu: "Nhìn cái gì?"
Vương Hàm che miệng: "Đây là cái gì vậy? Nhìn không hiểu..."
Đường Kiền xua xua tay: "Thuộc quẻ Khôn, sát khí bức người, có vẻ là một ác quỷ rất mạnh."
Khổng Tiến Oanh liền có hảo cảm với thiếu niên đẹp trai: "Nhìn không ra, không ngờ cậu lại là đạo sĩ!"
Đường Kiền nhìn cô gái đến gần, trúc trắc ưỡn ngực: "Chỉ là chút tài mọn, không... không đáng nhắc đến."
"Lâm Băng Yến đâu?" La Lịch phát hiện thấy thiếu một người, không thấy Lâm Băng Yến đâu cả.
Vài người biến sắc, chạy qua phòng của Lâm Băng Yến.
Đá bay cửa, Lâm Băng Yên đang ngồi xổm trong góc tường, hốt hoảng ngẩng đầu nhìn mọi người đến, nức nở chạy về phía Thương Trọng Lệ. Thương Trọng Lệ ngay lập tức nhảy sang bên cạnh, Lâm Băng Yến lao vào lòng Lý Đức Bưu.
Sở Nhuế: "..."
Lâm Băng Yến thấy mình túm sai người, vội vàng đứng thẳng dậy, gương mặt tái xanh nhưng ra vẻ không có việc gì: "Làm tôi sợ muốn chết, vừa rồi đột nhiên có một con bé nào xuất hiện ở trước mặt tôi."
"Cô bé đó trông như thế nào?" La Lịch hỏi.
Lâm Băng Yến: "Mặc trang phục cưỡi ngựa, nhìn qua có vẻ khoảng mười mấy tuổi, gương mặt trắng bóc..."
"Cô bé có nói gì với cô không?" La Lịch hỏi tiếp.
Lâm Băng Yến suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Đột nhiên xuất hiện thì tôi giật mình thôi, tôi không chú ý nó có nói gì với tôi không.
Trang phục cưỡi ngựa, váy hoa nhỏ.
Sở Nhuế rơi vào trầm tư.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Trong nhà không có ai, buổi tối hơi sợ một chút, ban ngày mới dám gõ chữ, tiến độ hơi chậm
06.10.22