Hân Hân giống như coi Lâm Thần là người thân, chẳng hề ngần ngại mà ôm lấy tay của cậu.

Dáng vẻ ngọt ngào, yểu điệu được Hân Hân biểu hiện rất rõ. Thậm chí, cô ấy còn nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt ngọt ngào như mật ong, dường như chỉ cần Lâm Thần muốn sai cô ấy làm gì thì chắc chắn cô ấy sẽ làm mà không hề chối từ.

Trạch Hàn nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hắn bắt đầu trở nên đỏ như máu, một tay chỉ chỉ run run vào Hân Hân, khàn khàn oán hận:

“ Em...em...em chưa bao giờ cho anh cầm nắm tay... Ấy vậy mà cậu ta...”

Dường như sợ Lâm Thần hiểu lầm, Hân Hân bày tỏ rõ quan điểm:

“ Chúng ta kết thúc tại đây! Hiện tại anh ấy chính là bạn trai của tôi! Vậy nên cậu đừng có dây dưa, hãy mau quay trở về đi!”

Trạch Hàn nhìn Hân Hân, vẻ mặt không cam lòng nói:

“ Tình cảm bao năm qua... kết thúc như vậy sao?”

Từng giọt nước mắt bắt đầu rơi trên khuân mặt của Trạch Hàn. Cậu ta dường như không dám chấp nhận sự thật này, vẻ mặt cầu xin nhìn Hân Hân giống như muốn cô ấy cải tà quy chính.

Lâm Thần nhìn thấy cảnh này, cậu thở dài một hơi, ánh mắt có phần mất kiên nhẫn nhìn Hân Hân, nói:

“ Cô nói xong chưa? Chúng ta không có bất kỳ mối quan hệ nào cả. Tôi cũng có người mình thích, vậy nên xin cô hãy giữ lòng tự trọng của mình.”

Nói xong, cậu đã nhìn thấy chiếc taxi đang chạy đến từ xa. Vẻ mặt cậu trở nên vui mừng, cuối cùng thì cũng thoát khỏi cái tình cảnh trớ trêu này rồi.

Một tay cậu dơ lên nhằm ra hiệu bắt taxi, tuy nhiên có vẻ như Hân Hân lại không muốn điều đó, hai tay cô ấy giữ lấy tay còn lại của cậu, ánh mắt cầu xin nói:

“ Anh đừng bỏ em đi! Em biết sai rồi mà! Xin hãy cho em một cơ hội!”

Hân Hân tỏ vẻ hối hận, thậm chí còn khóc trông vô cùng thảm thương. Nhìn từ bên ngoài Hân Hân giống như một cô bạn gái đang cầu xin bạn trai quay trở về vậy.

Nếu là người khác, đứng trước cảnh tượng này, chỉ cần có một chút thương hoa tiếc ngọc là sẽ ở lại, dỗ dành Hân Hân. Dù sao cô ấy cũng là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, con trai ai mà không muốn ở cùng với một người như vậy chứ.

Thế nhưng rất tiếc Lâm Thần lại chẳng hề như thế. Chẳng những cậu không hề có chút động lòng với cảnh tượng này, trái ngược lại, cậu lại có cảm giác vô cùng lạnh gáy.

Cậu đã nói rõ đã có người thích, tại sao cô ấy vẫn còn đeo bám?

Chẳng lẽ con gái bây giờ phóng khoáng đến thế sao?

Đầu óc cậu loạn thành một bầy, chẳng biết nên giải quyết chuyện này như thế nào?

Hân Hân dù thế nào thì cũng là trưởng phòng công ty, là một nhân tố quan trọng. Là một người điều hành, cậu không muốn chỉ vì chút chuyện này mà làm căng thẳng giữa các nhân viên trong công ty.

Cảm nhận được Hân Hân càng ngày càng quá phận, thậm chí mặt của cô ấy còn đang hướng tới mặt của cậu, Lâm Thần bỗng nảy ra một ý, vẻ mặt hốt hoảng kêu lên:

“ A... Chủ tịch...”

Lời nói như một liều thuốc kích thích, Hân Hân nhanh chóng đẩy Lâm Thần ra, vẻ mặt cúi đầu nói:

“ Xin chào chủ tịch...”

Một giây, hai giây... mười giây trôi qua...

Không một ai trả lời, Hân Hân nghi hoặc quay đầu. Cuối cùng cô lúc này nhận ra là chẳng có vị chủ tịch nào trước mặt cô cả, mà Lâm Thần lúc này đã lên taxi rời khỏi rồi.

Suýt chút nữa nếm được thứ mình cần nhưng lại bị lừa đi, Hân Hân giận không chỗ phát tiết, vẻ mặt tức giận vô cùng, hai chân dẫm mạnh xuống đất tự nói:

“ Hừ...suýt chút nữa là chiếm được cậu ta rồi. Tiếc quá đi...”

Nhìn thấy bạn gái của mình tức giận như vậy, Trạch Hàn trong lòng vui vẻ. Hắn cứ tưởng là hôm nay sẽ mất Hân Hân, ai ngờ lại có chuyện tốt trời cho như vậy.

Trạch Hàn đứng dậy, cố gắng phủi phủi bụi trên người mình, đi đến trước mặt Hân Hân, tự tin nói:

“ Em thấy không? Cậu ta chỉ là loại căn bã, chỉ có anh là luôn yêu em...”

Tuy nhiên, chưa kịp nói hết, một bạt tai đã giáng xuống mặt của hắn.

Trạch Hàn cảm giác đau rát, ôm lấy má mình, vẻ mặt không dám tin nhìn Hân Hân.

Hắn không tin là hắn lại bị chính bạn gái mình tát. Sỉ nhục hơn nữa đó là bạn gái hắn có vẻ muốn bảo vệ tên nam sinh đó.

Tên đó ngoại trừ đẹp trai hơn hắn, rốt cuộc hắn có cái gì? Nhìn đồ trên người hắn chỉ đáng vài trăm nghìn, thậm chí chẳng bằng một món đồ trên người hắn. Tại sao Hân Hân lại quan tâm hắn ta như vậy?

Hân Hân sau khi tát xong, cô nhìn Trạch Hàn, khinh bỉ nói:

“ Cậu lần sau còn dám xúc phạm bạn trai của tôi thì đừng có trách!”

Nói xong, cô chẳng thèm để ý tới Trạch Hàn, vẻ mặt tức tối rời đi.

Trạch Hàn cứ ôm má của mình, ánh mắt trông mong nhìn Hân Hân rời xa, vẻ mặt vô cùng tức giận.



Hắn không tức giận Hân Hân, trái lại, hắn lại chuyển hết tội lỗi lên đầu Lâm Thần.

Vì tên đó, Hân Hân mới rời bỏ hắn.

Vì tên đó, Hân Hân mới trở nên như vậy.

Cũng vì tên đó, Hắn đã bị chính Hân Hân đánh bạt tai.

Vẻ mặt Trạch Hàn trở nên căm hận, từ từ lấy trong túi ra một chiếc điện thoại, từ từ bấm một số nào đó.

Rất nhanh, một giọng có chút lười biếng từ trong điện thoại truyền ra:

“ Đêm rồi, để yên cho người ta ngủ.”

Giọng nói đầy phần lười biếng, thế nhưng Trạch Hàn lại tỏ vẻ kiên định đáp:

“ Phúc ca, em muốn anh giải quyết giúp em một người.”

Ngay sau câu nói này, đầu dây bên kia truyền ra giọng nói nghe rất thích thú:

“ Chà...chà ai mà làm cho Trạch đại gia phải đích thân thuê tôi như vậy.”

Trạch Hàn cũng chẳng hề có chút vui vẻ nào, giọng nói nghiêm túc:

“ Giá cả bao nhiêu?”

Đầu dây bên kia lúc này lại tỏ vẻ nghiêm túc, lời nói đầy phần nghiêm trọng:

“ Hiện tại muốn giải quyết người đó trong thành phố này rất khó. Tuy nhiên nếu cậu muốn thì chỉ cần một trăm triệu đô là tôi sẽ giúp...”

Ngay khi vừa nói câu này, Trach Hàn hít một hơi khí lạnh. Một trăm triệu đô, đó là một con số khổng lồ như thế nào? Cả đời hắn thậm chí còn chưa chạm qua được số tiền đó chứ đừng nói chi là lấy nó ra.

Thế nên, ngay khi nghe thấy giá cả, hắn phản đối:

“ Một trăm triệu đô? Anh có biết nó lớn như thế nào không?”

Thế nhưng, trái lại với giọng nói gấp gáp đó, đầu dây bên kia lại truyền ra âm thanh có chút mệt mỏi:

“ Đó là giá rẻ nhất tôi đưa rồi! Nếu không thì quên đi! Dù sao tôi cũng không muốn mạo hiểm ở cái thành phố ma quỷ này.”

Trạch Hàn nghe vậy, vẻ mặt bối rối suy nghĩ. Số tiền này thật sự rất lớn, có khi phải bán toàn bộ gia sản của hắn thì may ra mới đủ.

Hắn muốn buông bỏ, thế nhưng nghĩ lại cái bạt tai vừa nãy, hắn cực kỳ căm hận, hắn muốn tên nam sinh kia trả giá, hắn muốn tên nam sinh đó chết trước mặt Hân Hân, như vậy thì sẽ chẳng có ai cướp được cô ấy nữa cả.

Trạch Hàn nở nụ cười điên cuồng, ánh mắt sắc bén nhìn ra xa, sau đó từ từ đưa chiếc điện thoại lên, vẻ mặt âm thầm nói:

“ Được... tôi sẽ chuyển anh tiền. Anh phải giải quyết thật tàn nhẫn người đó cho tôi. Khiến cho hắn sống không bằng chết.”

Đầu dây bên kia nghe vậy, giọng nói bắt đầu trở nên sảng khoái:

“ Được... Tôi sẽ vác cái xác đến trước mặt cậu. Như vậy đã khiến cậu hài lòng rồi chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play