Hai người uống không biết trời đất là gì, từng bình rượu đầy ắp đều trở thành chai rỗng được đặt ở dưới bàn...
Mặc dù Lão Tam là một người rất mê rượu, tửu lượng lại vô cùng cao, thế nhưng so với quái vật như Lâm Thần thì còn khá xa. Vậy nên khi mà lão say mèm đến mức lăn ra bàn ngủ thì cậu vẫn tỉnh táo giống như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, chỉ là mặt cậu có chút hơi ửng hồng.
Gọi một cốc nước gừng để giải rượu, cậu từ từ rời khỏi nơi này, dù sao thì đây cũng là quán của Lão Tam, để lão ngủ tại đây cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Đi ra bên ngoài, cảm nhận được không khí se se lạnh về đêm, cậu không tự chủ mà run rẩy một chút. Vẻ mặt mệt mỏi tự nói:
“ Rét quá! Chắc phải bắt taxi về công ty thôi!”
Người ta thường nói là trái đất rất tròn, và Lâm Thần đã bắt đầu hiểu được câu nói này.
Trong khi cậu đang đứng ở hành lang để chuẩn bị bắt taxi, một giọng nói có phần vô cùng cao điệu từ đằng xa truyền tới:
“ Anh...anh yêu...”
Lâm Thần ban đầu còn tưởng cho rằng mình nghe lầm, mãi khi mà giọng nói đó càng ngày càng rõ, cậu mới ngoảnh mặt lại nhìn. Một dáng hình quen thuộc đang đập thẳng vào mắt cậu.
“ Cô...cô ta chạy đến đây làm gì?”
Lâm Thần trong đầu nghi hoặc. Bởi vì người đến không ai khác chính là Hân Hân, cô nàng mà sáng nay cậu không may va phải. Lúc này, cô ta đang mặc cho mình một bộ y phục quyến rũ với chiếc đầm màu đỏ, trên mặt được trang điểm rất tỷ mỷ tô đậm lên vẻ xinh đẹp vốn có của cô ấy, dáng người đang vội vã chạy về hướng cậu.
Như một phản xạ, khi cô ấy chỉ cách cậu khoảng chừng một mét, hai chân cậu lùi về sau một bước.
Hân Hân dường như cũng không nghĩ là Lâm Thần sẽ đột ngột lùi về sau như vậy, thành ra khi mà cô không có ai đỡ, cả thân thể cô mất thăng bằng rồi ngã xuống đất.
Lâm Thần mặc dù có chút mệt mỏi do cuộc nhậu vừa nãy, ấy nhưng cậu vẫn không hề mất lý trí. Cô ta tự dưng nói như vậy với một người xa lạ như cậu thì chắc chắn có vấn đề. Đó là lý do tại sao cậu không hề muốn cô ta ôm lấy người của mình.
Đúng như cậu dự đoán, chỉ sau mười giây, một thân ảnh khác từ đằng xa đuổi tới hướng này.
Lâm Thần nhìn sơ qua: Đó là một thiếu niên khoảng chừng hai mươi tuổi, khuân mặt anh tuấn, mái tóc nhuộm vàng cùng với bộ đồ phối hợp trông vô cùng điển trai, có thể coi là hình tượng lý tưởng của rất nhiều cô gái. Cậu ta chạy đến trước mặt Lâm Thần, vẻ mặt căm hận nhìn cậu nói:
“ Mày...mày tại sao dám cướp bạn gái của tao?”
Lâm Thần nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu nam thanh niên này, trả lời:
“ Cướp???”
Lúc này, Hân Hân từ từ đứng dậy, trên người có chút bụi bẩn từ cú ngã vừa nãy nhưng cô vẫn tỏ ra khó chịu nói với cậu nam thanh niên đó:
“ Trạch Hàn, chúng ta đã chia tay rồi! Cậu làm ơn đừng có đến tìm tôi nữa!!!”
Trạch Hàn lúc này lại không thèm để ý tới Lâm Thần, vẻ mặt thay đổi 180 độ nhìn Hân Hân, nghẹn ngào nói:
“ Chúng...chúng ta đã yêu nhau suốt hai năm cơ mà. Em còn hứa sẽ sinh cho anh một đứa con, em không nhớ sao?”
Hân Hân nhìn Lâm Thần đang nhíu mày ở bên cạnh, trái tim cô không tự chủ đập nhanh vài nhịp. Thật sự đúng là hai người khác nhau như trời với đất.
Ban đầu, cô quen được Trạch Hàn, đó là soái ca trong trường đại học. Cô lúc đó để chiếm được cậu ta đã dùng không biết bao nhiêu mánh khóe, chiêu trò... Cứ tưởng là cậu ta sẽ là người đàn ông hoàn hảo, vừa có tiền lại rất đẹp trai.
Ấy thế nhưng so với Lâm Thần, bạn trai của cô chỉ đáng xách dép mà thôi. Cái dáng người này, khí chất, rồi còn khuân mặt này nữa...mọi thứ đều hơn xa so với Trạch Hàn. Thậm chí, cô chỉ cần ở cùng với Lâm Thần là cả cơ thể cô bắt đầu trở nên thoải mái một cách lạ kỳ...