Hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, một thân ảnh xinh đẹp đang vội vã cầm một chồng giấy tờ, vẻ mặt gấp gáp đi đến công ty.
Đó không ai khác chính là Tư Hạ. Cô hiện tại chẳng khác gì trợ lý riêng của Lâm Thần cả.
Cũng bởi vì tính chất sự việc quá nghiêm trọng, cộng thêm đây là chuyện bí mật nên chỉ mình cô biết. Đó cũng là lý do giải thích cho việc tại sao không một ai làm giúp cô cả.
Dù rất mệt mỏi, thậm chí mỗi đêm chỉ ngủ chỉ vài tiếng nhưng trong lòng cô lại vô cùng hào hứng. Rốt cuộc công ty mà cô chủ đã bỏ bê bấy lâu đã bắt đầu hoạt động trở lại bình thường.
Một việc tưởng chừng bất khả thi nhưng dường như chẳng là gì đối với cậu chủ cả. Chỉ mới vài ngày, cậu ấy đã tìm ra được manh mối, hơn nữa còn tiện thể sửa đổi quy định công ty khiến cho năng suất nhân viên trở nên cao hơn. Cô đi qua cũng không thấy một ai lười biếng là đủ hiểu độ hiệu quả của chúng.
Đi đến trước phòng làm việc của cậu chủ, cô không hề gõ cửa mà tự tiện mở ra, không hề nói một câu nào mà đi vào.
Trong lòng cô lúc này đang nghĩ rằng Lâm Thần vẫn còn say giấc nồng, vậy nên cô muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó tiện thể nhờ nhân viên nhà bếp nấu một chút đồ ăn sáng dành cho cậu ấy. Dù sao thì cậu chủ cũng làm công việc nặng nhọc hơn cô rất nhiều, vậy nên cô phải quan tâm đến vấn đề dinh dưỡng của cậu ấy.
Không biết có phải ảo giác hay không, khi cô bước vào, một giọng nói có chút hài hước phát ra trong căn phòng.
“ Tư Hạ, cô cứ từ từ không phải vội...”
Giọng nói quen thuộc, trầm ấm này khiến cho Tư Hạ căng thẳng. Ánh mắt cô nhìn sang chồng giấy, một khuôn mặt tuấn tú mà cô luôn kính nể đang ở trước mặt.
“ Cậu...cậu chủ...”
Tư Hạ nói lắp bắp, sợ hãi nhìn Lâm Thần đang ngồi làm việc ở đó.
Trong lòng cô lúc này chỉ tràn ngập nỗi sợ. Tại sao mới sáng sớm mà cậu chủ lại đi làm, thậm chí ăn mặc còn vô cùng chỉnh tề, không hề có một chút dấu hiệu của việc ngủ dậy. Chẳng lẽ cả đêm qua cậu ấy không ngủ sao?
Cô hối hận, hối hận vì vừa nãy không gõ cửa, dù cho tốn có một chút thời gian nhưng đó cũng là sự lễ phép. Thế nhưng cô lại không làm vậy, tự tiện đi vào.
Là một người ở bên cạnh Linh Nhi rất lâu, cô hiểu đây chính là biểu hiện rõ nhất của việc coi thường, không tôn trọng người trong phòng.
Thế nên, hiện tại cô rất sợ hãi và hối hận. Cô không hề có ý muốn coi thường cậu ấy, không có một chút nào...
Cô muốn nói nhưng không biết phải mở lời như nào? Cô bối rối, vẻ mặt đỏ ửng không dám nhìn cậu chủ trước mặt.
Ở phía đối diện, Lâm Thần có chút bất ngờ khi thấy Tư Hạ lại làm ra vẻ mặt nghiêm trọng như thế này?
Cho đến hiện tại, cậu còn không hiểu tại sao cô ấy lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ lời nói vừa nãy khiến cho cô ấy giật mình hay sao? Thế nhưng nhìn vẻ mặt kia không giống như bị dọa sợ lắm...
Nhìn thấy hai chân của cô ấy run run, cậu cũng chẳng nghĩ gì thêm, hoảng hốt nhận tội:
“ Xin lỗi vì đã làm cô giật mình...”
Nói xong, cậu còn muốn đứng dậy để hỏi thăm vị thư ký này. Dù sao thì lỗi là do cậu, cậu phải có trách nhiệm vì đã làm ra chuyện này.
Tư Hạ dường như biết là Lâm Thần hiểu lầm, vậy nên cô vội vàng đặt chồng tài liệu xuống bàn, sau đó cúi đầu giải thích chuyện vừa nãy.
Lâm Thần ban đầu không hiểu hành động của Tư Hạ, chỉ khi cô ấy giải thích cặn kẽ, cậu mới hiểu ra vấn đề.
Cậu không tự chủ mà cười nhẹ, ánh mắt hài hước nhìn Tư Hạ nói:
“ Thì ra là vậy! Cô làm vậy cũng không có lỗi gì cả! Dù sao thì thời gian làm việc cũng chưa đến! Vậy nên đừng để chuyện đó trong lòng!”
Nhận được sự an ủi của Lâm Thần, Tư Hạ cũng dần ổn định, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, lễ phép nói:
“ Thưa cậu chủ, đây là toàn bộ những dữ liệu từ các công ty khác mà tôi đã thu thập được.”
Lâm Thần gật đầu, tỏ vẻ hài lòng nói:
“ Rất tốt, cô có thể rời đi rồi!”
Thấy Lâm Thần tỏ vẻ vui mừng, cô không nhịn được hỏi:
“ Thưa cậu chủ, cho tôi hỏi một chút được không ạ?”
Lâm Thần nhìn từng tờ giấy trên tay, vẻ mặt chăm chú nói: