Vẻ mặt Minh Minh xanh xao như bị bệnh, cô có cảm giác rằng vị tiểu thư đó đang vô cùng giận dữ. Thật không ngờ, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cậu chủ đã biến mất không dấu vết.
Cô dùng điện đàm gọi tất cả binh lính tập trung bao quanh ngọn núi này. Dù cho chỉ có một con muỗi cùng không thể lọt qua, cô nhất định phải tìm bằng được cậu chủ đang lẩn trốn ở nơi nào.
Nếu lần này tìm được cậu ấy, cô chắc chắn sẽ vận dụng toàn bộ sức lực, tránh cho chuyện này xảy ra thêm một lần nữa.
Vậy là, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ dãy núi được bao bọc nghiêm ngặt, toàn bộ người muốn ra vào đều bị chặn lại.
Có những người muốn lên núi ngắm cảnh, du lịch... đều không rõ chuyện gì xảy ra. Thế nhưng vì là quyết định của quân đội, thế nên không một ai có ý kiến gì cả.
Có lẽ, bọn họ đều cho rằng Lâm Thần đã trốn xa khỏi nơi này.
Thế nhưng, bọn họ đã quá nhầm.
Trong một hang động nho nhỏ ngay dưới vực đó, chẳng ai nghĩ là ở cái vực sâu này lại tồn tại một hang động bí ẩn này cả, Lâm Thần với Nguyệt Sương đang ngồi đối diện, xem hình ảnh chiếu từ camera bí mật gán trên xe.
Mặc dù thoát nạn, thế nhưng lúc cô thấy anh ấy trèo xuống vực sâu, tim cô như muốn rớt ra ngoài. Đến bây giờ cô vẫn còn chưa hết sợ.
Cô cũng là một cô gái liều lĩnh, thế nhưng để liều đến mức trèo xuống vực sâu thì thật sự là điều không thể, hơn nữa lại còn cõng thêm một người, rồi lại còn cả một ba lô to khủng khiếp này nữa... kể cả có thiết bị chuyên dụng đây nữa.
Nhìn Lâm Thần chẳng hề có chút lo lắng nào, cô cầm lấy bàn tay của Lâm Thần, lo lắng nói
“ Anh có bị thương chỗ nào không vậy?”
Dù anh ấy khỏe mạnh, thế nhưng chung quy vẫn chỉ là con người bình thường. Việc leo núi dốc đứng như thế này thật sự quá nguy hiểm, cô sợ anh ấy sẽ bị thương mới lo lắng hỏi như này.
Tuy nhiên, bàn tay của anh ấy ngoại trừ đỏ một chút thì không có chút thương tích nào cả, điều này khiến cho cô đỡ căng thẳng, thả lỏng một hơi.
Lâm Thần lúc này mới để ý Nguyệt Sương đang lo lắng cho mình, cậu tươi cười xoa đầu em ấy, nói nhỏ:
“ Chúng ta phải ở đây một thời gian, anh sẽ cố gắng tìm cách để chúng ta thoát ra.”
Nghe nói như vậy, Nguyệt Sương cũng tươi cười, nói nhẹ:
“ Em sẽ nghe theo mọi lời nói của anh.”
Cũng may là cậu mang sẵn rất nhiều đồ ăn đóng hộp cùng với dụng cụ sinh tồn trong ba lô, thế nên mấy ngày này cậu sẽ không cần phải lo lắng chuyện thiếu đồ ăn. Cộng thêm việc trên chiếc xe của cậu có gắn camera giấu kín, thế nên từ trong hang cậu vẫn có thể nhìn thấy được toàn cảnh bên ngoài.
Nguyệt Sương lúc này rất ngoan ngoãn, cô không hề làm phiền Lâm Thần nữa mà tự giác đi vào bên trong nghỉ ngơi...
Rất nhanh, màn đêm đã bao trùm.
Lâm Thần nhìn đồng hồ, lúc này đã khoảng 8 giờ. Cũng may là camera này có thể nhìn xuyên màn đêm, thế nên cậu mới có thể ngồi đó quan sát động tĩnh.
Thật sự, mặc dù đã qua nửa ngày, thế nhưng bọn họ vẫn ở nguyên đó, canh gác một cách cực kỳ cẩn trọng. Điều này khiến cho cậu sầu não vô cùng, nếu cứ như vậy, không sớm hay muộn thì chắc chắn cậu sẽ phải ngoi lên chịu trói mà thôi.
Thức ăn thì có hạn, nước uống cũng vậy, nơi đây còn là hang động cheo leo, vậy nên không thể tự tìm thức ăn giống như ở trong rừng được.
Theo cậu ước tính, số lượng thức ăn và nước uống chỉ đủ cậu và em ấy dùng trong ba ngày.
Cậu có thể chịu đói chịu rét thế nhưng Nguyệt Sương thì không thể như thế. Bản thân cậu chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện đó xảy ra.
Em ấy đã hi sinh cho cậu quá nhiều, cậu không muốn mình lại gây khó dễ cho em ấy một lần nữa.
Thế nhưng, làm cách nào bây giờ? Khi mà bên trên cậu đang có rất nhiều người canh gác từng phút từng giây.
Đây thật sự là điều nan giải... là nhiệm vụ mà cậu cho rằng bất khả thi?
Tuy nhiên, hình ảnh chiếc xe sang tiến đến khiến cho cậu chú ý.
Mặc dù không nhìn rõ màu xe do camera đang chỉnh chế độ đen trắng, thế nhưng bằng những đặc điểm trên chiếc xe, cậu dường như rất quen với chúng.
Thật sự, cậu đã gặp qua ở đâu rồi?
Đột nhiên, cả thân thể cậu run rẩy một cái, bởi vì cậu đã nhận ra chiếc xe này...