Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Minh Minh, cậu dường như cảm nhận một điều: Đó là nếu như cậu không nghe lời thì chắc chắn cô ấy sẽ ép buộc cậu đi.
Đương nhiên, cậu sẽ không đi theo, việc đi cùng cô ấy thì chẳng khác nào là đang nộp mạng cho Linh Nhi cả.
Thế nhưng, nếu không đi thì cậu sẽ phải tính sao? Khi mà trước mặt cậu lúc này là rất nhiều binh lính cùng với các trang thiết bị hiện đại, đằng sau cậu lại là vực thẳm.
Nuốt một ngụm nước bọt, cậu nhìn Minh Minh với ánh mắt khó chịu, sau đó tỏ ra cao ngạo nói với cô ấy:
“ Tôi là chồng của Linh Nhi, chẳng lẽ các người không tin tôi sao. Nói cho các người biết, nếu như tôi nói chuyện này với cô ấy, chắc chắn các người sẽ bị đuổi hết. Hiểu chưa?”
Lời nói đậm mùi bá đạo của Lâm Thần khiến cho các binh lính trở nên sợ hãi.
Đúng như những gì Lâm Thần nói, mặc dù bọn họ đều biết nhiệm vụ là truy bắt bằng được hôn phu của vị tiểu thư, thế nhưng nếu như vì thế mà gây thù với chính cậu ấy thì sẽ như thế nào?
Có thể ban đầu thì sẽ không sao cả, bởi đó là nhiệm vụ, ép buộc phải làm. Thế nhưng người ta là chồng của vị tiểu thư đó mà, quyền lực vô biên, nói không ngoa là một ngón tay có thể bóp chết tất cả bọn họ.
Ai lại muốn đâm đầu đi chết vậy chứ? Dù biết là phần thưởng hậu hĩnh, thậm chí là sung túc cả đời, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn không hề đáng một chút nào cả. Chẳng phải người ta thường nói: “Làm người phải biết lo xa” sao?
Không một ai dám nói gì cả, tất cả binh lính đều căng thẳng nhìn đội trưởng Minh Minh. Có vẻ như bọn họ chỉ mong Minh Minh hiểu ý của bọn họ, tránh xung đột với vị công tử này.
Lâm Thần nhận thấy cả đám binh lính đều tỏ vẻ sợ hãi. Trong lòng cậu bỗng vui mừng lên, có vẻ như chiến thuật “Rung cây dọa khỉ” của cậu rất là có hiệu quả nha.
Vốn định mang Nguyệt Sương rời đi, thế nhưng âm thanh đến từ Minh Minh đã khiến cho cậu âm trầm:
“ Thưa cậu chủ, nếu vậy thì tôi sẽ thông báo đến cấp trên. Thế nên mong cậu chờ một lúc, tiểu thư sẽ tới sớm thôi.”
Nói xong, không kịp chờ Lâm Thần nói lại, một mũi tiêm bắn từ súng được Minh Minh nhắm thẳng vào cậu.
Lâm Thần nhanh trí né tránh, vẻ mặt vô cùng đáng sợ nhìn Minh Minh nói:
“ Cô thật là biết chơi nha. Chẳng lẽ cô không sợ là mình sẽ bị đuổi việc hay sao?”
Minh Minh chẳng hề gấp gáp, cô vẫn dùng vẻ mặt cung kính nói với Lâm Thần:
“ Lúc đó thì cậu muốn xử lý tôi như thế nào thì tôi cũng chấp nhận. Tuy nhiên, hiện tại tôi phải hoàn thành nhiệm vụ này, mong cậu hiểu cho.”
Nói xong, Minh Minh ra lệnh cho toàn bộ binh lính:
“ Mau chóng trói cậu chủ lại, tất cả trách nhiệm tôi sẽ chịu. Ai hoàn thành sẽ được thăng bậc hàm ngay lập tức.”
Giống như một quả bom nổ giữa trời xanh, toàn bộ quân lính đều đỏ mắt, vứt hết khẩu súng trên tay rồi đi thẳng về phía Lâm Thần.
Đâu ai có thể cưỡng được chuyện thăng bậc hàm chứ! Phải biết, riêng ở thành phố này, chỉ khi nào có công vô cùng lớn thì mới được quyền thăng bậc. Mà mỗi lần thăng là lương nhận được sẽ theo cấp số nhân. Hơn nữa, bọn họ cũng không sợ cậu ấy gây thù, bởi vì đã có đội trưởng bảo kê rồi.
Lâm Thần thấy có rất nhiều người chạy đến. Vẻ mặt cậu trở nên căng thẳng, hai tay nhanh chóng đưa Nguyệt Sương lên lưng, dường như cậu đang chờ đợi thời cơ gì đó.
Nhận thấy Lâm Thần có dấu hiệu rất lạ, Minh Minh hoảng sợ hét to với đám lính:
“ Mau tránh ra xa...”
Thế nhưng, đã quá muộn, lúc này bọn họ đã tiến gần sát tới Lâm Thần. Một làn khói từ trong xe của Lâm Thần tỏa ra, bao trùm một vùng bán kính khoảng 10 mét.
“A-aaa... cay mắt quá!!!”
“ Làn khói này là cái thứ quái quỷ gì vậy?”
“ Cậu chủ đâu rồi, sao tôi không thấy!”
Từng tiếng ho vang trong làn khói trắng đó, toàn bộ binh lính đều hoảng loạn...
Tuy nhiên, rất nhanh thì làn khói đã tan biến, tuy nhiên, điều kỳ lạ là chẳng thấy Lâm Thần cùng với cô gái nhỏ nhắn đó đâu. Tất cả chỉ còn lại là chiếc xe cùng với toàn bộ cánh cửa trên xe đã bị mở.
Minh Minh chứng kiến cảnh này, vẻ mặt cung kính lúc này lại trở nên vô cùng tức giận, một giọng nói ẩn chứa sự tức giận đến tận xương tủy vang lên:
“ Tất cả truy tìm cậu ấy cho tôi. Nếu không tìm ra thì mỗi người chịu 200 roi, hiểu chưa?”