Lâm Thần nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu nhìn Nguyệt Sương đang đầy tâm sự đằng sau, vẻ mặt bối rối nói:
“ Em...em tỉnh dậy từ lúc nào?”
Nguyệt Sương ngồi xuống, nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt long lanh, nhẹ nhàng nói:
“ Em đứng đó rất lâu rồi!”
Nghe Nguyệt Sương nói như vậy, cộng thêm ánh mắt nhìn xuyên mọi thứ, cậu cũng chẳng muốn lừa dối em ấy thêm lần nào nữa.
Con gái là một sinh vật vô cùng mẫn cảm, khi mà muốn thì cho dù một chi tiết nhỏ nhất xuất hiện, cô ấy cũng sẽ tìm ra bằng được chân tướng câu chuyện đó.
Nhìn trong màn ảnh, Linh Nhi khổ sở chật vật như thế nào, làm gì còn cái phong thái của vị tiểu thư đứng đầu cả cái thành phố này đâu. Tay chân thì băng bó, dáng người gầy gò cùng với vẻ mặt mệt mỏi.
Lâm Thần lúc này không còn để ý tới Nguyệt Sương, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào từng cử động của Linh Nhi cùng với vẻ mặt lo lắng xen lẫn tội lỗi.
Nếu là ở trường hợp khác, khi thấy người mình yêu lại quan tâm tới một cô gái như này, chắc chắn cô sẽ nổi điên lên. Thế nhưng hiện tại cô chỉ có cảm giác đau nhói ở đáy lòng...
Đây không phải là cảm giác ghen, cô đã từng nghe anh ấy kể về chính cô nàng Linh Nhi, cộng thêm những gì Lâm Thần nói lúc nãy, cô mới hiểu là tình yêu của cô ấy dành cho người đàn ông trước mặt này lớn đến nhường nào.
Lớn đến mức có thể tự làm hại bản thân, có thể không từ thủ đoạn mà đi đến nơi xa xôi này, thậm chí khi nhìn trong ảnh, bản thân cô ấy bị bệnh mà không hề có ý định đi bệnh viện. Thật sự khiến cho cô vô cùng ngưỡng mộ.
Mặc dù đó là tình địch vô cùng lớn, thế nhưng không thể không nói, Linh Nhi cũng đã từng giúp anh ấy rất nhiều, hơn nữa, cũng vì thế mà cô đã được gặp anh ấy ngày hôm nay.
Thấy Lâm Thần lo lắng đến mức tay run rẩy như này, cô không kìm lòng được mà cầm chặt lấy tay của anh ấy, sau đó nói một câu mà khiến cho Lâm Thần có chút ngỡ ngàng:
“ Để em nấu cháo chuẩn bị cho cô ấy nha?”
Lời nói đầy phần yêu chiều của Nguyệt Sương khiến cho Lâm Thần không tự chủ mà nói:
“ Em...em đang...”
Chưa kịp nói hết câu, Nguyệt Sương đã đứng dậy, xoay người lại để lộ bóng lưng xinh đẹp, sau đó nhẹ nhàng nói:
“ Em rất yêu anh, thế nhưng cô ấy cũng như vậy. Đây là cuộc chiến công bằng giữa các cô gái, em không muốn thắng lợi một cách bẩn thỉu như vậy, đó không phải là phương châm của em.”
“ Em cho phép anh đi thăm cô ấy, thế nên trong đêm nay anh hãy giúp cô ấy khỏe lên. Rồi có một ngày, em sẽ khiến cô ấy phải quy phục trước tình yêu của em dành cho anh.”
Lời nói đầy tính nghiêm túc thế nhưng làm sao Lâm Thần không nghe ra được sự quan tâm của cô ấy dành cho Linh Nhi.
Cậu thừa biết là Nguyệt Sương vô cùng bài xích Linh Nhi, thậm chí cũng từ đó mà khiến cho mẹ em ấy- Nguyệt Lan phải chạy trốn, ấy thế mà lúc này, thay vì chế giễu thì em ấy lại quan tâm cô nàng Linh Nhi này đến như vậy.
Nếu không phải chính cậu nghe được lời này thì chắc chắn sẽ không thể tin chuyện này được.
Nhìn bóng lưng đang cố gắng dùng chút gạo trong túi để nấu cho cô ấy bát cháo, trong lòng cậu tràn ngập ấm áp. Một cảm giác mà từ trước đến nay cậu chưa từng trải qua.
Một bên khác...
“ Khụ...khụ...” tiếng ho sặc sụa truyền ra...
“ Cô...cô chủ... mong cô chủ hãy quay trở về đi ạ” Vẻ mặt Tư Hạ vô cùng lo lắng đang cố khuyên can Linh Nhi.
Thế nhưng, mặc dù cơ thể vô cùng ốm yếu, cộng thêm lúc này nhiệt độ đang xuống thấp nên cơ thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nhưng Linh Nhi vẫn cố chấp, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chiếc xe của Lâm Thần, nói:
“ Im miệng, tôi nhất định phải tìm thấy anh ấy bằng bất cứ giá nào! Thế nên các người đừng có ngăn tôi.”
Tuy nhiên, từng cơn gió lạnh thổi qua giống như đang thách thức sự kiên trì của cô ấy. Cho dù mặc rất nhiều áo ấm, bao kín chỉ lộ mặt thôi nhưng cũng không thể ngăn được chúng len lỏi từng khe vải.
Đáng sợ hơn nữa là ở tay chân, vì đang băng bó nên không thể mặc được nhiều đồ. Cũng chính vì thế, vết thương nay đã đau đớn thì nhân lên bội phần do từng cơn gió thổi qua.
Thế nhưng, mặc cho từng cơn đau như cắt da cắt thịt hành hạ, Linh Nhi vẫn đứng ở đó, ánh mắt mong chờ nhìn chiếc xe xa xa, có vẻ như cô đang mong chờ một điều kỳ diệu, mặc dù cô thừa biết là rất khó xảy ra.
Tư Hạ với Minh Minh cũng chỉ hai mặt nhìn nhau, sau đó lui đi, chuẩn bị chỗ ở tạm thời cho cô chủ.
Một mình đứng đó, Linh Nhi thờ hồng hộc, vẻ mặt đỏ bừng nhìn chiếc xe, ánh mắt mệt mỏi tự nói:
“ Em đau lắm...mệt lắm anh...Anh đang ở đâu vậy? Em nhớ anh lắm có biết không?”