Sáng hôm sau, Lâm Thần đến thăm Nguyệt Sương một lần nữa, ngay vừa vào cửa, một thân hình xinh đẹp đã vồ lấy người cậu, vẻ mặt tươi cười nói:

“ Hihi... anh trai!!! Chào buổi sáng !!!”

Lâm Thần cũng khá bất ngờ trước điều này, bởi ngay ngày hôm qua, Nguyệt Sương phải nằm trên giường với dáng vẻ mệt mỏi, thế mà hôm nay, dáng vẻ của em ấy chẳng hề có chút mệt mỏi nào.

Điều này khiến cho cậu rất vui, một tay vẫn như thường lệ xoa nhẹ mái tóc óng ả của em ấy, nói nhè nhẹ:

“ Được rồi, anh lúc này có chuyện muốn nói với em.”

Thấy Lâm Thần có vẻ nghiêm túc, Nguyệt Sương cũng không muốn nhõng nhẹo nữa. Bởi sống chung với Lâm Thần, rất ít khi cô thấy được dáng vẻ này, thế nên rất có khả năng là anh ấy có chuyện gấp.

Mà chuyện gấp thì đương nhiên không thể chậm trễ, cô với Lâm Thần ngồi xuống trên chiếc giường, lúc này Lâm Thần mới kể lại câu chuyện lúc trước.

Sau ba mươi phút, Lâm Thần kể xong hết câu chuyện. Thấy Nguyệt Sương có tâm sự, cậu cũng không ngần ngại dò hỏi:

“ Có chuyện gì vậy em???”

Nguyệt Sương nghe vậy, cô cũng chẳng giấu giếm, dùng vẻ mặt lo lắng hỏi:

“ Mẹ...mẹ em có khỏe không anh? Sắc mặt bà ấy như nào? Mẹ em có hay nhắc về em không?”

Nghe thấy lời hỏi han của Nguyệt Sương, không hiểu sao Lâm Thần có chút vui mừng. Cuối cùng, bệnh tình của Nguyệt Sương đã có chuyển biến tốt.

Từ khi sống chung cùng cậu, chưa bao giờ em ấy nói về mẹ, giống như giữa hai người có một tầng xa cách vô hình. Có đôi lúc, cậu muốn em ấy nhớ về mẹ như bao người, thế nhưng dường như em ấy có một nỗi “ác cảm” sau sự kiện định mệnh đó. Bởi vậy nên chỉ cần cậu nhắc đến, em ấy sẽ cố gắng né tránh hoặc là chạy vào phòng để khỏi phải nghe những lời này.

Thế nên, chứng kiến được em ấy nói chuyện về mẹ mình như vậy, cậu đương nhiên sẽ thêm mắm thêm muối để cho em ấy càng ngày càng nhớ mẹ hơn:

Cậu nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt có chút thương xót nhìn Nguyệt Sương:

“ Mẹ em sống rất tốt. Thế nhưng dường như mẹ em rất nhớ em đó...À, anh có đoạn ghi âm của mẹ em gửi cho em này. Em cầm lấy rồi nghe nha.”

Ngay sau đó, Lâm Thần đưa cho Nguyệt Sương chiếc điện thoại của cậu.

Thấy Nguyệt Sương run run đôi tay, cậu cũng chỉ thở dài rồi đi ra ngoài chờ. Đây là đoạn ghi âm mà Nguyệt Lan gửi riêng cho em ấy, thế nên để tôn trọng, cậu sẽ cho Nguyệt Sương không gian riêng tư.

Nguyệt Sương trầm mặc một lúc, sau đó cô nhẹ nhàng ấn nút “phát” trên chiếc điện thoại đó, một âm thanh quen thuộc phát ra từ chiếc điện thoại:



“ Con yêu, nếu như con nghe được tiếng nói này, tức là con đã nhớ đến người mẹ vô cảm này rồi phải không?”

Nguyệt Sương gật gật đầu, ánh mắt có chút ướt át.

“ Mẹ rất xin lỗi con! Từ lúc con sinh ra, chưa bao giờ con gặp mặt cha, đó là một tổn thất rất lớn, mẹ lúc đó nghĩ rằng là sẽ phải dạy con lên người, dạy con trở thành một cô gái thành công trong mắt người ngoài, như vậy mới có thể khiến cho linh hồn của ba con trên thiên đàng được an nghỉ...”

Lúc này, giọng nói trong điện thoại đã bắt đầu run run, giống như không kiềm được nỗi lòng mình:

“ Mẹ rất tự hào vì con, con đã làm đúng theo ước nguyện của cha con. Trở thành một cô gái xinh đẹp, giỏi giang trong mắt người ngoài... Là một niềm tự hào đối với gia đình họ Nguyệt... Lúc đó, mẹ luôn luôn nghĩ cách dạy con là chính xác...Thế nhưng...”

“ Mẹ đã sai... mẹ đã sai ngay từ đầu... Mẹ luôn luôn muốn con hạnh phúc, tự hào về cha mẹ... đó mới là thứ mà người cha người mẹ phải làm! Thế mà... chính mẹ đã tước đi những thứ cơ bản nhất của con... Chưa một lần nào, mẹ tự tay chăm sóc con, chưa một lần nào mẹ tự nấu cho con ăn...Những thứ tưởng chừng là ai cũng từng trải qua, thế mà mẹ lại tước đoạt đi của con...”

Nói đến đây, những giọt lệ của Nguyệt Sương đã rơi xuống, thậm chí rơi vào màn hình của điện thoại mà cô cũng không hề hay biết... Thế nhưng, cô vẫn im lặng, chăm chú nghe từng câu nói đến từ mẹ cô:

Đến lúc này, giọng nói lại trở về giọng nói trầm ấm như ngày nào:

“ Cũng may, cậu nam sinh đó đã xuất hiện, chỉ cho mẹ những lỗi sai đó. Thật sự, trong thâm tâm mẹ bây giờ đang rất biết ơn cậu ta. Lâm Thần không phải là người bình thường, mẹ biết. Con yêu cậu ta, mẹ hiện tại cũng sẽ không ngăn cản. Đây là lựa chọn của con, mẹ sẵn sàng ủng hộ hết mình.”

“ Đây cũng là sự đền bù cuối cùng của mẹ, cậu ấy là một người con trai tốt, thậm chí tốt đến mức mà Linh Nhi còn phải điên cuồng truy đuổi, thế nên con phải giữ lấy cậu ta. Gia đình của chúng ta mặc dù không thể so được với gia thế khủng khiếp của Linh Nhi, thế nhưng mẹ tin con sẽ không hề thua kém vị tiểu thư đó.”

“ Tuy là mẹ không thể giúp con được nhiều, thế nhưng trong khả năng, mẹ nhất định sẽ giúp con. Con cũng đừng lo cho mẹ, cả gia tài của mẹ không chỉ nằm ở thành phố này, thế nên con hãy tập trung tìm lấy hạnh phúc cho mình. Mặc dù xa con mẹ sẽ rất nhớ, thế nhưng mẹ tin hai ta sẽ gặp lại nhau, lúc đó, mong ước của mẹ chính là có thể nhìn thấy con nở nụ cười.”

Nguyệt Sương lúc này dường như không thể cầm nổi nước mắt nữa, hai tay ôm chặt điện thoại rồi khóc lớn giống như một đứa trẻ thiếu mẹ. Thế nhưng, đây cũng chính là lúc mà Nguyệt Sương đã tha thứ cho mẹ cô ấy hoàn toàn, xóa bỏ toàn bộ rào cản vô hình đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play