Nhìn thấy ánh mắt mong chờ cùng với khuôn mặt dễ thương ngây thơ này, không hiểu sao trong thâm tâm cậu lại tràn ngập cảm giác “tội lỗi”.
Mặc dù chuyện này là bắt buộc, cộng thêm việc cậu đã bịt kín mắt, thế nhưng cái cảm giác “tội lỗi” đó vẫn ám ảnh tâm trí cậu, giống như chính cậu đang “vấy bẩn” một cô gái trong sạch vậy.
Vẻ mặt tràn đầy tội lỗi, cậu thở dài một hơi rồi nhìn Nguyệt Sương bằng ánh mắt cưng chiều:
“ Anh xin lỗi vì lúc đó không hỏi ý kiến em. Tuy nhiên, anh thề với trời là không nhìn thấy gì cả...anh không muốn em bị cảm lạnh.”
Cậu giải thích rõ ràng như vậy rồi, thế nhưng cái biểu cảm bất mãn của em ấy kia là sao? Rồi còn cái ánh mắt dỗi hờn kia nữa? Chẳng lẽ cậu đã làm gì sai?
Cậu càng ngày càng khó có thể hiểu tâm trạng của cô nàng này, nắng mưa thất thường. Cậu lúc này lại rất đồng tình với một câu mà cậu đọc được trong sách: “Hiểu được tâm phụ nữ còn khó hơn mò kim đáy bể.”
Dường như thấy Lâm Thần không muốn nói gì nữa, Nguyệt Sương mặc dù đang bị ốm nhưng vẫn cố gắng nắm tay rồi đánh đánh nhẹ vào tay cậu, vẻ mặt giận dỗi cùng lời nói dịu dàng pha lẫn chút đau buồn:
“ Anh nói như vậy...tức là chê em xấu sao?”
Lâm Thần nhíu nhíu mày, trả lời:
“ Em nói gì vậy? Anh đâu có chê em xấu?”
“ Thì đúng rồi còn gì nữa, anh không nhìn thân thể em tức là chê em xấu. Bây giờ anh còn chối nữa...”
Lâm Thần lúc này thật sự hết cách rồi. Mặc dù cậu rất giỏi ở mảng diễn thuyết, thế nhưng Nguyệt Sương giống như khắc tinh đời cậu, mỗi câu em ấy nói ra đều khiến cho cậu cứng họng, không biết phải trả lời như thế nào...
Thế nhưng, cậu rất nhanh cũng lấy lại được tinh thần. Bây giờ cái quan trọng nhất hiện tại đó chính là dỗ dành em ấy, vậy nên cậu cũng chỉ xoa đầu em ấy, cười nhẹ rồi cố gắng giải thích:
“ Haha...không phải là anh chê em xấu, ngược lại, lý do anh che mắt lại là do em quá đẹp, cộng thêm anh là người khác giới...”
Chưa kịp nói hết, Nguyệt Sương đột nhiên lại hớn hở chen vào một câu:
“ Có phải là anh sợ không nhịn được mà nhảy vào ăn em phải không?”
Cả căn phòng bỗng nhiên im ắng lại chỉ vì câu nói này của Nguyệt Sương, không ai nói gì cả, chỉ có hai ánh mắt nhìn nhau một cách vô cùng khác lạ.
Cậu cũng sống được mười bảy năm, từ bé đến giờ đã gặp rất nhiều loại người, thế nhưng chưa bao giờ cậu lại nghe được một câu nói mang tính sát thương cực lớn này, mà người nói ra không ai khác chính là một cô tiểu thư nữa chứ. Thật không biết là do quá ngây thơ hay là do em ấy quá tự tin với bản thân mình đi nữa.
Đương nhiên, mặc dù cậu cũng đã bị em ấy “yêu thương”, thế nhưng hiện tại cậu là anh trai em ấy, thế nên...
“Ai cha...” Nguyệt Sương sờ sờ đầu mình sau một cái đánh nhẹ vào đầu đến từ Lâm Thần.
“ Em suy nghĩ linh tinh gì đó...Anh chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy cả. Hơn nữa, câu đó rất không phù hợp với em, thế nên em không được nói câu đó trước mặt người khác giới. Hiểu chưa?”
Dường như hành động của Nguyệt Sương đã đi quá giới hạn, thậm chí khiến cho Lâm Thần phải “giáo dục” lại, một điều rất hiếm khi xảy ra.
Có vẻ, chính Nguyệt Sương cũng cảm nhận được điều này, bởi vì ánh mắt của Lâm Thần nhìn cô vô cùng nghiêm khắc. Thế nên cô cũng không dám đùa dai, gật gật đầu một cách ngoan ngoãn.
Lâm Thần thấy Nguyệt Sương ngoan ngoãn như vậy, vẻ mặt nghiêm khắc lại quay trở về bình thường, sau đó cậu chỉ tay vào bàn cạnh bên, hỏi thăm:
“ Em bây giờ rất yếu, thế nên phải ăn để lấy lại sức. Có cần anh giúp...”
Chưa kịp nói hết câu, Nguyệt Sương đã cầm lấy tay cậu, ánh mắt chờ đợi nói:
“ Có...có...anh giúp em với...”