Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 301: Diễn kịch


2 tuần

trướctiếp

Sau mười năm phút, khi mà cậu không nghe thấy tiếng động từ bên trong, lúc này cậu mới nhẹ nhàng tiến vào.

Mặc dù không biết bên trong đoạn ghi âm đó có những gì, thế nhưng khi nghe tiếng khóc của Nguyệt Sương vang ra từ trong phòng, cậu có thể đoán là em ấy đang rất buồn.

Cậu định chuẩn bị dỗ dành em ấy vài câu, dù sao thì cậu vẫn là anh trai... Thế nhưng...

Nguyệt Sương lúc này dường như chẳng hề giống như cậu nghĩ, vẻ mặt em ấy vẫn tươi cười, thậm chí cậu còn không thấy bất kỳ dấu vết của việc khóc nào trên khuôn mặt của em ấy. Điều này khiến cho cậu khá là bất ngờ, thậm chí là nghi hoặc những suy nghĩ ban nãy của mình.

Nguyệt Sương thấy Lâm Thần quay trở lại về phòng, cô nhanh chóng đứng dậy, nhẹ nhàng dùng hai tay đưa lại điện thoại cho Lâm Thần một cách lễ phép cùng với lời cảm ơn:

“ Cảm ơn anh, em hiện tại đã an tâm hơn rất nhiều rồi!”

Cảm nhận được trong lời của em ấy tràn đầy sự thỏa mãn, cậu cũng chỉ cười nhẹ, thu lấy chiếc điện thoại, sau đó nói:

“ Được rồi, hiện tại thời gian cũng không còn dài nữa. Chúng ta sẽ di chuyển đến vị trí biên giới trong hôm nay, vậy nên em hãy chuẩn bị kỹ nha!”

Nguyệt Sương gật đầu, sau đó từ từ quay trở về phòng của mình.

Cầm lấy chiếc điện thoại vẫn còn hơi ươn ướt, cậu đút vào túi mình, sau đó chuẩn bị đồ đạc để chuẩn bị di chuyển.

Đột nhiên, một tiếng động từ bên ngoài đã khiến cậu nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn ra bên ngoài, trong lòng trở nên vô cùng cảnh giác:

“ Ai đó...???”

Dường như cảm nhận được nguy hiểm, một bóng ảnh từ ngoài cửa sổ nhanh chóng bỏ chạy.

Không thể không nói, người này vô cùng quyết đoán, tuy rằng Lâm Thần còn chưa hề biết vị trí thật sự của người này, thế nhưng có vẻ như người bí ẩn này rất đề phòng, không hề quan tâm mà bỏ chạy một cách điên cuồng.

Tốc độ của người này rất nhanh, giống như một con báo đang săn mồi vậy, cộng thêm trước khi đi, người này còn thả bom khói cùng với hơi cay. Thế nên đối với người bình thường thì truy đuổi người này là điều không thể.

Thế nhưng, đó là với người khác... điều này không áp dụng với Lâm Thần.

“Aaaa...”

Một tiếng hét đau đớn truyền đến, thân ảnh bí ẩn đột nhiên bị bay thẳng vào gốc cây, hai tay ôm bụng của mình trông rất đáng thương.

“ Nói...tại sao cậu lại theo dõi tôi!” Lâm Thần lạnh lùng nói, ánh mắt như dao nhìn người bí ẩn đang nằm giãy giụa trên đất.

Lúc này, tâm trạng cậu đang vô cùng căng thẳng và lo sợ, thật không thể ngờ là cậu trốn ra ngoài này, thậm chí còn cải trang cẩn thận như vậy, ấy thế mà vẫn có người theo dõi.

Chẳng cần suy nghĩ thì cậu cũng biết, khả năng rất cao đây chính là người của Linh Nhi. Mà nếu tay chân của cô ấy ở đây, rất có khả năng đó là cô ấy đang tìm đến chỗ này...

Nghĩ đến đây, trong lòng cậu đột nhiên trào ra một cảm giác sợ hãi, đúng như những gì Nguyệt Lan đã nói với cậu, cô ấy đã truy quét đến tận nơi đây...

Lâm Thần đi đến gần, muốn hỏi xem người bí ẩn này rốt cuộc là ai. Đột nhiên, người bí ẩn này lại rút một khẩu súng điện, chĩa thẳng vào người cậu.

Đương nhiên là cậu đã đề phòng, thế nên ngay khi cậu ta vừa cầm vào khẩu súng, chân cậu giống như tia chớp, đá văng khẩu súng đó ra.

Lúc này, cậu mới nhìn rõ được khuôn mặt thực sự của cậu ta, một khuôn mặt chữ điền khá non nớt, giống như mới chỉ hai mươi tuổi.

Ánh mắt của cậu ta có chút khiếp sợ, cậu ta nhanh chóng quỳ xuống cầu xin Lâm Thần:

“ Xin...xin cậu chủ tha cho tôi. Tôi chỉ phụng mệnh của cô chủ đến đây thăm dò cậu mà thôi!”

Lâm Thần nghe vậy, trong lòng cậu kinh hãi. Không thể ngờ mọi thứ cậu đoán đều đúng, chẳng lẽ Linh Nhi đang ở gần đây.

Cậu không sợ cô ấy sẽ làm hại bản thân, cái cậu sợ hãi nhất đó chính là Nguyệt Sương. Thử hỏi xem, Linh Nhi sẽ như thế nào khi nghe tin một trai một gái ở chung căn nhà. Với bản tính ghen điên cuồng như này, chắc chắn Nguyệt Sương sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí là bị truy sát bởi chính em ấy.

Lâm Thần rùng mình một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu thanh niên này, hai tay giật vạt áo cậu ta, tra khảo:

“ Nói nhanh... Linh Nhi hiện tại ở đâu?”

Dường như cảm nhận được sự tức giận của Lâm Thần, cậu thanh niên bí ẩn run run đáp:



“ Tôi...tôi không biết”

Lời nói run sợ cùng với ánh mắt tránh né khiến cho Lâm Thần trở nên vô cùng gấp gáp. Bây giờ cậu đang ở ngoài sáng, cô ấy đang ở trong bóng tối, thế nên cậu không còn thời gian để dông dài với người này.

Cậu đương nhiên biết, người mà Linh Nhi chọn không phải là dạng vừa, chỉ vài câu nói của cậu chắc chắn sẽ không moi ra được bất cứ tin tức nào cả.

Cậu đột nhiên nghĩ ra một ý nghĩ hay, vẻ mặt cậu trở nên rất thất vọng, đứng dậy rồi xoay người nói:

“ Thật tiếc...thật tiếc...cậu làm tôi rất thất vọng.”

Đương nhiên, diễn xuất của cậu chẳng hề thua kém bất kỳ diễn viên nào cả, thế nên rất nhanh đã khiến cho cậu thanh niên kia hoài nghi.

Đúng như cậu dự đoán, khi cậu xoay người đi được vài bước, cậu thanh niên kia không thể nhịn được, vẻ mặt hoảng sợ nói:

“ Thưa...thưa cậu chủ... Ý ngài là sao?”

Lâm Thần nghe vậy, trên môi cậu không tự chủ mà nở nụ cười, tuy nhiên cậu lại thở dài, nói với giọng vô cùng tâm sự:

“ Chắc cậu cũng biết, tôi xuất thân cũng không giàu có gì. Mặc dù cô ấy rất yêu tôi, thậm chí không ngần ngại mà chấp nhận người không hề có chút gì cả để đến với tôi. Tôi hiểu chứ, thậm chí rất hiểu...”

Nói đến đây, Lâm Thần nhanh trí lấy trong túi một miếng hành, chà chà nhẹ lên gần mắt mình.

Nhờ chất dịch của hành, mắt cậu bắt đầu phản ứng bằng cách chảy nước mắt. Lúc này, cậu xoay người lại, dùng vẻ mặt vô cùng đau khổ, nói:

“ Cậu cũng biết cái cảm giác đó phải không? Là một người con trai, đầu đội trời chân đạp đất, sẽ như thế nào khi mà ba mẹ vợ cậu đối xử khinh miệt với cậu chỉ vì cậu xuất thân nghèo hèn. Cho dù có vợ cậu che chở, thế nhưng... cậu có muốn như vậy không? Cậu có muốn mãi mãi được vợ che chở như thế không?”

Nói xong, Lâm Thần nhìn lên bầu trời, vẻ mặt quyết tâm nói:

“ Đó là lý do tại sao tôi phải rời đi. Tôi muốn chứng minh rằng tôi không vô dụng, tôi muốn tự lực gánh sinh, là một con người xứng đáng để được cô ấy yêu thương chứ không phải là công cụ để cho mấy người tiêu khiển.”

Lời nói đau khổ, xé ruột tâm gan khiến cho cậu thanh niên đó đồng cảm với cậu. Ánh mắt không còn lo sợ nữa, thay vào đó là vẻ mặt an ủi, nói:

“ Cậu chủ...thật sự...tôi không biết cậu lại trải qua chuyện này.”

Làm gì có ai lại muốn ở rể chứ? Con trai là phải ăn to nói lớn, nở mày nở mặt với gia đình hàng xóm chứ không phải sống theo cảm xúc của người khác.

Đâu có ai muốn sống mà phải nịnh nọt từng người, sống khép nép không có chủ kiến. Rồi sau này, con cái sẽ nhìn mình bằng ánh mắt gì, khi mà hết cha mình lại là người ở rể như vậy. Nghĩ thế thôi là đã thấy rất không ổn rồi.

Ban đầu, cậu cũng có chút khinh thường cậu chủ, xuất thân bần hèn, chẳng có gì để xứng với cô chủ cả. Thế nhưng, sau khi nghe những lời này, cậu đã có suy nghĩ khác về chính Lâm Thần.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp