Ngay khi đọc được dòng tin nhắn này, Tiểu Ngọc trở nên vô cùng hốt hoảng, hai tay run rẩy nhanh chóng bấm từng nút trên chiếc điện thoại của mình.
Tay dính máu, đôi môi khô khốc, thân thể run rẩy, hai mắt sưng lên nhưng dường như Tiểu Ngọc chẳng hề bận tâm, ánh mắt của cô lúc này đang dõi theo từng khung ảnh trên chiếc màn hình nhỏ này.
Màn hình rất nhanh đã xuất hiện một bóng ảnh, cả hai khi nhìn thấy nhau, vẻ mặt người nào cũng vô cùng ngạc nhiên.
Tuy nhiên, Tiểu Ngọc giống như trở nên dữ tợn, ánh mắt nhìn người trong điện thoại với bộ dạng không đội trời chung, giọng nói cay nghiệt đến cùng cực:
“ Cô...grừ...còn dám gọi điện cho tôi. Tôi thề một ngày nào đó chắc chắn sẽ giết chết cô. Thứ đàn bà chết tiệt.”
Lời nói ẩn chứa nỗi căm thù đến tận xương tủy, giống như thật sự muốn xé xác Nguyệt Sương ra. Có thể nói, Tiểu Ngọc lúc này chẳng hề mang dáng vẻ của một cô gái dễ thương ngày xưa.
Tuy nhiên, ở đầu bên kia, Nguyệt Sương giống như không thể tin nổi khi nhìn thấy Tiểu Ngọc. Thực sự cô ấy phải trải qua chuyện gì mới khiến cho cơ thể tàn tạ đến mức độ này chứ. Chẳng lẽ...tất cả là do cô.!!!
Tuy rằng cô muốn khiến cho cô gái này đau khổ. Thế nhưng thực sự kế hoạch ban đầu của cô chỉ là muốn cô gái này biết khó mà lui, không nên động tâm với Lâm Thần nữa, chỉ như vậy thôi chứ cô không hề có một ý định khác nào cả.
Lúc trước, nếu như Tiểu Ngọc là một cô gái xinh đẹp dễ thương, lúc này, cô ấy chẳng khác nào đã già đi nhiều tuổi, khuôn mặt tàn tạ trông rất đáng thương.
Nhìn Lâm Thần bên cạnh với vẻ mặt xanh xao, cô lại càng cảm thấy tội lỗi. Cô không thể ngờ, tình cảm mà Lâm Thần dành cho cô em gái tên Tiểu Ngọc này lại sâu đậm đến vậy, nó khiến cho cô vô cùng ghen tỵ. Cái cảm giác lo lắng cho người khác đến mức sinh bệnh là thế này ư.
Đương nhiên, cô thèm khát, khao khát nó, thế nhưng chỉ vì sự ích kỷ này mà khiến cho anh ấy ra nông nỗi này thì cô không muốn như vậy. Cô muốn cạnh tranh công bằng, cô muốn cho anh ấy biết, cô chẳng hề thua kém bất kỳ ai cả.
Thế nên, trước những lời nói xúc phạm, thậm chí là đe dọa, cô không hề nổi giận, thậm chí còn cúi đầu nhận lỗi:
“ Là lỗi của tôi, tôi vô cùng xin lỗi vì đã khiến cô ra nông nỗi này.”
Giọng nói áy náy cùng với hành động cúi đầu xuống khiến cho Tiểu Ngọc như ngẩn người ra. Toàn bộ lời nói xúc phạm tiếp theo giống như bị tiêu tán bởi hành động này.
Trong đầu của cô, Nguyệt Sương là một con người vô cùng ác độc, lạnh lùng và xấu xa. Bởi cô ta là quý tộc, mà quý tộc thì thường chẳng coi ai ra gì cả. Thế nên, khi thấy được hành động xin lỗi vô cùng chân thành đến từ cô nàng này, cô giống như quên hết những gì định nói tiếp, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Nguyệt Sương.
Thế nhưng, rất nhanh cô lấy lại được dáng vẻ tức giận, ánh mắt vẫn tràn đầy sự căm thù gào lên:
“ Cô đừng tưởng xin lỗi là xong. Kể cả cô là quý tộc, là người quyền lực đứng trên vạn người, thế nhưng chắc chắn tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô !!!”
Thế nhưng, hành động tiếp theo lại khiến cho Tiểu Ngọc giống như không thể tin nổi vào mắt mình, đó là Nguyệt Sương dường như đang khóc.
Chính xác, cô ấy đang khóc, từng giọt lệ chảy dài trên má, hai tay cô ấy chắp lạy rồi dùng giọng nói cầu xin để nói với cô:
“ Tôi biết...cô sẽ không tha thứ cho tôi... Thế nhưng...xin cô...đừng bỏ rơi Lâm Thần. Anh ấy lúc này đang rất mệt mỏi.”
Tiểu Ngọc nghe thấy anh trai mình đang mệt, không một giây chần chừ, cô ngay lập tức hốt hoảng nói:
“ Anh ấy đâu rồi...cô đã làm gì anh ấy...”
Nguyệt Sương không hề giấu giếm Lâm Thần, một tay cầm lấy máy quay rồi chĩa về hướng Lâm Thần.
Thấy bộ dáng Lâm Thần tiều tụy, Tiểu Ngọc không tự chủ mà ôm miệng khóc, giọng nói đau đớn:
“ Anh...anh trai...tại sao anh lại ra nông nỗi này.”
Thấy Tiểu Ngọc nói như vậy, Nguyệt Sương ở bên cạnh không kiềm được sự tức giận của mình. Vẻ mặt thay đổi 180 độ, ánh mắt gay gắt nhìn Tiểu Ngọc rồi chất vấn:
“ Tại cô chặn số anh ấy chứ sao. Cô có biết, anh ấy vì cô mà đã thành ra như vậy không?”
“ Tôi...là tại tôi sao???”
Tiểu Ngọc lúc này có chút sợ hãi, ánh mắt né tránh nhìn Nguyệt Sương. Mặc dù khi nãy, chính Nguyệt Sương là người cầu xin, thế nhưng đứng trước câu hỏi này, cô không biết mình phải trả lời như thế nào...
Thấy Tiểu Ngọc né tránh giống như không muốn trả lời, cô mới thở dài một hơi, ánh mắt kiên định đề nghị:
“ Cô yêu Lâm Thần phải không?”
Một câu hỏi đường đột như vậy khiến cho Tiểu Ngọc không tự chủ đỏ mặt, tâm trí theo phản xạ đáp:
“ Không...tôi với anh ấy là anh em...”
Nguyệt Sương đương nhiên không tin, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc lần nữa, giọng nói mất kiên nhẫn:
“Nếu cô không thừa nhận thì tôi sẽ cưới anh ấy.”
Tiểu Ngọc dường như bị Nguyệt Sương nắm thóp, vẻ mặt sợ hãi nói:
“ Đừng...đừng làm như vậy...”
Nguyệt Sương lúc này hỏi lại: