“Thế...thế chúng ta phải làm sao?” Tiểu Ngọc từ đầu bên kia lo sợ nói.
Trải qua câu chuyện mà Nguyệt Sương nói, cùng với những gì mà bạn bè cô từng kể, khả năng chắc chắn là cô gái tên Linh Nhi thực sự thích anh trai mình. Nếu bình thường, cô cũng chẳng bất ngờ lắm, bởi vì anh ấy được coi là thần tượng của rất nhiều cô gái.
Chỉ là, cô cũng không thể ngờ, một cô gái với gia thế khủng khiếp, thậm chí có thể được coi là “thánh thần không thể chạm tới” lại đem lòng yêu một chàng trai ở nơi xa xôi hẻo lánh này.
Đó không phải trọng yếu, thứ mà cô lo lắng lại chính là cái tính cách độc chiếm từ Linh Nhi. Một bên là tình yêu, một bên là độc chiếm, kết hợp hai thứ này thì nó chính là một thảm họa.
Thử nghĩ xem, nếu anh ấy bị cô ta bắt đi, rất có khả năng là cô sẽ không bao giờ gặp lại được nữa.
Không, cô không muốn nó xảy ra, cô phải ngăn chặn chuyện này. Lâm Thần chỉ có thể là của cô, mãi mãi thuộc về cô.
Nguyệt Sương nhìn thấy Tiểu Ngọc tỏ vẻ lo lắng như vậy, là một cô gái thông minh, cô cũng hiểu khá rõ những gì mà cô ấy suy nghĩ. Thế nên, cô mới mỉm cười, nụ cười cao quý xinh đẹp, một tay cầm lấy chiếc thẻ đen rồi nói:
“ Cách thì cũng không phải là không có...”
Nghe thấy lời nói có phần tự tin của Nguyệt Sương, đôi mắt Tiểu Ngọc lóe lên, giọng nói hối hả mong chờ:
“ Đâu...đâu...cách nào vậy? Cô nói đi!!!”
Nguyệt Sương cũng không giấu giếm, nụ cười tự tin càng bộc lộ rõ cùng với giọng nói chậm rãi:
“ Chỉ cần anh ấy không ra khỏi nhà là được. Khi đó, Linh Nhi sẽ chẳng thể nào mà tìm được cả...”
Tiểu Ngọc nghe vậy, cô đang háo hức bỗng dưng trở nên ủ rũ, vẻ mặt buồn phiền nói:
“ Không được! Nếu làm như vậy thì anh ấy sẽ không chịu đâu. Bởi gia đình tôi còn nợ khá nhiều.”
Ban đầu, nghe lời nói này, Tiểu Ngọc có chút mong chờ. Thế nhưng, khi nghe xong lời giải thích này, cô cũng chỉ có thể cười khổ. Nếu như làm cách như vậy được thì cô đã sớm làm rồi, chẳng chờ đến lúc Nguyệt Sương nói cả.
Thế nhưng, điệu cười có chút châm biếm của Nguyệt Sương làm cho Tiểu Ngọc chú ý. Chỉ thấy cô ấy giơ chiếc thẻ đen lên, vẻ mặt tự tin:
“ Tiền??? Haha...cô nghĩ tôi thiếu sao? Chỉ cần tôi thích...toàn bộ nợ của cô sẽ được xí xóa!!!”
“Cái...cái gì???” Tiểu Ngọc giống như khó có thể tin mà bật thốt lời ra.
Thấy vẻ mặt có chút tự cao của Nguyệt Sương, cô cảm giác là lời của cô ấy nói là thật. Bởi dù sao, Nguyệt Sương cũng là một trong những người thuộc dòng dõi quý tộc, tiền đối với cô ấy chắc chỉ là những tờ giấy in con số mà thôi.
Nghĩ đến cảnh nhà được trả nợ, sau đó anh ấy sẽ chẳng làm gì mà ở nhà chung sống cùng cô, hai người cùng nhau nấu ăn, cùng nhau ca hát... Chỉ cần như vậy là cô cảm thấy sướng như sắp lên tiên rồi.
Tuy nhiên, nghĩ đến câu nói từ nhỏ của anh ấy, cô lại lắc đầu phản đối:
“ Không...không được...Anh ấy sẽ không chấp nhận chuyện này đâu nếu cô cho anh ấy số tiền lớn như vậy. Thế nên, cô đừng có dùng cách này.”
Cứ tưởng, Nguyệt Sương đã hết cách, bởi vì ngoại trừ tiền bạc, cô ấy cũng chẳng sở hữu được thứ gì nữa. Thế nhưng, khi nhìn Nguyệt Sương dường như lại cười một cách vô cùng tự tin, cô lại có một cảm giác rất quái lạ. Nó giống như Nguyệt Sương có vô vàn cách bày ra vậy.
Đúng vậy, ngay khi nghĩ như thế, Nguyệt Sương từ từ lấy trong ngăn kéo của Lâm Thần một bản hợp đồng, sau đó giải thích:
“ Đây là hợp đồng mà anh ấy đã ký với mẹ tôi. Như cô cũng đã biết, ban đầu anh ấy là gia sư của riêng tôi. Thế nhưng, sau nhiều biến cố, lúc này anh ấy lại chính là người bảo vệ cho tôi...”
Thấy Tiểu Ngọc còn ngơ ngác, vẫn chưa hình dung ra ý đồ của mình, cô không còn cách nào khác là phải nói thẳng:
“ Cô đúng là ngây thơ. Tôi đương nhiên biết là anh ấy sẽ không chịu nhận tiền tôi tặng. Tuy nhiên, nếu như tiền anh ấy nhận lại là tiền công của anh ấy thì sao.”
Nói đến đây, cô nhìn Tiểu Ngọc bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Đến lúc này, kế hoạch của Nguyệt Sương mới chính thức lộ ra.
Tiểu Ngọc nghe vậy, cô dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Nguyệt Sương. Không thể không nói, Nguyệt Sương rất thông minh, thậm chí nó còn khiến cho cô trầm trồ thán phục.
Tại sao anh ấy phải đi ra ngoài làm, đó chính là kiếm tiền để nuôi gia đình. Bây giờ, chỉ cần trông chừng Nguyệt Sương mà đã kiếm được khoản lớn, chắc chắn anh ấy sẽ gắn bó với nó.
Bảo vệ Nguyệt Sương, tức là anh ấy sẽ không rời khỏi nhà, đến khi đó... Tiểu Ngọc không tự chủ mà cười một cách vô cùng “kỳ lạ”.
Nhìn thấy bộ dạng này, Nguyệt Sương dùng ánh mắt có chút kinh tởm nhìn Tiểu Ngọc, nhắc nhở:
“ Xem cô kìa... không thể ngờ cô lại thèm khát anh ấy đến mức chảy cả nước miếng kìa. Tém tém lại đi !!!”