Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 220: Ra ngoài - Ngoại truyện P14


2 tuần

trướctiếp

Trong đầu Tô Nhan lúc này, cô đang tự hỏi chính mình, liệu rằng việc làm như vậy sẽ gây ra hậu quả như thế nào. Nhất là khi, trên lưng của cô đang cõng chính bạn trai của em ấy.

Cảm nhận được Lâm Thần mệt mỏi dựa vào lưng, cô lại càng cảm thấy đáng thương cho cậu nam sinh này. Linh Nhi điên rồ, thật sự là quá điên rồ!

Kể cả với một người chưa từng nếm mùi vị của tình cảm như cô, việc em ấy nhốt Lâm Thần lại rồi “hành hạ” như này thì không tài nào có thể chấp nhận được. Kể cả cho dù em ấy có xinh đẹp, là một “hình mẫu” trong lòng các cô gái.

Lúc này, cô không dám đi bằng cửa chính nữa, cũng may là lúc trước cô đi lạc nên đã tìm thấy một lối thoát hiểm. Nếu len theo lối đó, chắc chắn cô sẽ có thể cùng Lâm Thần thoát ra khỏi đây.

Còn đối với Linh Nhi, lúc này, trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cùng với mái tóc đen nhánh trải dài vẫn còn ươn ướt của nước. Trên tay của cô đang cầm một cái dây bị cắt nhỏ.

Ánh mắt Linh Nhi đỏ rực màu máu, tay nắm chặt cái dây nổi rõ gân xanh. Vẻ mặt tức giận đến đáng sợ cùng lời nói căm hờn đến tận xương tủy:

“ Anh...anh ấy bỏ trốn! Hừ... được lắm. Để em bắt được anh xem...”

Đến lúc này, Linh Nhi vẫn còn không thể tin được chuyện này. Anh ấy hành hạ cô đến mức không còn sức lực, thậm chí, cô còn trói anh ấy lại để đề phòng, thế mà cuối cùng, anh ấy vẫn có thể trốn được.

Cô còn định đêm nay, chính cô sẽ “ăn” anh ấy. Thế mà, cuối cùng vẫn để anh ấy chạy mất. Đúng là, mình quá coi thường anh ấy cơ mà.

Nút bấm kích hoạt thiết bị trên cổ Lâm Thần thì cô không dám dùng. Cơ thể của anh hiện tại quá yếu, nếu cưỡng ép sử dụng thì anh ấy sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cho dù dòng điện đó chỉ đủ làm tê liệt nhưng cô vẫn phải phòng trường hợp vạn nhất.

Linh Nhi từ từ đi đến trước gương, chiếc khăn tắm cũng được thả ra, một thân hình tuyệt mĩ không hề có khuyết điểm xuất hiện trước gương. Tuy vậy, làn da trắng nõn trên thân lại xuất hiện mấy vệt đỏ giống như bị ai đó sờ nắn một cách mạnh mẽ.

Nhìn trên thân mình toàn là dấu đỏ, Linh Nhi không hề buồn, trái lại còn rất vui. Đây chính là minh chứng cho tình yêu của anh ấy dành cho cô.

Nụ cười thỏa mãn xuất hiện trên môi Linh Nhi. Cô từ từ mặc lên một bộ đồ khác, đó là một chiếc váy màu đen với họa tiết không khác gì với bộ màu trắng lúc trước. Có vẻ như ở nhà, cô rất thích mặc váy.

Sở dĩ cô thích mặc váy là bởi vì chính Lâm Thần là người khuyên nhủ cô. Ở trường, trong lúc ăn, anh ấy đã nói với cô rằng:

“ Em mặc bộ váy lên chắc chắn sẽ rất đẹp.”

Chính vì thế, từ khi đó, cô lúc nào cũng mặc váy cả. Đây là sở thích của anh ấy, việc đáp ứng nhu cầu đó cũng là trọng trách của một cô bạn gái.

Rất nhanh, chiếc váy đó đã khoác trên người, cô xoay người lại, từng miếng vải trắng từ bộ váy cũ vẫn còn xuất hiện trên giường.

Nhìn thấy chúng, không hiểu sao, trong lòng cô lại có cảm giác hưng phấn. Chiếc váy đó đã bị bàn tay của anh ấy xé toạc thành từng mảnh, như xé một tờ giấy vậy. Ngay sau đó, anh ấy từ từ “thưởng thức” thân thể ngọc ngà của cô. Cảm giác giống như anh ấy đang thưởng thức một cái bánh vậy.

Từng động tác giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Linh Nhi cười một cách quái dị. Nếu như thế, thỉnh thoảng cô cũng sẽ cho anh ấy “thưởng thức” cô như vậy cũng không sao. Dù sao trong nhà cô còn rất nhiều bộ váy, tha hồ cho anh ấy xé.

Đột nhiên, ánh mắt cô bỗng nghiêm túc, miệng cô cắn chặt nói:

“ Không được, không được. Anh ấy đang bỏ trốn. Việc của mình bây giờ là phải tìm anh ấy.”

Linh Nhi dứt khoát không để ý chiếc áo đó nữa., xoay người rời đi.

Ngay sau đó, rất nhiều hầu nữ trong căn nhà đã tìm tung tích của Lâm Thần. Cho đến hiện tại, rất nhiều nữ hầu cũng không thể tin rằng, trong nhà này lại xuất hiện một người con trai.

Tuy hoài nghi nhưng không một ai dám hỏi. Tất cả đều chung một công việc. Tìm mọi ngóc ngách trong căn nhà.

Tô Nhan hiện tại đang cùng Lâm Thần trốn trong một căn phòng bỏ hoang. Nơi đây có vẻ còn rất mới, nhưng không còn ai sử dụng. Thậm chí, chiếc giường đó vẫn còn mới tinh. Vì thế, cô mới dám để Lâm Thần xuống.

Cô làm như vậy là vì trên người Lâm Thần đang cực kỳ đậm mùi của Linh Nhi. Phòng tránh bất trắc, cô phải khử hết cái mùi này đi.

Cô đặt Lâm Thần nhè nhẹ trên giường. Đây là lần đâu cô tiếp xúc với nam giới gần như vậy.

Không hiểu tại sao, khi ở cạnh Lâm Thần, cô lại không hề xấu hổ hay chán ghét gì cả. Nhìn khuôn mặt anh tuấn như vậy, trái tim của cô lại đập loạn. Đây là ma lực gì vậy? Chẳng lẽ đây cũng là lý do để Linh Nhi nhốt em ấy lại ư?



Lâm Thần lúc này đã nhắm mắt ngủ, cô chỉ đành vừa cởi cúc áo, vừa ngoảnh mặt giải thích:

“ Tôi chỉ cởi là để lau đi mùi trên thân thể cậu. Đừng có nghĩ vớ vẩn”

Khi cởi đến chiếc cúc cuối cùng, cảm nhận được hơi thở đều đặn của cậu ấy, cô mới thở dài một hơi. Và đương nhiên, cô cũng đã chuẩn bị một chậu nước để lau người cho cậu ta.

Nếu lúc trước, cổ cậu ta tràn ngập vết hôn màu tím bây giờ, bụng và ngực cậu ta cũng đều có dấu này. Một thân thể hoàn mỹ, các cơ nổi rõ vô cùng cường tráng, ấy vậy mà lại bị bầm tím. Cậu ta đã phải trải qua nỗi đau nào chứ.

Có thể Tô Nhan không hề biết, Lâm Thần trong lúc ngủ thì mới bị Linh Nhi làm như vậy, cô ấy làm như vậy là để “đánh dấu chủ quyền”. Thế nên cậu ấy không hề biết là mình bị bầm tím nhiều như này.

Cố nén cơn tức giận, bàn tay Tô Nhan từ từ lấy khăn lau thân thể cho Lâm Thần. Vừa lau, cô vừa nói với giọng đồng cảm:

“ Cô thực sự rất xin lỗi vì đã không để ý tới em. Chắc em phải chịu khổ nhiều lắm nhỉ?”

“ Không sao. Chỉ cần thoát ra được, cô sẽ thu em làm trợ lý cho cô. Khi đó, Linh Nhi sẽ không thể hại em được nữa.”

...

Lúc này, cô không thể ở lại lâu. Linh Nhi dường như đã truy tìm. Nếu ở lại đây thì chắc chắn cả hai sẽ gặp nguy hiểm. Vậy nên, ngay sau khi khử được mùi trên người Lâm Thần, cô nhanh chóng cõng Lâm Thần rồi đi ra ngoài.

Bằng tài năng và sự khôn khéo, cô đã lách nhanh qua được rất nhiều ngõ ngách. Tuy nhiều người đi tìm nhưng căn nhà này nó rất to, vì thế cô mới có thể trốn được đến tận cửa sau này.

Nhìn cánh cửa sau dẫn thẳng ra ngoài, hai mắt của cô sáng lên. Đây chính là cánh cửa để dẫn Lâm Thần đi ra ngoài.

Chỉ cần đi qua cánh cửa đó, Lâm Thần sẽ được giải cứu. Cô cũng sẽ có thể mang cậu ấy về nhà và chăm sóc. Linh Nhi cũng không thể làm gì được cậu ấy nữa.

“ Chúng ta sắp ra khỏi đây rồi!” Tô Nhan vui mừng nói với Lâm Thần.

Thế nhưng, khi chỉ còn vài bước chân nữa là bước ra, một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng từ đằng sau truyền tới:

“ Thưa cô giáo, cô định đưa bạn trai em đi đâu vậy?”

Lời nói lễ phép nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sát khí vô cùng nồng đậm. Tô Nhan không tự chủ đổ mồ hôi, vẻ mặt căng thẳng ngoảnh lại.

Quả thật là cô đoán không sai. Người nói đó chính là Linh Nhi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp