Tâm trạng Tô Nhan lúc này vô cùng rối bời. Bởi trong thâm tâm cô, việc này chẳng khác gì là một hành động tồi tệ cả.

Thân là một người làm trong nghề nhà giáo, thế mà lại đi xem trộm phòng người khác, đó thực sự là một điều ô nhục.

Tuy nhiên, tính tò mò của cô cũng vô cùng lớn. Với cái căn phòng trong xó xỉnh như vậy mà lại cấm người khác vào, đây chẳng lẽ đang ẩn chứa điều gì đó.

Suy cho cùng, cô chỉ xem một chút thôi, dù sao thì cũng không ai biết được.

Cứ tưởng là suy nghĩ đó sẽ khiến cô không nhịn được mà phải xem bên trong. Tuy nhiên, khi chạm vào khóa cửa, cánh cửa từ từ hé ra thì đột nhiên, tay của cô rụt lại.

“ Thôi bỏ đi, việc đó là không nên” Tô Nhan nói với một giọng khá bứt rứt.

Tuy rằng cô rất muốn biết bên trong là gì, nhưng nếu làm vậy thì thật là quá bất lịch sự rồi. Nhất là khi cô đang ở trong căn nhà của học sinh trường cô.

Trong lúc cô định đi ra ngoài để nhờ người trợ giúp, bởi vì thực sự căn nhà này đúng là một cái mê cung mà. Đột nhiên, một tiếng động rất nhỏ làm cho cô chú ý.

Nếu là tiếng động của đồ vật thì cô sẽ không để ý, tuy nhiên, hình như đó là giọng của người. Mà cái giọng này cô nghe rất quen...

Vậy nên, cô vứt bỏ cái suy nghĩ bất lịch sự vớ vẩn kia đi. Vẻ mặt cô trở nên căng thẳng, một tay từ từ đẩy nhẹ cánh cửa ra.

Khi cô đẩy cửa ra, ột cảnh tượng vô cùng điên rồ xuất hiện trước mặt. Thậm chí, nó còn khiến cho cô đứng hình mất vài giây.

Trước mặt cô là một căn phòng ngủ rất đẹp. Cô phải dùng từ “rất đẹp” để miêu tả chúng. Từng thứ trong căn phòng, chúng đều được trang trí một cách bài bản, chính cô cũng phải thán phục trước vẻ đẹp nơi đây.

Tuy nhiên, bỏ qua vẻ đẹp đó, lúc này, sự chú ý của cô đang tập trung vào một người đang nằm trên giường.

Bằng ánh mắt cô, có vẻ như cậu ta đã ngủ thiếp đi. Điều kỳ lạ là xung quanh cậu ta toàn là những mảnh vải trắng, trông giống như mảnh váy vậy. Hơn nữa, cậu ta giống như bị trói hai tay lại.

“ Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ, căn phòng này chính là thứ chuyên dùng để nhốt người sao?” Tô Nhan bịt miệng lại, nói với ánh mắt sợ hãi.

Chưa bao giờ, cô lại sợ hãi trước cảnh tượng này. Nếu nhốt nữ lại thì đã đành, đây còn là nhốt nam sinh nữa. Hơn nữa, cái dáng vẻ của cậu ta, hình như cậu ấy đang rất đau khổ.

Mà thật ra, khuôn mặt cậu ta cũng đẹp ấy chứ. Cô chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt này ngoài đời cả. Cậu ta là idol chăng? Chẳng lẽ, Linh Nhi lại có sở thích như này.

Nghĩ như vậy, cô lắc đầu. Lúc này không phải là thời điểm khen cậu ta.

“ Chuyện này nên báo cảnh sát không?” Tô Nhan cầm trên tay điện thoại, do dự nói.

Sở dĩ cô do dự là bởi vì chính Linh Nhi. Em ấy có một chỗ dựa vô cùng khủng bố, chính công ty cô cũng đang hợp tác với công ty nhà em ấy. Nếu như phá hỏng mối làm ăn này, chắc chắn công ty cô sẽ phải chịu lỗ rất lớn.

Tuy nhiên, đúng lúc này, cô lại chú ý một điều vô cùng quan trọng. Một thứ khiến cho cô thay đổi hoàn toàn suy nghĩ. Đó chính là chiếc áo đồng phục dính mực của cô.

Nhìn thì có vẻ đó chỉ là một điều rất bình thường, tuy nhiên, cô lại không cho là vậy. Vết mực cùng với nét bút ấy, thứ đó là do chính cô gây ra.

Ở trên lớp, Lâm Thần luôn khiến cho cô bẽ mặt, bởi vì cho dù cô có ra bài khó như nào, cậu ta cũng có thể giải được. Chính vì thế, để trả thù cậu ta, cô đã viết dấu mực đó lên áo cậu.

Đến bây giờ, cô cũng chẳng hiểu vì sao lúc đó lại hành động như vậy. Quá trẻ con mà, thật là xấu hổ ! Tô Nhan chỉ biết đỏ mặt khi nghĩ lại hành động này.

“ Mà khoan!” Tô Nhan đột nhiên nghĩ ra.

“Nếu chiếc áo đó ở đây, chẳng lẽ...”

Cô nín thở, từng bước từng bước đi đến trước người Lâm Thần. Một mùi hương thơm ngào ngạt của Linh Nhi đến từ người cậu ta, cô lại cảm thấy rợn người.

Chỉ cần là làn da cậu ta, tất cả mọi thứ đều được bao phủ bởi một dấu môi màu tím.

Nghe có vẻ điên rồ! Dấu môi màu tím? Làm sao có thể xảy ra được?

Chính Tô Nhan cũng bán tín bán nghi, vì thế, cô mới dùng tay mình sờ sờ để kiểm tra. Và kết quả khiến cho cô bất ngờ.

Đó là một vết bầm tím, một cái kết quả mà cho cô nghĩ nát óc cũng không thể biết. Đây là quái vật sao, hôn đến mức tím bầm như vậy, cô gái đó phải điên rồ như nào?

Nhìn hai tay bị một sợi dây nhỏ trói lại, cô thực sự không thể chịu được cảnh này. Nó quá tàn nhẫn, vô nhân tính mà.

Cũng may là cô mang cho mình một cái kéo nhỏ, vậy nên, mấy cái dây trói cậu nam sinh này đã bị cắt ra thành từng mảnh.

Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cậu nam sinh này, Tô Nhan trong đời có một loại cảm giác khó tả.

Cô lấy trong người một chai nước gừng nóng. Từ từ giúp cậu ta uống, nước gừng nóng có thể giúp người uống dễ chịu hơn, thật may là cô chưa uống hết.

Uống được vài ngụm, ánh mắt Lâm Thần lơ mơ mở ra. Tô Nhan thấy vậy, cô vui mừng nói:

“ Cậu tỉnh rồi sao!”

Lâm Thần nhìn thấy người đầu tiên là Tô Nhan, điều đầu tiên mà cậu làm không phải là cầu cứu cô ấy, mà là nói:

“ Cô...cô mau chạy đi!”

Ngay câu đầu nói, đầu óc cô giống như không thể hiểu được. Tại sao lại kêu cô chạy đi??? Mà chạy đi vì cái gì chứ? Tại sao cậu ta mới mở mắt mà đã kêu cô chạy rồi?

“Chạy? Sao tôi phải chạy? À mà cậu biết một cậu học sinh tên là...”

Chưa kịp nói hết, Lâm Thần đã ngắt bằng một giọng vô cùng yếu:

“ Bạn...bạn gái em đang tắm... Nếu...nếu cô ấy phát hiện...”

Chưa kịp nói hết, cậu đã ho sặc sụa. Điều này khiến cho Tô Nhan mới nhận ra vấn đề, chẳng lẽ...

“ Em...em chính là Lâm Thần” Tô Nhan dường như không thể tin được.

Cũng giống như Linh Nhi, cô không thể tin được nam sinh đẹp như này mà lại chính là Lâm Thần. Nếu đúng như vậy, chẳng trách Linh Nhi lại đồng ý lời tỏ tình này.

Chính cô khi nhìn lần đầu, trái tim băng giá cũng phải đập loạn vài nhịp cơ mà.

Tuy nhiên, vẻ mặt cô lúc này lại nổi giận. Một học sinh như này lại dám lừa cô, thậm chí em ấy còn dám làm việc này nữa. Thật không thể tha thứ.

Cô đang định đi tìm Linh Nhi tính sổ, đột nhiên, Lâm Thần kéo tay cô ấy lại, vẻ mặt mệt mỏi xen kẽ nghiêm trọng nói:

“ Cô...đừng đi tìm em ấy...”

“ Tại sao?”

“ Nếu cô muốn an toàn rời khỏi... Tốt nhất là cô hãy quên hết... và chạy đi!”

Tô Nhan nhíu mày nói:

“ Em ấy đáng sợ lắm sao!”

“ Vâng, rất đáng sợ. Nếu...nếu Linh Nhi phát hiện được cô đang ở đây. Chắc chắn... Linh Nhi sẽ nổi điên”

Lâm Thần nói xong, cơ thể dường như không thể chịu được mà phải thở dốc.

Càng ngày, Lâm Thần càng yếu, Tô Nhan cắn răng, từ từ đưa Lâm Thần lên sau lưng. Vẻ măt nghiêm túc nói:

“ Cô nhất định sẽ cứu em.”

Từ lời nói của Lâm Thần, dường như có thể thấy được, Linh Nhi trong mắt cậu ấy đáng sợ đến như nào. Cô cũng không phải người ngu, sống ở thương trường mấy chục năm nên cô đã rèn được bản tính cẩn thận.

Cảm giác được nằm ở trên vai Tô Nhan, Lâm Thần tuy rất mệt nhưng vẫn cố gắng nói:

“ Cô...đừng làm vậy. Việc này...vô cùng nguy hiểm.”

Tô Nhan đương nhiên không nghe theo ý của Lâm Thần rồi, cô từ từ cõng cậu ấy rời khỏi đây.

Thấy Tô Nhan không hề để ý tới mình, Lâm Thần chỉ biết thở dài, nói:

“ Cô ...thật ngu ngốc!”

“ Ha...cậu nói ai ngu ngốc hả?” Tô Nhan cau có nói.

Tô Nhan thấy Lâm Thần bị mất trí rồi. Được người ta cứu ra thế mà lại chê người ta, chẳng lẽ cậu ta không biết nói một lời cảm ơn sao.

Rất nhanh, lời đáp ứng của cô đã được chấp thuận bởi một câu nói của cậu ấy.

“ Em...cảm ơn cô!”

Tô Nhan nghe vậy, vẻ mặt nở nụ cười hình trăng non. Có lẽ, đó là nụ cười của sự thỏa mãn.

Đây chính là “trả thù” mà cô đang cần đây sao! Cảm giác này thật là thoải mái nha.

“ Mà tại sao em phải giấu mặt đi vậy, cô thấy nó rất đẹp mà!” Tô Nhan tò mò hỏi.

“ Thứ lỗi cho em... nhưng em muốn mình nổi bật” Lâm Thần vẫn cố gắng trả lời.

“ Không sao... em không thích nổi bật cũng tốt mà”

Trầm mặc một lúc, Tô Nhan đột nhiên hỏi:

“ Mà tại sao em lại bị như thế này.”

Lâm Thần nghe vậy, vẻ mặt cậu lại trở nên ủ rũ.

Cảm nhận được Lâm Thần không vui, Tô Nhan liền nhanh trí nói:

“ Nếu em thấy không tiện thì để sau cũng được”

“ Thực sự, em bị như vậy cũng một phần là do em”

“ Hả...do em? Em là người bị hại mà.”

“ Do em quá coi thường tình yêu của cô ấy”Lâm Thần nói một cách tội lỗi.

Đúng lúc này, một tiếng gào từ phía xa truyền tới tai cô:

“ LÀ AI??? AI ĐÃ MANG ANH ẤY ĐI.”

Tô Nhan nghe cũng biết, đó là tiếng của Linh Nhi. Cô sởn cả da gà vì độ đáng sợ của câu nói. Tiếng nói thê lương, ẩn chứa một sự tức giận vô cùng nặng. Chính cô cũng không thể tin được, câu nói này lại phát ra từ học sinh của cô.

Chỉ cần nghe nó, cô cũng đã hiểu tại sao Lâm Thần lại kêu cô chạy rồi.

Lâm Thần nghe thế, cậu cười một cách bi ai, nói với Tô Nhan:

“ Em cảm ơn cô... nhưng cô hãy thả em xuống đi ạ! Em sẽ nói chuyện với cô ấy!”

Tuy nhiên, câu nói đó đã bị Tô Nhan ngắt bằng một giọng nói tức giận:

“ Em điên rồi sao! Nếu em quay trở về, chắc chắn Linh Nhi sẽ không tha cho em. Đáng sợ hơn, em sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi.”

Hai tay Tô Nhan giữ chặt Lâm Thần, có vẻ như cô đã sẵn sàng cho cuộc chiến này.

“ Nhưng...nhưng cô...”

“ Đừng có nói nữa, cô sẽ cứu em thì nhất định sẽ làm được”

Ánh mắt Tô Nhan chàn đầy nhiệt huyết. Rất nhanh, cả hai đã tăng tốc độ, bỏ xa vị trí ban đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play