Trên tay Linh Nhi đang cầm một con dao nhỏ. Ánh mắt nhìn Tô Nhan giống như nhìn tử địch vậy. Có vẻ, cảnh tượng trước mắt khiến cho chính cô ấy bị một cú sốc tâm lý.

Tô Nhan, người mà cô luôn phải khiêm nhường. Đơn giản vì cô ấy là một giáo viên gương mẫu. Thế mà hiện tại, cái người đó lại bắt cóc lấy người mà cô yêu nhất.

Không thể tha thứ! Thật sự không thể tha thứ! Cho dù cô ta giàu có quyền lực thì sao, nếu dám bắt cóc anh ấy thì đừng có trách cô độc ác.

Một tay cầm chặt con dao, tay khác nắm chặt váy của mình. Dường như, Linh Nhi hiện tại đang vô cùng tức giận. Thậm chí, xung quanh nơi đây có cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Đến cả Tô Nhan cũng phải nhíu mày khi thấy Linh Nhi thành ra như vậy.

“ Đặt anh ấy xuống, sau đó, cô mới được rời đi” Linh Nhi nghiến răng cảnh cáo.

Tô Nhan cố gắng trấn tĩnh bản thân mình. Đây là lần đầu tiên, cô gặp Linh Nhi nổi giận như vậy. Cái cảm giác nghẹn thở đến mức khó tin khiến cho cô có cảm giác xấu.

Ánh mắt nhìn Linh Nhi, bàn tay cô vẫn cố gắng giữ lấy Lâm Thần. Tuy rằng cô đã phạm sai lầm khi dám đột nhập căn phòng của em ấy, nhưng trong suy nghĩ của cô, việc làm của cô là đúng đắn.

Nếu không phải cô cứu Lâm Thần sớm thì em ấy chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Cô không thể để em ấy rơi vào miệng cọp một lần nữa.

“ Cậu ta đang rất mệt. Với tư cách của một cô giáo, cô không thể để cậu ấy ở đây được” Tô Nhan cố gắng ra vẻ nghiêm túc nói.

Linh Nhi nghe vậy, cô cười lên, một điệu cười vô cùng quái dị cùng với giọng nói đầy mỉa mai:

“ Tư cách của một cô giáo? Cô đang nói cái gì vậy? Nếu anh ấy mệt thì cô hãy để anh ấy ở đây, đó mới là sự lựa chọn tốt nhất!”

“ Còn nếu cô dám mang anh ấy đi. Em chắc chắn sẽ khiến cô hối hận”

Đe dọa! Đây chính xác là đe dọa. Nhìn ánh mắt của em ấy, cô dám tin rằng Linh Nhi sẽ làm chuyện điên cuồng nếu cô dám mang Lâm Thần đi. Điều này khiến cho cô vô cùng đau đầu, không biết nên giải quyết nó như thế nào?

Linh Nhi từ từ đi đến cùng với con dao nhỏ trên tay khiến cho Tô Nhan phải dùng lời nói ngăn lại:

“ Em định ra tay với cô sao? Em có biết hậu quả khi làm như vậy không?”

Linh Nhi có vẻ như đã dừng lại bước chân, ánh mắt nhìn Tô Nhan, nói:

“ Em rất tôn trọng cô, vì thế em mới để cho cô một cơ hội như vậy. Đây cũng là cơ hội cuối cùng dành cho cô. Đừng để mọi chuyện đi quá xa! Còn về hậu quả, cô đừng mong tưởng rằng em sẽ sợ!”

Lâm Thần dường như cảm nhận được có gì đó không đúng. Ánh mắt cậu cố gắng hé ra một chút. Bóng ảnh Linh Nhi mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mặt.

Lúc này, thay vì hốt hoảng, cậu lại vô cùng bình tĩnh. Dường như cậu cũng đã chấp nhận số phận của mình.

Vậy nên, khi Tô Nhan chuẩn bị nói. Lâm Thần liền cố gắng nói thầm vào tai cô ấy:

“ Cô... mau mau chạy đi. Em sẽ cố gắng giữ Linh Nhi lại.”

Linh Nhi nhìn thấy Lâm Thần mấp máy môi vào tai Tô Nhan, cơn giận của cô đột nhiên tăng vọt.

Ngoại tình! Đây chính là ngoại tình! Cô không thể ngờ, anh ấy lại dám nói chuyện với ả bẩn thỉu kia. Ả ta rốt cuộc đã cho anh ấy ăn cái gì! Thật không thể tha thứ! Cô nhất định phải “trừng phạt” anh ấy.

“ Anh yêu, tình yêu em dành cho anh còn chưa đủ nhỉ? Có lẽ chút nữa, em sẽ phải chứng minh lại cho anh” Linh Nhi nói với giọng ấm áp nhưng lại ẩn chưa một mùi ghen nồng đậm.



Lâm Thần nghe thấy lời này, cả thân thể cậu run rẩy vì sợ hãi. Từng cơn đau nhói trong người cậu bỗng dưng được phóng đại, giống như nó đang nhắc nhở cho cái thứ gọi là “tình yêu” của cô ấy. Tuy nhiên, do đang quá mệt nên cậu không thể nói gì được nữa, rất nhanh, cậu đã chìm vào giấc ngủ.

Cảm nhận được Lâm Thần run rẩy, Tô Nhan tỏ ra vô cùng khó chịu. Đây chẳng khác nào em ấy đang uy hiếp Lâm Thần cả.

Bộ ngực căng phồng đến mức tối đa, Tô Nhan nghiêm túc nói:

“ Cô không ngăn cấm em yêu Lâm Thần. Tuy nhiên, tình yêu không có nghĩa là em được quyền nhốt người khác một cách điên loạn như vậy! Đó không phải là tình yêu.”

Tô Nhan nói như vậy khiến cho Linh Nhi cũng nổi giận.

“ Cô biết cái quái gì? Em chỉ muốn anh ấy yêu mỗi mình em, chẳng lẽ nó là sai?”

“ Nhưng em làm vậy thì chẳng lẽ không sợ Lâm Thần sẽ buồn sao? Không được ra ngoài chơi cùng bạn bè, học tập,... ngày ngày ở trong nhà chịu sự hành hạ của em.”

“ Em không hề hành hạ anh ấy. Từng bữa, em tự tay nấu cơm, rồi còn hát cho anh ấy nghe... Anh ấy thích thứ gì, em sẽ chiều cho anh ấy bằng được. Đến cả sữa của em, anh ấy cũng đã được nếm qua( Mặc dù chả có giọt nào)”

Tô Nhan là một con người trưởng thành, tuy nhiên cô vẫn chưa trải qua sự đời về tình yêu nên không hiểu hết ý nghĩa câu của Linh Nhi.

Thấy Linh Nhi dường như vứt bỏ con dao trong tay, từ từ đến gần cùng với vẻ mặt hối lối. Tô Nhan bán tín bán nghi nhìn cô ấy cùng với ánh mắt ngờ vực. Chẳng lẽ, em ấy từ bỏ rồi ư?

Tuy nhiên, sự thật đâu có dễ dàng như vậy. Tô Nhan trong lúc ngu ngơ, Linh Nhi dường như đã chịu hết nổi. Khi chỉ còn cách Tô Nhan vài bước chấn, ánh mắt cô trở nên điên loạn, giống như biến thành một kẻ điên.

Thay vì cầm con dao, trong túi Linh Nhi rút ra một cái chích điện. Cô ấy điên cuồng cầm thứ nguy hiểm đó nhắm thẳng Tô Nhan tới cùng với ánh mắt điên loạn:

“ Tô Nhan! Cô là cái thá gì mà dám đụng chạm cái thân thể thối nát đó vào anh ấy!”

Với khoảng cách gần như vậy, việc để né được đòn tấn công này là một điều dường như bất khả thi. Tô Nhan cũng không thể ngờ, Linh Nhi lại thâm độc đến mức này.

View thấp quá, hic

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play