Lúc trước, Linh Nhi rất muốn Lâm Thần xoa bóp chỗ đó để khiến cho nó to hơn. Vẻ mặt cô lúc đó hứng thú đến nhường nào. Ấy thế, bây giờ, cô đã được toại nguyện theo đúng mong ước của mình.

Nhìn ánh mắt trống rỗng của Lâm Thần, Linh Nhi trong lòng chỉ có cảm giác sợ hãi. Cô... cô đã biến anh ấy thành thứ gì thế này? Đây đâu phải là Lâm Thần luôn luôn bao che như cô biết.

Hai quả đào của cô bị đôi bàn tay của Lâm Thần nắm chặt. Độ đàn hồi của chúng khiến cho cậu ta như bị thôi niêm vậy.

Tuy hai quả bông đó cách qua rất nhiều lớp áo nhưng dường như nó cũng không hề giảm đi độ đàn hồi và mềm mại vốn có.

Lúc này, trong người Linh Nhi giống như có một dòng điện chạy qua, cả thân thể cô run rẩy theo từng động tác đến từ bàn tay của Lâm Thần.

Cho dù cô có cố gắng dãy dụa như thế nào, tuy nhiên tất cả đều là vô ích, bởi vì hai tay cùng hai chân của cô đã bị Lâm Thần khóa chặt.

Đến bây giờ, cô mới hiểu cái cảm giác của anh ấy. Cái cảm giác bị trói không thể làm gì, cảm giác mình chỉ biết ngồi im cho đối phương thích làm gì thì làm.

Lâm Thần càng bóp càng khiến cho cơ thể cô trở nên kì dị, một cảm giác khoái lạc đang từ từ tràn ngập. Tại sao, cái cảm giác đau nhói như vậy lại khiến cho trở nên sung sướng?

“ Anh...anh đừng nắn nó nữa...” Linh Nhi chỉ biết bất lực kêu.

Lâm Thần dường như nghe được câu nói của cô ấy. Động tác của cậu có chút chậm lại, tuy nhiên, nó cũng không đáng kể.

Không hề có chút tiếc thương, cậu vẫn nắn bóp khiến cho Linh Nhi phải kêu lên vì đau. Ánh mắt cậu trống rỗng nhìn cô ấy và nói:

“ Em là bạn gái của anh. Việc này em nên tập dần đi.”

“ Anh...anh không phải Lâm Thần. Anh ấy không phải loại người như vậy.”

Lâm Thần lúc này dường như trở nên giận hơn, cậu dừng hẳn động tác, một tay nhấc nhẹ cằm của Linh Nhi cùng biểu cảm khó chịu:

“ Ha... anh là bạn trai của em. Vậy mà, em lúc nào cũng muốn xen vào cuộc sống anh. Không cho ăn cùng bạn, không cho đi về một mình, thậm chí đến cả việc uống nước thôi thì cũng phải lấy từ bình nước của em...”

Nói xong, Lâm Thần lúc này mới cố gắng bình tĩnh lại. Ánh mắt trống rỗng lại nhìn thằng vào khuôn mặt cô ấy cùng với giọng nói vô cùng uất ức:

“ Anh chưa từng bao giờ xen vào chuyện của em, vì anh nghĩ rằng anh không xứng với em. Bây giờ thì sao... Nhốt anh ở đây cả tuần, không cho anh gặp bất cứ ai. Thậm chí đến một lời than thở anh cũng không được nói ra. Em có biết, suốt một tuần này, anh đã chịu đựng một cách khổ sở như nào không?”

“ Lúc nào, miệng em cũng nói cùng một lý do. Đó là sợ anh không yêu em. Em thèm khát tình yêu của anh đến mức thế cơ à? Bây giờ em đạt được rồi đó. Anh sẽ chứng minh cho em thấy.”

Những lời từ tận sâu đáy lòng của Lâm Thần khiến cho Linh Nhi trầm mặc. Có vẻ như cô đã quá gò bó anh ấy, nếu cô đối xử tử tế với anh ấy, không làm cho anh ấy có chút phiền lòng thì chắc có lẽ, anh ấy sẽ không biến thành con người khác như bây giờ.

Tuy nhiên, khi cô nhìn khuôn mặt của anh ấy. Trong lòng cô lại tràn ra một ý nghĩ sợ hãi. Đúng vậy, chính là sợ hãi. Với vẻ mặt hút hồn cùng tài năng vốn có của anh ấy, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái phải lòng. Cô không muốn anh ấy rời khỏi mình. Cô rất sợ, chỉ cần anh ấy rời đi, nhất định cô sẽ không bao giờ gặp lại. Anh ấy chỉ có thể thuộc về cô, cả thân thể và tâm hồn đều luôn luôn thuộc về cô. Vậy nên, dù cho bất cứ giá nào, cô sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.

Lâm Thần có vẻ đã trấn tĩnh lại, giống như cậu đã trút hết nỗi buồn của mình. Cậu lúc này buông hai tay Linh Nhi ra, nói với một giọng vô cùng bình tĩnh:

“ Vậy nên... tốt nhất là em đừng có giam giữ anh. Anh cũng sẽ hứa sẽ không làm gì em cả.”

Lâm Thần dường như cũng đã bình tĩnh hơn. Cậu chỉ ngồi ở cạnh giường, dáng vẻ như muốn chờ mong câu trả lời.

Có lẽ, trong thâm tâm, cậu chỉ ước mong được một câu giải thoát của cô ấy. Tuy việc đó rất nhỏ bé nhưng nó cũng là cách để cho cậu xả hết nỗi phiền lòng của mình.

Tuy nhiên, biến cố đã xảy ra.

“Đừng có mơ...” Linh Nhi cắn răng nói ra từng chữ, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Thần.

“ Em... nói lại cho anh xem.” Lâm Thần giống như không thể tin được, miệng cậu cắn răng nói từng chữ.

“ Em... nói rồi. Điều đó là không thể nào.” Linh Nhi trong lòng tuy có chút run sợ, nhưng cô vẫn nói ra một cách dứt khoát.

Linh Nhi chỉ thấy thân thể Lâm Thần run rẩy, ngay sau đó, một tiếng cười vô cùng đáng sợ từ anh ấy phát ra. Một giọng nói vô cùng đáng sợ từ miệng anh ấy:

“ Haha...sau tất cả. Em có thể nói dối anh mà? Tại sao... tại sao em không đồng ý?”

Lâm Thần nói xong, cậu dùng hai tay giữ chặt đôi tay của Linh Nhi. Mặt đối mặt với cô ấy, cùng với vẻ mặt tức giận xen lẫn sự mệt mỏi khó tả.

Bàn tay còn lại của cậu dường như muốn trừng phạt, một nắn thật mạnh vào bên ngực. Điều này khiến cho Linh Nhi không tự chủ kêu lên.

Cho dù bị Lâm Thần áp chế gắt gao như vậy, cô vẫn không hề run sợ. Ánh mắt ngay thẳng nhìn Lâm Thần cùng giọng nói chắc nịch:

“ Cho dù anh cho hỏi bao nhiêu lần nữa? Em vẫn sẽ nói như vậy. Anh là tất cả đối với em. Em có tiền, có quyền, có tất cả những gì anh cần...”

“ Im đi! Em đừng nói nữa” Lâm Thần nhắm mắt, vẻ mặt khó chịu.

“ Em sẽ không bao giờ để anh rời xa em, dù chỉ một phút giây.”

“ Em...em muốn anh tức điên lên phải không?” Lâm Thần không thể chịu được nữa, một tay giật đứt cúc áo của Linh Nhi.

Làm 1 lúc 2 bộ nên chương này hơi ngắn. Rất mong được độc giả thông cảm. Tác đang cố gắng để cho truyện không lậm convert nhất có thể nên đôi khi sẽ ra chậm. Kính mong độc giả tha thứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play