Lúc này, cậu có cảm giác rất quái lạ. Đây có phải là bạn gái của cậu hay không? Tại sao, càng ngày cô ấy càng khiến cho cậu phải sợ hãi trước những hành động này cơ chứ.
Nhớ lại lúc cậu mới tỏ tình thành công, cái dáng vẻ lạnh lùng nhưng lại thân mật ngây thơ của cô ấy, cậu còn tự hứa với lòng mình là nên bảo vệ cho cô ấy. Thế nhưng, giờ đây, vẫn là khuôn mặt đáng yêu, dáng hình nóng bỏng đó mà tại sao lại khác xa như này.
Bị cô ấy cho “uống nước” như vậy. Cậu có cảm giác cỗ lửa trong người như muốn bao trùm khắp cơ thể, tâm trí cậu suýt chút nữa sụp đổ. Nếu không phải do bản tính ngay thẳng cùng với ý chí mạnh mẽ chống đỡ thì bản thân cậu sẽ không thể ngồi yên như bây giờ được.
Về phía Linh Nhi, sau khi làm hành động như vậy, cảm giác thoải mái lại tràn ngập, cô từ từ nhấm nháp cái hương vị mà anh ấy trao cho. Chính anh ấy cũng không biết, hành động đó của cô chỉ là do cô quá “thèm khát” anh ấy mà thôi.
Nhìn Lâm Thần run rẩy kịch liệt giống như đang chống chọi lại thứ gì đó, vẻ mặt của cô lại mỉm cười, một nụ cười chứa đầy hàm ý xâu xa.
Anh còn chống đỡ đến bao giờ nữa. Mau mau làm gì đó với em đi
Linh Nhi nói thầm trong miêng. Cũng may là Lâm Thần không nghe thấy, với dáng vẻ mê người của cô ấy cộng thêm lời nói này thì chẳng khác gì một mồi xăng cho vào đám lửa cả.
Nói xong câu đó, cô cũng không vội vàng. Cô còn đang chờ xem, anh ấy sẽ chịu đựng thêm được bao lâu.
Cả hai cùng nhau ăn trong một bầu không khí khá kỳ lạ. Linh Nhi dường như không thèm để ý dáng vẻ của Lâm Thần, dáng vẻ thanh nhã từ từ thưởng thức món ăn.
Trong khi đó, Lâm Thần phải cố gắng từng chút từng chút để làm cho cơ thể không mất kiểm soát. Cảm giác giống như chỉ cần lơ là dù chỉ một chút thì sẽ xảy ra chuyện lớn vậy.
Điều đáng buồn hơn nữa là cô ấy cứ một lúc là sẽ gắp đồ ăn cho cậu, sau đó thì cô ấy sẽ mỉm cười nhìn cậu ăn. Chỉ cần không ăn hết thì chắc chắn mọi việc sẽ trở nên rối tung.
Một lúc lâu sau, khi nhìn thấy miếng ăn cuối cùng, vẻ mặt lúc này của cậu vô cùng đặc sắc. Ánh mắt mệt mỏi cùng với đầu đầy mồ hôi, đôi tay run rẩy không thể cầm lấy được chiếc đũa để đưa được miếng cuối cùng đó.
Linh Nhi thấy cảnh tượng trên, vẻ mặt ngọt ngào cầm lấy chiếc đũa của mình gắp miếng ăn đó bỏ vào miệng mình. Một hành động mà khiến cho Lâm Thần suýt chút cảm động đến rơi nước mắt, cuối cùng, cô ấy cũng hiểu ra nỗi khổ của mình sao?
Thế nhưng, cô ấy chỉ cắn một chút, sau đó lại đưa miếng ăn ấy về phía miệng cậu:
“ Nào....aaaa”
Động tác này khiến cho Lâm Thần suýt chút tức hộc máu. Nhìn cô ấy vui vẻ như vậy, cậu chỉ có thể cắn răng há miệng chứ biết làm sao. Rất nhanh, miếng ăn cuối cùng cũng trôi xuống bụng.
Trên bàn ăn hiện giờ trống không, Linh Nhi hiện tại mới vui vẻ nói:
“ Ăn xong rồi, hiện tại anh nên nằm nghỉ một chút đi”
Lâm Thần lúc này cảm giác giống như có từng đoàn lửa đang thiêu cháy mọi ngóc ngách trong cơ thể, cậu muốn...lấy cô ấy để dập tắt ngọn lửa đó.
Ý nghĩ trong đầu vừa lóe ra đã bị cậu vùi dập, dù có đau khổ đến đâu thì chắc chắn cậu cũng sẽ không để cho cô ấy đạt được ý muốn.
Rất dứt khoát, cậu đứng dậy, từ từ đi đến giường, cậu muốn ngủ một giấc để quên đi nỗi khổ này.
Tuy nhiên, ngay khi ở cạnh giường, cậu lại nhìn thấy cô ấy cởi từng chiếc cúc áo ra trước mặt cậu.
“ Em...em đang làm gì???” Lâm Thần không dám mở mắt nói với giọng hoảng hốt.
Linh Nhi nhìn Lâm Thần với vẻ mặt khó hiểu, nói:
“ Anh không nhìn em đang thay áo đấy à?”
“ Nhưng, em muốn thay thì nên vào trong phòng khác chứ?”
“ Em thường xuyên thay ở đây mà, với cả em là bạn gái anh, việc như này em thấy rất bình thường cơ mà”
“ Anh biết là vậy...nhưng trước mặt anh mà làm vậy...”
“ Hả, anh muốn nói là anh sẽ không kìm được mà nhảy xồ vào em ư” Linh Nhi nở một nụ cười quái dị nói.
“ Không... không...mà em cứ thay đi, đừng để ý câu nói của anh” Lâm Thần ngoảnh sang chỗ khác nói.
Bị Linh Nhi đoán đúng suy nghĩ, trong đầu cậu lại có ngàn vạn suy nghĩ đen tối đó. Cậu cố gắng lọt bỏ tất cả những âm thanh đó, từ từ trấn áp lại suy nghĩ.
Tuy nhiên, dù cậu có cố gắng như nào, từng âm thanh xoèn xoẹt của việc cởi đồ cứ nhan nhản quanh tai cậu.
Thay xong bộ đồ, Linh Nhi lúc này giống như một đại tiểu thư cao quý.
Lâm Thần hiện giờ giống như đã đạt đến giới hạn cuối cùng, đầu óc của cậu trống rỗng vô cùng, giống như một quả bom.
Nhìn Lâm Thần nhắm mắt ngồi như vậy, cô tò mò từ từ đến gần. Rốt cuộc, chính hành động đó của cô lại đang chọc phải quả bom đó.
Đột nhiên, chân cô dẫm phải chiếc váy, cả thân thể ngã nhào về phía Lâm Thần. Sau khi ngã, cô chỉ thấy anh ấy cầm lấy hai tay ôm chặt sau lưng đó, vậy nên cô mới chẳng nghi ngờ gì: