Kế hoạch đầu tiên cứ như vậy mà thất bại, Bạch Ngân vẽ một dấu X thật to trên danh sách.
Quả nhiên 500 vạn không dễ kiếm như vậy.
Thứ hai đầu tuần, thời tiết trong lành, không có mây.
Trải qua bài học thất bại đầu tiên, Bạch Ngân đã điều chỉnh chiến lược chiến đấu.
Đầu tiên, cô ý thức được hành động mù quáng tuyệt đối không thể thực hiện, người làm chuyện lớn phải có kế hoạch, không có kế hoạch thì ít nhất cũng phải có những công việc sơ bộ phải làm
Vì thế, trước tiên cô đến hiệu sách cũ mua một vài quyến sách tham khảo về cách theo đuổi nam thần.
Sách tham khảo có nói, thời điểm ban đầu không nên đặt mục tiêu quá cao, không cần trông mong một người đàn ông sẽ ngay lập tức nhiệt tình dào dạt trước mặt bạn, trước tiên phải để anh ấy quen mặt.
Ngay sau đó, Bạch Ngân điều chỉnh chiến lược trước đó thành lộ trình thành công mang tên: “ Tạo cảm giác tồn tại, khiến người đó quen mặt.”
Sau khi có mục tiêu mới, Bạch ngân lại nhìn sang hành trình của Hàn Duy Chỉ mà trợ lý nhỏ gửi cho cô, cảm giác có rất nhiều manh mối.
Dựa theo nguyên tắc nhu cầu của Maslow, nhu cầu của con người sẽ từ thấp đến cao.
Cô nghĩ Hàn Duy Chỉ không thiếu cái gì cả, anh ta chỉ thiếu nhu cầu tự mình thực hiện, dựa theo lý thuyết thì khi con người rãnh rỗi, đầu óc mới hoàn toàn thả lỏng.
Cho nên cô đã phân tích được lý do vì sao lần trước mình lại thất bại.
Bởi vì đơn giản là mình đã lựa chọn thời gian không thích hợp, do anh đang trong thời gian xã giao..
Nhà khoa học đều nói, con người trong thời gian làm việc, đầu óc của họ đều căng thẳng cao độ.
Thời khắc này, luôn trong trạng thái đề phòng trước mọi sự hiện diện bên ngoài, chính mình lại cố ý tiếp cận anh ta ngay lúc anh ta làm việc, nên anh ta chắc chắn sẽ rất cảnh giác với cô.
Nếu là một ngày nghỉ ngơi thì không như vậy.
Cho nên từ nay về sau, cô muốn trải qua một ngày cuối tuần thật nghiêm túc.
Cô muốn tiến công chiếm giữ anh ta trong thời điểm tâm lý phòng vệ của anh đang ở mức thấp nhất, như vậy mới có cơ hội phá vỡ sự phòng vệ của anh.
Thất bại là mẹ thành công, sau khi tổng kết xong thì một kế hoạch mới ra đời hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn
Bạch Ngân buông hành trình do trợ lý nhỏ gửi tới, trong lòng đã có ý tưởng mới.
Cô chắc chắn sẽ không tiến hành công việc dựa theo hành trình do trợ lý nhỏ gửi tới, một khi triển khai thì chắc chắn sẽ thất bại.
Cô muốn làm theo cách trái ngược, xem thử khoảng thời gian nào trống, cô sẽ chọn thời gian đó để chủ động xuất kích.
Cuối tuần này vừa nhìn là biết ngày lành, thích hợp để xuất kích.
“Lịch trình của Hàn Duy Chỉ” do trợ lý nhỏ gửi tới không có sắp xếp công việc, lại nhớ tới tin tức lần trước cô nghe được lúc ở toilet Vân Thủy Thiên, nói anh sẽ đến sân bay đón người vào chủ nhật.
Bạch Ngân đã có ý tưởng và kế hoạch vô cùng hoàn hảo.
Cuối cùng cũng tới ngày này, buổi sáng hơm nay tràn ngập ánh nắng.
Tối qua bạn cùng phòng đã nói sẽ tổ chức một chuyến đi chơi thu tới núi Huyền Minh, sẵn tiện còn hỏi cô có muốn đi hay không nhưng cô đã nhẹ giọng từ chối.
Cơ hội đi chơi thu có rất nhiều nhưng lần ngẫu nhiên gặp ở sân bay có thể nói là ngàn năm có một.
Đây là một vụ mua bán ngàn năm mới có một lần.
Cho nên, Bạch Ngân sau khi trải qua những bài học thất bại, vô cùng coi trọng nó.
Ánh nắng mặt trời sáng đầu thu khá tốt, sáu giờ đồng hồ, toàn bộ khuôn viên trường vẫn còn say giấc nồng, cô mặc quần áo chỉnh tề đi xuống ký túc xá, qua một hàng cây xanh, làn gió nhẹ thoáng qua mang theo mùi sơn chi thoang thoảng.
Cô lần theo mùi hương đi vào những bụi cây thâm thấp
Bạch Ngân nghi ngờ cây sơn chi này đã trồng ở đây rất lâu rồi, nếu không sao mỗi lần đi ngang qua đây đều ngửi được mùi hương này.
Quả nhiên, ở góc bụi cây, có một cây sơn chi lùn mọc đơn côi, những đóa hoa màu trắng đã nở rộ, đến gần liền ngửi thấy mùi hương của nó, nhất định đã có người tiện tay rải hạt giống và để nó phát triển ở đây.
Thật xinh đẹp.
Cô ngồi xổm xuống, thành kính giải thích với cây sơn chi này: “Bé ngoan, mượn hoa của cưng dùng một chút, sau này mỗi ngày chị đều sẽ tưới nước cho cưng.”
Bạch Ngân hái những đóa hoa trên cao, được cả một bó đầy những đóa hoa sơn chi trắng nở rộ, lấy trong túi ra một tấm bản thảo vẽ tranh đã bỏ, cẩn thận gói những đáo hoa sơn chi trắng này vào trong giấy.
Dùng dây thun buộc đóa hoa lại, nhìn thấy đóa bồ công anh trắng đang đậu trên đỉnh cây sơn chi, có cái đuôi thật dài, cô liền cầm nó lên, cũng kẹp chung với bó sơn chi này.
Lúc sau, cô chạy chậm đến cổng trường đợi tàu chạy đến sân bay, tấm giấy bị bỏ bao lấy hoa sơn chi tỏa mùi thơm suốt một đường, bồ công anh rơi rụng đầy đất trong gió.
Trường học có xe chuyên chở đến sân bay, bắt đầu từ 6 giờ rưỡi, mỗi chuyến cách nhau nửa tiếng.
Cô lên chuyến xe sớm nhất, mục đích ngay cả cô cũng cảm thấy ngớ ngẫn, chính là chặn người.
Ngồi lên xen, cô ngây ngốc nhìn bó sơn chi trong tay.
Cô cũng không biết vì sao mình lại mang theo một bó hoa như vậy, nhưng vẫn luôn cảm thấy đến sân bay đón người không thể này đi tay không được.
Dựa theo những cảnh trên TV thì đến sân bay đón người đều sẽ đem theo một bó hoa hay gì đó, vậy cô sẽ chuẩn bị một đóa hoa trước, tóm lại cũng sẽ có lúc phát huy công dụng của nó nhỉ?
Diễn kịch, trong tay không có đạo cụ thì sao có thể diễn được?
Cho nên, đóa hoa này đóng vai trò là đạo cụ.
Bạch Ngân ôm chặt bó hoa trắng đã được gói lại, chợp mắt ngủ một giấc trước khi xe tới sân bay, vô cùng an yên.
Đến giờ cô liền tự động thức dậy.
Đây là thói quen từ mấy năm qua, cho dù đang trong giấc ngủ cũng phải nhớ rõ mọi chuyện mình muốn hoàn thành, cho nên cô chưa từng có một giấc ngủ sâu. Ngủ sâu quá, cô sẽ luôn có cảm giác không an toàn.
Lúc đến trạm, cô liền đi tới sảnh sân bay, cầm một đóa hoa trên tay, cô cảm thấy bộ dạng mình có hơi ngốc.
Tìm một cửa kính trong suốt sát đất trong sân bay, cô nhìn mình bên trong đó, tóc có hơi rối, cô sửa sửa lại, nhân viên đi qua nhắc nhở cô phải mang khẩu trang. Cô kéo chiếc khẩu trang lên đeo một cách chỉnh tề, sau đó lại chỉnh sửa tóc của mình, cửa kính sát đất đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn, tim cô tức khắc loạn nhịp, không ngờ mục tiêu lại xuất hiện một cách bất ngờ như vậy.
Cô đột nhiên quay đầu lại nhìn, phát hiện người đàn ông cao lớn phía sau không phai người mình muốn tìm, chỉ là anh ta cũng có hình thể và chiêu cao giống với Hàn Duy Chỉ mà thôi, nhưng dù sao cũng không phải anh
Sân bay ở Bắc Thành là sân bay quốc tế, người lui tới rất đông đúc, càng về sau càng có nhiều hành khách và người đi đường.
Dần dần, Bạch Ngân đang ngồi trong phòng khách ôm cây đợi thỏ cảm thấy lực bất tòng tâm, đôi mắt đã bắt đầu mệt nhọc, không còn nhạy nữa, cảm thấy mọi gương mặt đi qua đều giống hệt nhau.
Cô cúi đầu mệt mỏi thở dài.
Xem ra hôm nay đã định sẵn là một ngày bận rộn.
Có một dì lao công đang lau sàn sân bay, thấy cô ngồi ở đây cả ngày, trên tay còn cầm một bó hoa, lúc lau sàn còn cố ý trò chuyện với cô: “Cô tới đón người à?”
“À. Đúng vậy.” Giọng nói của cô vô cùng mệt mỏi, chờ cả ngày, nước cũng chưa uống, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, phát hiện mặt trời đã lặn, lúc này bên ngoài cửa sổ là một màu đỏ rực, ánh trăng cũng sắp dâng lên.
Cô đứng dậy, quyết định tạm thời trở về.
Chuyến xe trở về trường muộn nhất là 6 giờ rưỡi, cô không thể đợi thêm được nữa, nếu đợi tiếp, túi tiền của cô không đủ để chi trả cho một chuyến taxi, túi tiền cô chỉ đủ để trả hai lượt cho phí tàu riêng ở sân bay.
Cô cầm đó hoa lên, lúc đi ngang qua thùng rác, nhìn đóa hoa sơn chi tuy đã sắp khô héo nhưng vẫn tỏa ra hương thơm, có chút do dự đặt lên trên thùng rác.
Sau đó, cô lại chậm rì rì đi tới phía trước, thật ra trong lòng vẫn có chút mong chờ, hy vọng sẽ nhìn thấy kỳ tích, cho nên mới cố ý đi chậm như vậy.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng ‘Ắc xì’ từ đằng sau.
Bạch Ngân vô thức quay đầu lại nhìn, là một cậu bé bảy tám tuổi đang đứng trước thùng rác, trong tay cầm một hộp sữa rỗng, ngơ ngác nhìn bó hoa trước thùng rác.
Có vẻ như cậu bé muốn đi ném rác, nhưng lại bị bó hoa này thu hút sự chú ý.
Ma xui quý khiến thế nào Bạch Ngân lại quay về, nhặt lên bó hoa đang ngăn cậu bé vứt rác, một lần nữa ôm vào lòng, cúi đầu nhìn cậu bé: “Có phải em muốn vứt rác không?’
Lúc nói chuyện, bồ công anh trong đóa hoa sơn chi kia bay ra, giống như một trận tuyết, thổi lên đỉnh đầu cậu bé đáng yêu.
Đóa hoa khiến mái tóc đen bóng của cậu bé bị nhuồm thành màu trắng như tuyết.
Bạch Ngân duỗi tay ấn lên cái đầu nhỏ nhắn của cậu: “Thật xin lỗi, để chị giúp em gỡ bông trắng xuống, em đừng nhúc nhích.”
Cậu bé trắng như tuyết kia nghiêm túc gật đầu, ngây ngốc nhìn Bạch Ngân, giống như đang nhìn một sinh vật không thể hiểu được.
Bạch Ngân cũng cảm thấy bản thân có chút kỳ quái,vẫn may động tác của cô đủ nhanh, mau chóng phủi sạch sẽ hoa trên đầu cậu bé.
Chỉ là một sự việc kỳ lạ đã xảy ra, sắc mặt cậu bé tái nhợt như tờ giấy trắng nhìn chằm chằm vào cô, hô hấp càng lúc càng dồn dập,...
Sau đó liền nhìn thấy cậu bé ngã xuống, Bạch Ngân vội vàng duỗi tay bắt lấy cậu.
Gần đây cô đã xem rất nhiều tin tức xã hội, thường xuyên cảnh cảo bản thân sau này không được đỡ người già trên đường, nếu không sẽ rẩt dễ bị tống tiền.
Nhưng cậu bé trước mắt này, cô không chút suy nghĩ liền đỡ lấy cậu, hoa trong tay cũng chưa kịp ném xuống, cô càm hoa liên tiếp đánh vào khuôn mặt nhỏ đang tái nhợt của cậu: “Em làm sao vậy? Em làm sao vậy? Đừng làm chị sợ, em làm sao vậy? Ngươi nhà của em đâu rồi?”
Nhưng cậu bé này không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cô, bên tai chỉ còn tiếng thở gấp và yếu ớt của cậu.
“Cứu mạng! Em làm sao vậy? Phát bệnh tim sao?” Bạch Ngân gấp đến độ nhìn bốn phương tám hướng
Cậu bé thở gấp dồn dập, liều mạng mở miệng, giống như cậu muốn nói chuyện nhưng lại không thể nào nói ra một câu hoàn chỉnh.
Bởi vì cậu bé đột nhiên ngã xuống đất không thể đứng dậy được, có người qua đường vội vàng vây quanh bọn họ, đám người càng ngày càng đông, có người đã thông báo cho nhân viên sân bay.
Bạch Ngân cảm giác hơi thở của cậu bé trong tay mình đang càng lúc càng yếu, hốc mắt gấp đến độ đỏ bừng, cô không biết phải làm thế nào.
Ánh đèn sân bay sáng như ban ngày, Hàn Duy Chỉ khoác bên ngoài một chiếc áo xanh đen, đi trong đám người, vóc dáng anh nổi bật, đứng thẳng người, khí chất thu hút sự chú ý của mọi người.
Ánh đèn trắng đánh vào khuôn mặt thanh tú của anh, đôi mắt anh trông có vẻ hơi hoảng loạn, nhìn lướt qua từng người qua đường, giống như đang tìm kím ai đó.
Đi ngang qua một người làm vệ sinh, anh đang định lịch sử hỏi có nhìn thấy một cậu nhóc nào không, từ phía xa xa, anh nhìn thấy một đám người đang vây thành vòng tròn.
Hàn Duy Chỉ lập tức có dự cảm xấu, đi về phía đám đông kia.
Đẩy mọi người sang một bên, anh liếc mắt một cái liền thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đang dùng bó hoa đánh lên người cháu trai anh.
“Đồ điên.” Anh vội vàng bước tới, đoạt lấy bó hoa trong tay cô rồi ném qua kẻ hở của đám người, hoàn toàn tránh xa cháu trai nhỏ của anh.
Cháu trai nhỏ mắc bệnh hen suyễn bẩm sinh, đặc biệt dễ lên cơn khi chuyển từ mùa hạ sang thu, ngửi thấy mùi hoa hay hít phải sẽ càng nghiêm trọng hơn, trên người cậu hẳn sẽ có bình xịt dự phòng khẩn cấp.
Hàn Duy Chỉ duỗi tay đẩy Bạch Ngân ra, ôm lấy cháu mình, duỗi tai tìm bình xịt trong ba lô trên vai của cậu, sau khi tìm được lập tức để cháu trai hít, mấy mươi giấy sau, cháu trai cuối cùng cũng hô hấp vững vàng trở lại, nhưng vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo không thể nói chuyện một cách bình thường.
Bạch Ngân hoàn toàn ngây người, đứng tại chỗ không thể nào nhúc nhích được, không ngờ bọn họ lại gặp nhau theo phương thức quạ đen như vậy.
Hàn Duy Chỉ lúc này đang ôm chặt cậu bé, ánh mắt vội vàng, hoàn toàn khác xa với Hàn Duy Chỉ lạnh lùng trước đó cô gặp được ở Vân Thủy Thiên.
Trong mắt anh tràn ngập sự lo lắng và khẩn trương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt cậu bé, từ nãy đến giờ không hề liếc mắt nhìn Bạch Ngân một cái.
Hiển nhiên, anh không hề nhận ra cô, chuyện đang cấp bách, đúng là cũng không cần phải nhìn một người không quan trọng như cô.
Hơn nữa, vừa rồi cô còn suýt chút nữa hại cậu bé này.
Lúc nãy Bạch Ngân cũng nghe được từ trong đám người này, rằng cậu bé đang lên cơn suyễn.
Mà tội đồ gây nên chính là những mẩu bồ công anh và cả hoa sơn chi.
Cô nhất thời cảm thấy vô cùng áy náy, khi thấy hô hấp của cậu bé dần dần đều đặn, Bạch Ngân liền đi lên nhận lỗi: “Thật xin lỗi.”
Lúc này Hàn Duy Chỉ đã ôm cậu bé đi, tài xế và trợ lý của anh cũng đã đến, đang cầm hành lý giúp bọn họ.
Bạch Ngân bước vội theo sau, nắm lấy quần áo của Hàn Duy Chỉ, bất an tiếp tục xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý để cậu bé hít phải hoa. Nếu có gì cần tôi giúp đỡ, tôi đều có thể giúp.”
Hàn Duy Chỉ nghe thấy câu này, hai mắt rũ xuống, căm tức nhìn cô, giọng điệu giống như sắp bùng nổ: “Cút xa ra một chút.”
Tài xế phía sau anh cũng quở trách: “Cô, ai da, cô gái à, cô có biết cô sẽ hại chết đứa nhỏ kia không? Chậc. Đúng là làm bậy mà.’
Bạch Ngân choáng váng, cô bị cơn tức giận của Hàn Duy Chỉ dọa sợ, trong một giây đồng hồ kia, cô còn cảm giác anh muốn ném một cú sấm sét làm nổ tung cô!
Cô vô thức lùi lại một bước, quả nhiên, bên tai truyền tới tiếng sấm rền rất lớn từ phía xa xa.
Nước mắt của cô bị tiếng sấm này đánh trào ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT