"Hừm ......"

Mọi người trong đại sảnh đều kinh hoàng.

"Người này là .........."

Bá tước đã bị hỏi đến mức ông ấy nói lắp bắp. Nhưng không ai dám cười nhạo ông ấy bởi vì nó có nghĩa là họ sẽ thu hút sự chú ý của Serwon- người nổi tiếng với sự tàn nhẫn của mình.

“Trên đường đến đây, ta đã gặp một số tên trộm. Đây là người đứng đầu của bọn họ ”.

"Nhưng tại sao ngài lại mang theo cái đầu này ......?"

"Hắn ta dám chống trả lại ta."

Anh nói một cách bình tĩnh.

“ Ta đã bắt hết tất cả người trong hang ổ của bọn chúng rồi. Nếu ông thấy việc xử lý mấy tên này quá phiền phức thì ta sẽ bảo bọn binh sĩ làm thay ông ”

"Vứt bỏ ......."

"Ngài phải tuân theo luật pháp."

"Theo luật của đế quốc, những tên trộm phải chịu án tử hình ......."

Bá tước mặt mày càng ngày càng xanh lét. Nhưng theo luật, không bắt buộc phải giết ai đó chỉ vì một hành động trộm cắp nhỏ. Ở một vùng nông thôn như thế này, kẻ trộm chỉ phải đóng một khoản tiền phạt vì hành vi trộm cắp của mình. Trên thực tế, họ giống những người thợ săn hay những người nông dân phát nương làm rẫy hơn là những tên trộm.

“Vì những tên trộm này đang ở trong lãnh thổ của tôi nên tôi sẽ xử lý nó.”

Bá tước nói với một giọng run rẩy. Serwon gật đầu, không để ý lắm. Anh không quan tâm đến những gì Bá tước phải nói. Thay vào đó, anh quay đầu lại và quan sát một vòng đại sảnh

Trong khi đó, Amelie đặt cánh trên ngực và thở hổn hển.

'Người ... đầu người ........'

Bộ quần áo còn dính đầy máu, Serwon trông giống như một thần chết khổng lồ và ghê rợn. Dù nhìn vào tình trạng hiện tạ của mấy tên cướp thì tôi cũng có thể đoán được nhưng tôi vẫn rất sốc khi thấy nó. Đôi cánh của Amelie rung lên

'Serwon đã giết Amelie.'

Cái chết của cô ngày càng trở thành sự thật. Bàn tay to lớn đó khiến Amelie nghẹt thở. Cơ thể cô run lên vì sợ hãi theo bản năng.

Sau đó, cô cảm thấy nổi da gà.

"........?"

Cô cảm thấy đôi mắt vàng của Serwon đang nhìn cô.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, cô giật mình vì ánh mắt sắc lạnh của anh ta. Amelie gục xuống trước và vội vàng trốn sau một cái chậu. Bộ ngực tròn trịa của cô lên xuống nhanh chóng.

'Anh ta có thể đã vô tình nhìn thấy tôi trên đường đến đây đúng không? Trên đường đến đây? '

Amelie được đặt ở một nơi hẻo lánh của đại sảnh. Hướng cô ấy đang nấp không hề có thứ gì thu hút ánh mắt của người khác và cô ấy khác xa Serwon đang đứng ở cửa ra vào. Hơn nữa, cô ấy có kích thước nhỏ bằng nắm tay. Dù có biết cô ở khu vực đó thì cũng rất khó để có thể tìm ra được cô

'Anh ta sẽ không phát hiện ra mình là con người đúng không? '

Amelie đang đấu tranh để tự an ủi mình. Lúc này cô đang trốn sau cái nồi. Cô ấy chỉ có thể ra ngoài khi Serwon rời đi. Chạy và không nhìn lại .

Chính lúc đó. Serwon nhìn quanh đại sảnh và đột nhiên di chuyển. Hành động của anh ta khiến mọi người trong hội trường giật mình. Hoàng đế điên cuồng lại muốn làm cái gì đây?

"Uy quyền của ngài"

Bá tước Delaheim ngạc nhiên không biết Hoàng đế đang quay về hướng nào. Đó là nơi Amelie trốn vì thế mà cô vội vã trốn thoát.

'Làm gì có chuyện bệ hạ nhìn thấy đứa con của chúng ta được chứ?'

Không có ai ở hướng đó cả. Mọi chuyện không thể phát triển theo chiều hướng xấu như vậy được. Nếu Serwon phát hiện Amelie đang chạy trốn, điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là anh ta bắt được cô.

'Không'

Bá tước vội vã đi theo Serwon. Dù có hi sinh bản thân cũng phải bảo vệ con gái.Nhưng trước khi ông có thể ngăn được Hoàng đế, Serwon đã dừng bước. Bất quá, ông ấy đá cái nồi. Nó bay ngược trở lại rồi va vào tường.

Choang

Lọ hoa vỡ tan tành, đất và nước vương vãi khắp nơi. Tất cả mọi người trong đại sảnh đều xúm lại và nhìn chằm chằm vào lọ hoa.

"Bệ hạ? Sao đột nhiên ...... Hừ"

Một con quạ hơi rùng mình [1] ở nơi đặt cái chậu. Vì thân hình nhỏ bé, con chim trông giống như một quả bóng với bộ lông màu hồng. Bá tước biết Amelie là một phù thủy, ngay lập tức nhận ra đó là cô ấy.

'Amelie. Con gái của ta'

Có tiếng hét lên ở bên trong. Ông ấy lập tức hoảng sợ. Nếu Renee không nắm lấy cánh tay của ông ấy thì ông ấy đã hét lên và tấn công Serwon.

Renee cũng nhận thấy rằng con quạ chính là Amelie. Mặc dù cô ấy không thực sự nổi bật nhưng hành vi của cô ấy đã khiêu khích Serwon. Cô ấy sợ Amelie sẽ bị thương. Bá tước và Renee cầu nguyện trong lòng là Serwon sẽ không quan tâm đến con chim.

Mọi người đều nín thở nhìn anh ta.

Nhìn thấy tình huống bất ngờ, Amelie chớp mắt. Một bóng đen lớn lờ mờ bao trùm lấy cô nhưng cô không thể di chuyển. Cô từ từ ngẩng đầu lên. Cổ cô ấy cứng đờ vì sợ hãi, dường như phát ra tiếng kêu cót két.

Serwon giống một bức tường lớn hơn là một người đàn ông. To và rắn chắc, anh ta bốc mùi tanh nồng trong nhà. Mặc dù anh ta cúi xuống, cô vẫn gần như không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ta. Đôi mắt vàng của anh ta giống như lưỡi lửa. Khi ánh mắt họ chạm nhau, những sợi lông trên người cô dựng đứng.

Tôi sợ.

Amelie run rẩy. Serwon đưa tay về phía cô ấy. Đôi tay to lớn đầy máu của anh sẵn sàng bóp cổ cô. Anh ghì chặt lấy cô. Máu trên tay anh thấm ướt cả lông của cô.

Serwon đến gần cô hơn. Khi anh hít vào và thở ra, lông vũ của cô rung lên. Amelie bây giờ đang ở ranh giới sinh tử, tim của cô đang đạp thình thịch như sắp nhảy ra ngoài

“Điều này không đúng. Thứ này chắc chắn có mùi ....... ”

Anh khẽ lẩm bẩm. Giọng nói của anh ta chỉ có Amelie nghe thấy. Một giọng nói trầm khàn kinh hoàng khiến cô rơi nước mắt.

Nước mắt của cô làm ướt lông của cô.

Cô ấy chắc chắn đang gặp nguy hiểm. Nhưng tại sao cô ấy lại bị Serwon bắt giữ? Với sự may mắn của mình, có lẽ cô ấy sẽ bị ngã và gãy mũi.

'Bằng cách nào đó, đáng ngại ......'

Dù cô hối hận hơi muộn nhưng dù sao thì cô cũng nhận ra rằng điềm gở đã theo cô đến tận biệt thự.

Bà của Amelie đã dạy cô nhiều điều khi cô lớn lên. Bất chấp việc Amelie gần như bị coi là một tên ngốc này đang lắng nghe. Cô ấy thường nói trực giác của một phù thủy không bao giờ được bỏ qua. Nếu cảm thấy có chuyện tồi tệ sắp xảy ra với mình thì đừng cố suy nghĩ gì cả mà hãy nhanh chóng chạy đi

'Chạy đi ...... Đúng, mình phải chạy ......'

Cô vẫn chưa chết.

Đây như là một cơn ác mộng vậy. Cái đầu nhỏ xíu của cô quay nhanh. Để tồn tại trong thiên nhiên khắc nghiệt, những con vật nhỏ bé đã phải tìm cách thoát ra khỏi những tình huống như thế này.

'Giả vờ chết'

Amelie nhanh chóng thả lỏng cơ thể. Cô ấy đã diễn một màn trình diễn lớn. Mí mắt của cô ấy nhấp nháy, trông giống như một con chim chết thực sự. Bá tước quên mất cách thở khi nhìn cô. Nếu Renee không nhận ra và giữ cha cô lại thì bá tước đã mất hết lý trí mà lao vào rồi

Amelie từ từ chớp mắt khi cô ấy nhìn chằm chằm vào Serwon. Nếu một con chim khỏe mạnh bị chết trong tay anh ta, anh ta sẽ bỏ đi vì nó bẩn thỉu và thô thiển

Dự đoán của cô ấy đã đúng. Những ngón tay đang ôm chặt lấy cô buông lỏng ra. Amelie đã không bỏ lỡ khoảng cách. Cô nhanh chóng đập cánh.

Thoát khỏi...

Amelie hét lên một tiếng “ A”. Serwon phản ứng nhanh chóng và bắt lấy cô ấy. Bàn tay to lớn của anh không chịu nhúc nhích. Cô không thể cử động, cảm giác như đang ở trong một nhà tù chật hẹp.

' Sao ngươi dám làm điều này ở trước mặt ta hả?'

Amelie nghĩ điều đó là không công bằng. Sau đó bá tước cẩn thận bước ra. Trán ông ấy đẫm mồ hôi, hai tay nắm chặt đến nỗi máu sẽ ngừng lưu thông. Serwon rất đáng sợ nhưng ông ấy không thể lùi bước khi cứu con gái mình.

" Ngài hãy thả con chim đó ra đi ạ”.

Đôi mắt của Serwon hướng về Bá tước. Anh ta có vẻ hơi khó hiểu điều gì đó. Mọi người trong biệt thự tái mặt khi chứng kiến tình cảnh này. Căng thẳng bao trùm căn phòng, chờ đợi điều gì đó sẽ xảy ra.

“Binh sĩ của ra đi đường dài cũng mệt rồi. Bá tước hãy sắp xếp cho bọn họ chỗ nghỉ ngơi đi”.

"Bệ hạ, đó là một loài chim rất quý đối với chúng tôi. Xin hãy thả nó đi."

Renee cũng nói chen vào lời của cha. Ánh mắt của Serwon chuyển sang cô ấy.

" Cô là một kiếm sĩ đúng không?"

"....Dạ đúng là tôi là kiếm sĩ”

Miệng ông ép thành một đường mỏng. Khi vẻ mặt của ông ấy nới lỏng, sự căng thẳng cũng giảm bớt nhưng Amelia lo lắng hơn bao giờ hết.

Theo nguyên tác, Serwon là kẻ không những tàn nhẫn mà còn rất đa nghi. Chỉ cần là thứ mà khiến anh ta lo lắng thì anh ta sẽ nhổ tận gốc thứ đó. Renee là một nữ kiếm sĩ xuất chúng nhưng với Serwon điều đó có nghĩa là cô ấy là một món đồ chơi xả stress tuyệt vời.

'Không. Tuyệt đối không.'

Tình huống bất ngờ này khiến Amelie nhớ lại tình tiết trong cuốn tiểu thuyết

Bá tước và Renee ... và Amelie. Ba người họ buộc phải xa nhau nhưng họ chắc chắn là một gia đình. Họ tôn trọng và muốn bảo vệ lẫn nhau. Vừa rồi, họ đã liều mạng đứng lên chống lại Serwon.

Amelie không thể chịu đựng được khi thấy họ gặp nguy hiểm. Vì vậy, cô ấy đã mổ vào tay Serwon bằng mỏ của mình. Anh nhìn xuống cô với một biểu hiện không bị ảnh hưởng. Trong thời gian đó, cô ấy nhìn đi nhìn lại giữa bá tước và Renee.

'Đừng bao giờ, thậm chí đừng cố đến gần hơn.'

Cô hy vọng rằng những suy nghĩ của cô sẽ được chuyển tải đến họ. Bá tước chùn bước khi nhận ra ý nghĩa của hành động của cô. Renee cúi đầu thật sâu khi cắn môi. Đó là để che giấu sự tức giận của cô.

"Ta sẽ mang nó đến phòng của ta."

"Còn các binh sĩ sẽ đi theo những người hầu đến chỗ nghỉ ngơi."

Serwon gật đầu. Khi cô thấy khuôn mặt anh trở lại vẻ lạnh lùng đó, Amelie thở phào nhẹ nhõm.

Serwon được Bá tước dẫn về phòng của mình. Amelie yên nghỉ như một món đồ trân quý trong tay Serwon và bị anh ta giam cầm. Phía sau anh ta, các binh sĩ của anh ta theo sau thành một hàng. Cạch, âm thanh như một sợi dây xích trói chặt cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play