Vào lúc hoàng hôn, đường nhựa vẫn còn nóng, mặt trời lặn nhanh, màn đêm chưa khép lại.

Đèn đường trên phố sáng lên hàng loạt, Bạch Ngân đi rất nhanh đến cửa hàng bán đồ ăn vặt ở đầu phố. Cô mua một chai trà xanh tươi mát, ngẩng đầu uống hết nửa bình, sau đó ngồi xổm ven đường lặng nhìn dòng người đông đúc qua lại.

Phong cách ăn mặc của cô quá nổi bật khiến người khác chú ý: tóc dài, trang điểm đậm, môi đỏ, áo khoác ngoài lạc quẻ giữa cả bộ đồ. Vừa nhìn Bạch Ngân đã thấy giống một em gái lưu manh không có việc gì làm suốt ngày lang thang ngoài đường.

Từ phía xa, một đoàn bộ đội nghiêm chỉnh bước tới gần. Bạch Ngân thả lỏng cơ mặt, cau mày.

Cô đã quá quen với sát khí nóng như lửa đốt này rồi.

Cô nằm sấp trên đất, nhìn thấy một chú chó đen đang đi tuần tra với đôi mắt tinh tường thăm dò mọi thứ, cô nhất thời bị âm thanh chấn động đó làm cho sợ hãi.

Kẻ thù ở phía trước, cách cô chưa đến 50 mét

Dưới ánh dương rõ như ban ngày, bọn họ tới gần, xem ra đang muốn bới lông tìm vết đây mà.

Bạch Ngân biết rõ, người bọn họ tìm chính là mình!

Cô đột nhiên nhảy dựng khỏi mặt đất, gấp gáp đến độ quên cả nghĩ đi bên trái hay phải. Ôi trời ơi! Cứu mạng! Muốn chửi thề quá đi mất!

Nhóm người này rõ ràng nhắm vào cô, mà ở phía sau cô đã không còn đường lui.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Ngân chỉ có thể lợi dụng quầy tính tiền của cửa hàng đồ ăn vặt. Cô không biết hôm nay mình gặp phải vận cứt chó xui rủi gì nữa

Bạch Ngân ôm đầu tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất, khẩn cầu sẽ không có ai phát hiện ra mình.

Một chiếc xe Lexus màu đen dừng lại trước cửa hàng bán đồ ăn vặt, kính cửa sổ xe hạ xuống, cánh tay của người nọ vươn ra muốn mua một chai trà xanh của ông chủ.

Ánh mắt Bạch Ngân chợt lóe sáng, cô đứng dậy, không hề do dự mở cửa xe, chui vào xe của người đàn ông rồi khóa kỹ cửa, sau đó mới cầm chai trà xanh đưa cho anh ta: “Anh trai à, giúp tôi một chút.Có ai hỏi thì anh cứ bảo là không thấy tôi”

Chủ xe Lexus vẻ mặt kinh ngạc không thôi.

Trong lúc anh còn ngỡ ngàng, cô chui người xuống gầm ghế.

Tiếp sau đó, Bạch Ngân nghe được lời nói không thể lạnh nhạt chảnh chọe hơn của chủ xe vang lên trên đầu mình: “Vậy cô nghĩ tôi nói không thấy là bọn họ sẽ tin lời tôi sao? Cô là đồ ngốc sao?”

Nhóm người truy lùng cô không hề bỏ cuộc, đi tới thăm dò từng cửa sổ xe ô tô một, chúng không ngừng uy hiếp khai ra kẻ phạm tội.

Chỉ dăm ba câu qua lại, chủ xe đã hiểu rõ hoàn cảnh của cô, hóa ra cô nàng ngốc nghếch này thiếu nợ vay nặng lãi nên muốn nhờ anh bao che cho cô chạy trốn

Người đàn ông phát ra tiếng cười lạnh thanh từ cổ họng gần như không thể nghe thấy.

Bạch Ngân ôm đầu ngồi xổm trong xe, nói: “Anh trai à,rủ lòng thương cho kẻ tội nghiệp là tôi một chút đi, nhanh đưa tôi đến cục cảnh sát có chuyện gì tôi còn nhờ chú mình rút đao tương trợ được, thật ra tôi chỉ mới là học sinh tiểu học thôi.”

…Cô nói dối hết lần này đến lần khác.

Hàn Duy Chỉ đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, nếu cô là học sinh tiểu học, rất có thể đã uống thuốc tăng chiều cao hoặc thực phẩm tăng sức đề kháng.

Tay chân cô thon dài thẳng tắp, cô mặc váy ngắn, trang điểm lòe loẹt, ăn mặc kỳ lạ làm lộ ra phần eo trắng như tuyết phía sau lưng. Khi quay đầu, cổ áo cô vô tình rũ xuống làm lộ thứ không nên nhìn, mắt anh chỉ có thể vờ như chưa thấy mà dời đi hướng khác.

Đám người đó giống như tang thi vậy, luôn muốn tìm ra và ép cô xuống xe. Tia hi vọng cuối cùng của Bạch Ngân đã đặt trọn cho chủ xe Lexus này. Cô cảm thấy, dù anh có máu lạnh vô tình thế nào thì ra cũng phải đưa mình đến cục cảnh sát.

Vì đã chứng minh cho anh thấy cô khổ sở thế nào, nên Bạch Ngân đã giả bộ nhắm mắt, ngất đi.

Vận mệnh của cô đành giao cho trời cao tùy ý sắp đặt.

Nhưng có một đôi chân, trực tiếp đá cô xuống…!

“Đúng là kẻ độc ác mà”

Một giờ sau tại phòng hóa trang.

Bạch Ngân vừa hóa trang, vừa mắng chửi chủ xe Lexus: “ Tưởng có xe xịn thì ghê gớm lắm sao? Tôi cũng có bắt anh ta tự xẻ thịt mình đâu, tôi chỉ muốn trốn nhờ một lát. Vậy mà anh ta cũng không chịu”

Một chị em khác hỏi cô : “Sau đó anh ta đã làm gì cô?”

Vẻ mặt Bạch Ngân tràn đầy phẫn nộ: “Anh ta dùng một chân thẳng thừng đá tôi xuống dưới!”

“Vậy làm sao cô thoát được? Nhiều người đòi nợ như vậy mà?”

“Đúng lúc có một viên cảnh sát ngang qua đấy” Bạch Ngân thở dài, vẻ mặt cảm tạ: “Thời khắc mấu chốt, quả nhiên cảnh sát của dân vẫn là người đáng tin cậy nhất! Nếu tôi tin anh ta, e rằng đã bị băm nhỏ làm thành nhân món nem rán rồi.”

“Chẳng phải trong thời khắc mấu chốc cô đã tin anh ta sao?”

“Điều kỳ quái nhất là anh ta chưa trả tiền chai trà xanh cho tôi! Chai trà xanh đó vẫn ở trong xe của anh ta!”

Bạch Ngân chống cằm, cũng không biết bao giờ cô sẽ chết trong tay bọn cho vay nặng lãi, không biết bao giờ những chuyện này mới dừng lại!

Cô vẫn còn nhỏ, vì sao phải đối mặt với những chuyện này chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play