“Lý do?” Tô Nhược Hân không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, cho dù có bị mang đi thì ít nhất cô cũng muốn biết nguyên nhân.
“À, chẳng lẽ cô Tô không biết lý do sao?” Người cầm đầu đám người mặc thường phục lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Nhược Hân, mặc dù người phụ nữ này trông rất đẹp, nhưng cũng là người không nên dây dưa vào, chỉ sợ ai cũng không nói được cô.
“Tôi thật sự không biết, xin mời nói.”
Người mặc thường phục kia ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Nghe nói hai ngày qua ngày nào cô Tô cũng hẹn rất nhiều người tới khám bệnh, không biết cô Tô có giấy chứng nhận hành nghề y, hay là các chứng chỉ liên quan không?
Tô Nhược Hân ngơ ngẩn, cô thật sự không cô.
Hít một hơi thật sâu, cô bình thản nhìn về phía người mặc thường phục đang chất vấn kia, cất cao giọng nói: “Tôi làm nghề y, tất cả đều do mọi người tới nhờ làm, tôi không đành lòng nhìn người bệnh nên mới giúp khám bệnh, tôi cũng không hề mở phòng khám riêng rồi trắng trợn hành nghề, huống chỉ tất cả người bệnh tôi khám đều không hề thu tiền, tôi làm như vậy chỉ là hỗ trợ cho người cần, cũng coi như không làm trái pháp luật nhỉ?”
“Chỉ cần không có chứng chỉ hành nghề y thì tất cả đều xem như trái pháp luật. Mà nếu hành nghề y bất hợp pháp, hình phạt nhẹ nhất cũng là ngồi tù có thời hạn dưới ba năm, giam giữ hình sự hoặc là giám sát công khai, cũng có khi phạt tiền, nếu gây tổn hại nghiêm trọng đến sức khỏe của bệnh nhân sẽ bị xử phạt nghiêm trọng hơn nữa, mời đi theo chúng tôi.”
Người mặc thường phục kia nói, anh ta cũng đã rút còng tay ra và chuẩn bị còng tay Tô Nhược Hân.
Ánh sáng chói sáng từ chiếc còng tay lạnh lẽo chiếu vào mắt Hạ Thiên Tường, anh dùng đôi chân dài sải bước lên, trực tiếp chắn trước mặt Tô Nhược Hân: “Ai dám đụng tới Tô Nhược Hân thì phải bước qua xác tôi trước.”
“Ơ, cái ngài này, xin anh đừng làm khó công việc của chúng tôi, chúng tôi chỉ đang làm việc theo luật, điều tra và giải quyết các trường hợp hành nghề y bất hợp pháp.”
“Cô ấy không lấy một đồng nào, vậy tại sao vẫn tính là hành nghề y bất hợp pháp? Không có mục đích lợi nhuận, lại còn tặng thuốc trung y miễn phí, cô ấy như thế làm đang làm chuyện tốt, là người dân cần cô ấy, cô ấy không làm trái pháp luật, rõ ràng cô ấy đang làm việc thiện, chỉ khi có mục đích vì lợi nhuận mới xem như trái pháp luật.” Hạ Thiên Tường che chắn ở nơi đó, tuyệt đối không để đám người mặc thường phục này mang Tô Nhược Hân đi.
“Có trái pháp luật hay không đều không thể dựa vào lời nói của anh Hạ được, mọi thứ đều do pháp luật phán xét, xin mời Tô Nhược Hân đi theo chúng tôi.” Cạch một tiếng, những người mặc thường phục kia tiến lên trước một bước, chuẩn bị còng tay Tô Nhược Hân.
“Không được.” Hạ Thiên Tường quát lớn, đã giằng co cùng đối phương, có khả năng đánh nhau bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy hiện trường sắp bùng nổ, Tô Nhược Hân duỗi tay kéo Hạ Thiên Tường lại: ‘Hạ Thiên Tường, em không làm sai, vậy nên không cần phải ra tay, nếu không sẽ biến thành sai đấy, em đi theo bọn họ điều tra thử xem, trong sạch thì mãi là trong sạch, em sẽ trở lại sớm thôi.”
“Nhược Hân…”
Tô Nhược Hân võ vỗ mu bàn tay Tô Nhược Hân để trấn an: “Yên tâm, cùng lắm là mười giờ, bọn họ sẽ cầu xin em ra ngoài.”
“Yo, mạnh miệng như vậy, còn muốn bọn tôi cầu xin cô ra ngoài?” Một người mặc thường phục bên cạnh cười lạnh thành tiếng.
“Đúng thế” Tô Nhược Hân thấp giọng cười, bộ dạng trông không hề hoảng loạn một chút nào, trước khi ra đây cô đã để lại lời nhắn cho Xuân Phong, nếu như Xuân Phong không tìm được cô, thì không thể lấy được đơn thuốc cho ông chú, vậy hôm nay ông chú sẽ phải dừng thuốc.
“Không thể nào, mang đi.” Người mặc thường phục kia nói, đặt còng tay về phía Tô Nhược Hân.
“Dừng tay.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT