Buổi đêm ở khu Z, kéo dài trong cái lạnh lẽo.

Cửa phòng chợt vang lên, Tô Nhược Hân giật mình ngồi dậy.

Ánh mắt Hạ Thiên Tường lạnh lùng, một lần nữa ấn cô nằm xuống: “Em cứ ngủ thêm một lát đi, để anh ra ngoài xem thử.”

Hạ Thiên Tường đi ra ngoài, nhưng Tô Nhược Hân cũng không ngủ được, đành cầm điện thoại lên.

Tùy tiện lướt xem, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn của Xuân Phong, mới nhớ ra hai ngày nay mình quá bận rộn, đơn thuốc hai ngày trước cô kê cho ông cụ cũng đã uống hết rồi, cần phải kê đơn thuốc một lần nữa.

Tin nhắn này đã được Xuân Phong nhắn từ tối hôm qua, khi đó cô đang tức giận với Hạ Thiên Tường, thế nên không kịp đọc, cũng không kịp trả lời lại.

Bây giờ đã nhìn thấy, cô lập tức gõ tin nhắn: “Ăn sáng xong tôi sẽ đích thân qua thăm chú, yên tâm đi, chỉ cần bệnh tình của chú chuyển biến tốt đẹp thì sau này sẽ không có gì đáng ngại nữa, tôi sẽ kê một đơn thuốc khác, uống thêm một tuần thuốc nữa là xem như gần khỏi rồi.”

Sau khi trả lời xong, Tô Nhược Hân đặt điện thoại xuống, bắt đầu mặc quần áo.

Bệnh nhân xếp hàng bên ngoài khách sạn để khám bệnh hai ngày qua rất nhiều, còn phải phân phát thêm vât liệu, việc thôi miên cho Hạ Thiên Hương vẫn cần phải tiếp tục, thế nên hôm nay cô có rất nhiều việc để làm.

Nếu bây giờ đã tỉnh rồi thì phải nhanh chóng rời khỏi giường và làm việc.

Kết quả cô vừa mặc quần áo xong, Tô Nhược Hân dừng lại, quay đầu nhìn ra về phía cửa, Hạ Thiên Tường đã đi ra ngoài một lúc rồi nhưng vẫn chưa trở về.

Thật ra cô cũng không lo lắng cho anh, mà khi mặc quần áo Z này, cô mới phát hiện mình vẫn không mặc được…

Quá phức tạp.

Để cô xem bệnh khám bệnh thì đó chính là nghề của cô, nhưng bảo cô một mình mặc đồ Z này, dường như cô không thể nào làm được.



Bản thân cũng đã mặc vài lần, nhưng đều trông không ổn.

Nhìn mình trong gương, dù nhìn thế nào cũng thấy không đúng.

Tô Nhược Hân xoay người đi tới trước cửa, đẩy cửa ra, lập tức ngơ ngẩn.

Nhìn thấy mọi người ngoài của đều mặc thường phục.

Mà Hạ Thiên Tường cũng đang đứng nghiêm trước cửa, dường như đang ngăn cản đám người mặc thường phục này xông vào phòng cô: “Làm sao.

vậy”

Chẳng trách Hạ Thiên Tường đi lâu như thế, thì ra là bị đám người này quấn lấy.

Nhìn thấy những bộ thường phục này, Tô Nhược Hân không khỏi nghĩ đến những người muốn giết cô và Hạ Thiên Tường khi quay trở lại Mộc Phong Thổ vào ngày hôm qua, rõ ràng là do hôm qua những người đó ngầm giết bọn họ không thành, thế nên hôm nay lại tới trực diện.

Chỉ là cô vẫn chưa biết bọn họ sẽ làm gì.

Người cầm đầu đám người mặc thường phục lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Nhược Hân một cái, mặc trang phục Z rất đẹp, nhưng rõ ràng cô đã mặc sai cách.

“Chắc cô là Tô Nhược Hân nhỉ?”

“Là tôi.” Cô đi không đổi tên ngồi không đổi họ, cũng không làm chuyện gì phạm pháp, cô không SỢ.

“Xin đi theo chúng tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play