“Thiên Tường, anh yên tâm, em thật sự không sao, chỉ là đi một lát thôi mà.” Tô Nhược Hân an ủi Hạ Thiên Tường một lần nữa, đồng thời trao cho anh một ánh mắt, tuyệt đối không được xông lên, nếu không, thật sự chính là không sai cũng biến thành sai.
Bởi vì ở đây không phải trong núi, mà là nơi có pháp luật.
Hạ Thiên Tường làm sao có thể đồng ý được, anh duỗi tay kéo Tô Nhược Hân lại, nhưng cơ thể cô chợt lóe, trực tiếp nghiêng người né đi, sau đó chỉ nghe một tiếng “cạch”, Tô Nhược Hân đã bị còng tay.
Chiếc còng tay lạnh lẽo rơi vào cổ tay cô, hơi lạnh khiến Tô Nhược Hân khẽ rùng mình, cô cắn môi, từ †ừ nâng một bàn tay khác lên, ngay lúc hai tay sắp bị còng vào nhau, một cơn gió lạnh thổi tới, Hạ Thiên Tường đột nhiên tiến lên.
Sau đó, khi tiếng “cạch” một lần nữa vang lên, tay bị còng không phải của cô, mà là tay của Hạ Thiên Tường.
“Thiên Tường…’ Tô Nhược Hân sợ hãi kêu lên, thật sự không ngờ Hạ Thiên Tường sẽ làm ra hành động như thế, đây là muốn cùng đi cùng cô sao?
Hạ Thiên Tường cười nhẹ: “Ở bên nhau”
Anh nhẹ nhàng nói ra ba chữ, cả hành lang đột nhiên im lặng đi.
Những người mặc thường phục ở đây thật ra đều là do mệnh lệnh của người mặc thường phục dẫn đầu mang tới đây, hai ngày qua huyện nhỏ này đã xảy ra những gì, không có ai là không rõ cả.
Hành động quyên góp thuốc, xem bệnh và tặng vật liệu như thế cả trăm năm mới có một lần, hơn nữa còn nghe nói rất nhiều người bệnh sau khi uống thuốc do Tô Nhược Hân kê đơn đã lập tức khỏi bệnh, có một số bệnh nhân thậm chí chỉ cần uống một liều là đã đỡ.
Đấy cũng là lý do vì sao ngày càng có nhiều người tới khám bệnh.
Chuyện này rõ ràng chính là việc thiện.Đọc tại Truyenone.com để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nhưng bên trên lại bảo bọn họ tới mang người đi, bọn họ cũng không thể không tới.
Đấy là chức trách và công việc của bọn họ.
Nhưng lại không ngờ, ngay lúc Tô Nhược Hân đền tội, Hạ Thiên Tường cũng cùng đền tội theo.
Đây rõ ràng là châm chọc.
Tô Nhược Hân nhìn thấy Hạ Thiên Tường và cô đều đã bị còng tay cùng nhau, bây giờ cho dù là mở ra cũng không thể tách được hai người bọn họ, cô mỉm cười ấm áp với anh, khẽ gật đầu nói: “Đi thôi.”
Vốn dĩ dù có đi một mình thì cô cũng không sợ, bây giờ lại có thêm Hạ Thiên Tường đi cùng cô, cô càng thêm không sợ.
Bên ngoài đám người thường phục, Hạ Tam và Hạ Tứ đều đang vò đầu bứt tai, mặc dù Hạ Thiên Tường đã ra lệnh, chỉ cần anh không mở miệng thì bọn họ không thể xông vào động thủ được.
Ở khu Z này không thể nào so với đất liền được, mọi người trong đất liền đều kiêng dè Hạ Thiên Tường, nhưng những người ở đây, núi cao xa hoàng đế, nên không hề kiêng dè anh.
Hai người họ sóng vai nhau bước đi, lúc đi ngang qua Hạ Tam và Hạ Tứ, Hạ Thiên Tường còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy Tô Nhược Hân nói: “Yên tâm, tôi nói trước mười giờ có thể trở về thì nhất định có thể trở về.”
Người cầm đầu đám người mặc y phục kia cười lạnh một tiếng: ‘Mơ mộng hão huyền.”
Tô Nhược Hân không để ý tới anh ta, gật đầu với Hạ Tam và Hạ Tứ, sau đó đi theo Hạ Thiên Tường xuống cầu thang, toàn bộ hành trình đều thong dong bình tĩnh, không hoảng sợ cũng không bối rối.
Lúc này mặt trời đang dần nhô cao, nhưng thời gian thật sự vẫn còn rất sớm.
Cô không ngờ rằng, ngay khi cô và Hạ Thiên Tường cùng đi ra ngoài khách sạn, bên ngoài đã có một hàng dài người đứng chờ.
Chỉ là không giống như ban ngày có người đến người đi, mà hai bên hàng dài đều là người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT