Thân hình nhỏ nhắn cuộn mình trong một góc trên chiếc giường lớn, trông rất lẻ loi trơ trọi.
Thế nhưng cô vừa mới lật người, vừa mới thoát khỏi sự khống chế của Hạ Thiên Tường thì đã bị một bàn tay to lớn nhấc lên, sau đó, Hạ Thiên Tường một tay soạn tin nhắn, một tay ôm chặt lấy cô.
Như thể anh sợ rằng chỉ cần buông tay, cô sẽ lại biến mất khỏi thế giới của anh.
Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, nước mắt trào ra.
Cô luôn cảm thấy Hạ Thiên Tường không muốn cô không phải là vấn đề của anh, thế nhưng cô lại không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Vừa nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy vừa nãy mình nổi giận nói đi là đi, dường như có hơi tàn nhẫn.
Có hơi bắt nạn Hạ Thiên Tường.
Cứ nghĩ rồi nghĩ, nước mắt cô càng tuôn trào.
Sau đó, cô lập tức vùng ra khỏi cánh tay đang ôm cô của Hạ Thiên Tường, xoay người ôm chặt lấy cổ anh, vùi đầu vào ngực anh, nước mắt chẳng mấy chốc đã thấm ướt bộ đồ ngủ của anh.
Khi Tô Nhược Hân vùng tay khỏi người anh, anh còn cho rằng cô lại giận dỗi và muốn chạy trốn khỏi anh lần nữa.
Nhưng anh không ngờ rằng sau khi thoát khỏi anh, cô chỉ lật người rồi nép vào lòng anh không nhúc nhích.
Ngay khi vừa định thần lại, chuẩn bị tiếp tục gửi tin nhắn sắp xếp người chăm sóc Hạ Thiên Hương, anh cảm thấy áo ngủ của mình càng ngày càng ướt…
Gửi xong tin nhắn cuối cùng mình muốn gửi, Hạ Thiên Tường nhanh chóng đặt điện thoại xuống, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, mới phát hiện có điều gì đó không ổn.
Cô không ngừng làm ướt áo ngủ của anh, đồng thời bả vai của cô gái cũng không ngừng run lên.
Điều đó có nghĩa là…
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Hạ Thiên Tường vươn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân lên.
Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của cô gái đập vào mắt anh.
Mặc dù tâm nhìn không rõ ràng lắm, nhưng cảm giác từ đầu ngón tay đang nói cho anh biết cô đang khóc.
Khóc rất dữ dội.
“Nhược Hân, đừng khóc.” Hạ Thiên Tường nhất thời luống cuống chân tay. Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, nhưng dù có lau thế nào cũng không thể lau đi những giọt nước mắt đang chảy ra như suối trên mặt cô.
Những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông nhẹ nhàng lau rồi lại lau, nhưng đôi mắt của Tô Nhược Hân lại như dòng suối, anh càng lau nước mắt cô lại rơi càng nhiều.
Cô gái không ồn ào cũng không ầm ï, chỉ lặng im không một tiếng động mà bật khóc nức nở, Hạ Thiên Tường cau mày, trên khuôn mặt điển trai chỉ còn lại vẻ đau lòng, thấy lau thế nào cũng vô ích, Hạ Thiên Tường đột nhiên nâng khuôn mặt nhỏ của Tô Nhược Hân lên, nhẹ cúi đầu xuống.
Ngay lập tức, những giọt nước mắt mắn mặn kia trượt vào môi anh, sau đó, lại khiến anh càng thêm đau lòng.
Nước mắt, cứ tiếp tục chảy.
Chỉ là, tất cả đều chảy vào trong môi của Hạ Thiên Tường.
Gô khóc bao lâu, anh hôn bấy lâu, từng nụ hôn đều vô cùng trân trọng.
Mãi cho tới khi Tô Nhược Hân khóc mệt mỏi mà nhắm hai mắt lại, lúc này anh mới buông cô ra, để cô nằm thoải mái trong khuỷu tay anh, nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của cô, lúc này Hạ Thiên Tường mới thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy cô gái, cùng cô chìm sâu vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT