Anh ta đang thích ứng từng chút một.

Tốt nhất là chỉ trong ngày mai thì có thể hành động một cách tự nhiên.

Thứ anh ta cần ngay bây giờ chính là có thể đánh nhau.

Đợi đến khi anh ta có thể đánh nhau, chắc chắn sẽ đánh một trận với Hạ Tứ trước tiên, hoạt động gân cốt thật tốt, nếu không cả ngày hôm nay sẽ bị nghẹn đến chết.

Đặt biệt là khi đối phó với hơn bốn mươi người của Xuân Phong, anh ta thật sự nghẹn đến mức muốn chết trong tim.

Sau đó, Tô Nhược Hân đang đi thì đột nhiên ngừng lại: ‘Hạ Tam, anh chụp giúp tôi vài bức ảnh đường phố được không?” Cô phát hiện cảnh phố phía trước quá đẹp, nếu lấy cảnh đường phố làm bối cảnh, cô đứng ở vị trí ngay lúc này để chụp toàn cảnh thì chắc chắn sẽ xinh đẹp vô cùng.

“Chuyện này…”

“Chụp đi, mau lên.” Tô Nhược Hân nhất định phải chụp, chụp xong gửi cho Hạ Thiên Tường, anh chắc chắn sẽ thích.

Bởi vì, trong ảnh chụp có cô.

Anh nói anh chỉ muốn thấy cô.

“Được rồi.” Hạ Tam nói xong, lấy điện thoại của Tô Nhược Hân rồi bắt đầu chụp ảnh.

Tuy nhiên, toàn bộ quá trình anh ta đều không dám nhìn vào mắt của Tô Nhược Hân.

Người phụ nữ của anh Hạ, anh ta không dám nhìn.

Anh ta chỉ biết nhắm chuẩn màn hình, sau đó vẫn luôn ấn “tách tách tách tách” liên tục không ngừng nghỉ.

Một hơi ấn mười mấy tấm, sau đó mới trả điện thoại lại cho Tô Nhược Hân: “Cô xem đã được chưa?



Tô Nhược Hân cầm lấy, cũng tạm được.

Gô rất thích bối cảnh phía sau mình, nó quá đẹp.

Những ngôi nhà màu đỏ lập lòe dưới ánh đèn sáng rực, bức ảnh giống như đang đi vào trong thế giới mộng mơ, không hề chân thật một chút nào.

Chọn hai bức ảnh đẹp, sau đó Tô Nhược Hân bèn gửi sang Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường lập tức đáp lại bằng một chữ “đẹp”.

Tâm trạng Tô Nhược Hân vô cùng vui vẻ.

Cô đương nhiên là đẹp rồi.

Cô chẳng xấu một chút nào cả.

Tô Nhược Hân đang vui vẻ chuẩn bị trở lại khách sạn cùng đoạn hội thoại với Hạ Thiên Tường thì điện thoại Hạ Tam chợt vang lên.

“Ảnh chụp do cậu chụp?”

“..” Tay Hạ Tam run lên, điện thoại trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống đất, dường như anh ta đã phạm… phạm sai lầm.

“Hỏi cậu đấy, Hạ Tứ nói không phải do cậu ta chụp, có phải cậu chụp không?”

“Tôi… Tôi không có nhìn bác sĩ Tô, tôi chỉ chụp lung tung thôi.” Vì sức sống mãnh liệt nên đầu óc Hạ Tam xoay chuyển rất nhanh, lúc này anh ta cảm thấy nếu mình suy nghĩ chậm thì đầu có thể lìa khỏi cổ bất cứ lúc nào.

Hạ Thiên Tường trân quý Tô Nhược Hân tới nhường nào, trước đây anh ta chỉ nghe Hạ Nhất và Hạ Nhị nói qua, còn bây giờ đã thật sự cảm nhận được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play