Sức lực không nhẹ cũng không nặng chính là độ lực thoải mái nhất.

Trong lúc vuốt ve, tiếng khóc của đứa bé cũng dần nhỏ xuống, người phụ nữ bên cạnh ngây ngốc: “Ơ, thằng bé ở trong lòng cô thế mà lại không khóc.”

“Bụng đứa bé không thoải mái, khi chị ôm nên nhẹ nhàng mát xa cho bé thì bé sẽ thoải mái hơn một chút, nếu có thể chườm nóng là tốt nhất.”

“Chườm nóng như thế nào?”

“Dùng túi nước hoặc gốm sinh học hay đồ tương tự đặt lên bụng bé, ít nhiêu cũng sẽ giảm bớt được một chút.”

“Nhà tôi không có túi nước, còn về gốm sinh học thì chưa từng nghe qua.” Người phụ nữ lắc đầu.

Tô Nhược Hân cũng không biết nên tiếp tục như thế nào, nơi này quá lạc hậu, rất nhiều thứ trong đất liền không thể nhìn thấy ở đây, càng đừng nói đến để cho bọn họ mua được.

Cô đột nhiên suy nghĩ, nếu mở hiệu thuốc và siêu thị ở đây thì tốt quá.

Chỉ là nếu thật sự mở thì liệu có thể vì chuyện cướp đi mối làm ăn của chủ tiệm nơi đây mà bị đuổi đi hay không?

Lần trước đến đây, tâm trạng cô không tốt nên chỉ chú ý tới cảnh đẹp nơi đây để thanh tẩy tâm hồn, còn bây giờ cô mới phát hiện, mình càng quan tâm tới đời sống sinh hoạt của người dân nơi này hơn.

Cũng may Xuân Phong đã trở lại, trong tay cầm một cái bình nhỏ, thế mà anh ta đã mua được hạt tiêu trắng.

Tô Nhược Hân chộp lấy, thứ này có thể thấy được ở bất kỳ siêu thị nào trong đất liền nhưng ở đây lại là vật rất hiếm thấy.

Sau khi cẩn thận xác nhận là đúng, lúc này cô mới đưa cho người phụ nữ: “Chị lấy về nhà đi, nghiền ba hoặc năm viên thành bột mịn, sau đó đặt vào trong rốn của bé, rồi dùng băng dính quấn lại để không rơi ra ngoài, tôi dám đảm bảo đứa bé sẽ khỏe lên trong một tiếng.”



“Thật sự có hiệu quả sao?”

“Ha ha, kiểu này không phiền phức giống như uống thuốc, chị cho đứa bé thử cũng không có hại gì, có đúng không?”

Người phụ nữ nghĩ lại cúng đúng, đưa hết tiêu trắng cho chị ta, từ đầu đến cuối chị ta đều không tốn một đồng nào, vì thế bèn cầm lấy rồi rời đi.

“Tuyệt đối không được cho đứa bé uống thuốc, nếu uống thuốc quá nhiều sẽ khiến nó bị rối loạn nội tiết” Mặc kệ người phụ nữ có nghe lời cô nói hay không, dù sao Tô Nhược Hân cho rằng điều gì nên nói cũng nên nhắc nhở, thế nên cô vẫn phải nói ra.

Người phụ nữ đã sớm ôm đứa bé chạy đi, Xuân Phong bước lên phía trước: “Bác sĩ Tô luôn giúp đỡ những người xa lạ như thế này sao?”

Kết quả, Tô Nhược Hân còn chưa kịp nói thì Hạ ‘Tam đẳng sau vẫn luôn đi theo cô đã lên tiếng: “Đúng vậy, lần nào cô ấy cũng đều cứu những người không quen biết, còn không thu phí khám hay gì cả.

“Bác sĩ Tô có tấm lòng Bồ Tát, người tốt luôn được báo đáp.” Xuân Phong nói xong còn cười gật đâu, rồi rời đi.

“Này, anh mua tiêu trắng giúp tôi, tôi vẫn chưa đưa tiền cho anh nữa.” Tô Nhược Hân bỗng nhiên nhớ tới chuyện Xuân Phong giúp cô mua tiêu trắng.

“Bác sĩ Tô chỉ cần lo trị bệnh cứu người là được rồi, cứ để mấy người không thể làm gì được như chúng tôi giúp một chút sức đi.”

Xuân Phong rời đi nhưng lời nói của anh ta lại khiến Tô Nhược Hân vô cùng thoải mái.

Hạ Tam đưa Tô Nhược Hân trở lại khách sạn, cả quãng đường đều đi rất chậm rãi, trên độ cao hơn ba ngàn mét so với mặt nước biển, bây giờ anh ta đã không còn cảm giác choáng ngợp nữa rồi.

Đây là sự tiến bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play