Xem ra, sau này tuyệt đối không thể chụp ảnh Tô Nhược Hân nữa.

Cho dù là chụp tiêu cự bừa bãi cũng không được, Hạ Thiên Tường sẽ ghen.

Cầm điện thoại di động nhìn vào màn hình, Hạ Tam vừa đi vừa hoảng sợ.

Anh ta thề sau này sẽ không bao giờ chụp ảnh cho Tô Nhược Hân.

Sau đó, anh ta đột nhiên nhớ tới một vấn đề, ở đây còn có mấy người phụ nữ khác đi theo, vì sao Hạ Thiên Tường lại chỉ hỏi một mình anh ta?

Thế nên, anh ta lập tức gửi một tin nhắn sang Hạ Tứ: “Có phải anh nói cho anh Hạ biết bây giờ bác sĩ Tô đang ở với một mình tôi đúng không?”

Trước tiên Hạ Tứ gửi một icon khóc than sang, sau đó mới trả lời: “Không phải tôi nói cho anh Hạ, mà là đích thân anh Hạ hỏi, tôi không có quyền nói không.”

Hạ Tam yên lặng thu hồi tin nhắn, không xem nữa.

Nếu không, lỡ như Hạ Thiên Tường biết khi anh ta đang bảo vệ Tô Nhược Hân lại xem điện thoại di động, không chừng sẽ triệu hồi anh ta trở về thành phố T và không cho phép anh ta chăm sóc Tô Nhược Hân nữa.

Mọi thứ đều có khả năng, bây giờ anh ta vẫn nên chuyên nghiệp một chút.



Tô Nhược Hân trở về khách sạn, quả nhiên Lư Yên đã ngủ trên giường cô rồi.

Hạ Thiên Hương thì không ngủ, lúc này cô ấy đang yên lặng nằm trên giường.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy ngẩng đầu nhìn ra phía cửa: “Tô Nhược Hân, em không ngủ được, Lư Yên bảo em đếm ngôi sao đếm cừu đếm hổ, cái gì em cũng đếm hết rồi nhưng vẫn không ngủ được.”

Tô Nhược Hân đi tới, ngồi xuống mép giường cô ấy: “Bây giờ em nhắm mắt lại đi, chị ngủ cùng với em.

“Được.’ Hạ Thiên Hương thật sự ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Tô Nhược Hân vẫn xoa bóp huyệt vị của cô ấy, Hạ Thiên Hương liền nhắm hai mắt lại.

Tô Nhược Hân dựa theo các thủ pháp mát xa đã thử qua vào ban ngày để mát xa cho Hạ Thiên Hương.

Cô không dám tùy tiện thử, bởi vì nếu không cẩn thận thì kiểu mát xa này rất dễ giết chết người.

Cô muốn thay đổi từng chút một, để Hạ Thiên Hương lặng lẽ thích ứng với những thay đổi liên tục này.

Cô cứ ấn như thế, Hạ Thiên Hương liền chìm vào giấc ngủ.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Hạ Thiên Hương, Tô Nhược Hân mới có cảm giác bản thân mệt mỏi.



Thật sự rất mệt.

Xoay người đi tới giường mình, cô nhìn y tá Lư Yên rồi chen lên giường ngủ thiếp đi.

Nếu không đánh thức Lư Yên ngay trong đêm bảo cô ấy trở về phòng của mình thì thật sự quá tàn nhẫn rồi.

Hiếm khi Lư Yên có thể ngủ được, đây chính là kết quả của việc khuyên bảo cô ấy lúc ban ngày, không cần phải trông coi Hạ Thiên Hương mọi lúc.

Hạ Thiên Hương bây giờ đã không còn là Hạ Thiên Hương trước đây mà cô nhìn thấy ở viện điều dưỡng, sau khi uống thuốc của cô, độc tố trong cơ thể Hạ Thiên Hương ở chỗ Lục Diễm Chỉ đã bị đào thải.

Thế nên hiệu quả khá nhanh, có thể nói là ngay lập tức.

Sau khi tắt đèn nằm xuống, cô không nhịn được mà lấy điện thoại ra, nhìn thấy hộp thoại với Hạ Thiên Tường, là một câu mà từ trước đến nay cô rất quen thuộc.

Nhược Hân, ngủ ngon.

Cô cứ xem đi xem lại mãi, lúc này mới nhắm hai mắt lại.

Nhưng khi trong đầu hiện lên những hiệu thuốc và siêu thị ở đây, cô lại không nhịn được mà mở mắt ra: “Hạ Thiên Tường, em muốn quyên tặng một ít dược phẩm và vật liệu, anh giúp em mua rồi gửi tới đây, có được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play